Không phải đâu....không phải là anh không quan tâm.

Mà chính vì nếu anh quan tâm, anh sẽ thua cuộc bởi chính bản thân mình.

La Diệp Thành đòi đưa cô về ký túc xá, nhưng Trịnh Thiên Vỹ không cho. Chỉ cần nhìn ánh mắt sát khí của anh, là cô đã buông kiếm chào thua. Trên xe, không khí trầm mặc. Chỉ có tiếng động cơ êm tai rù rì. Còn hết thảy, đều im lặng.

Trạch Nhiên Nhiên để 2 tay lên đùi, nhìn chằm chằm vào đôi bàn chân mình.

Trịnh Thiên Vỹ không nói gì, mím chặt môi.

Lúc đến ký túc xá, cô mở cửa bước xuống, nhưng rất nhanh liền bị bàn tay kéo lại, bờ môi liền phủ lên môi cô.

Trạch Nhiên Nhiên hoảng hồn mở to mắt, bàn tay nắm lấy chiếc áo vest đen của anh đến nhăn nhúm.

Trịnh Thiên Vỹ buông bờ môi cô ra, tì trán mình lên trán cô. Giọng nói khàn khàn bật ra từ cổ họng

“Hôm nay về khách sạn”

Như bị ma quỷ triệu hồi, cô nghe xong liền run rẩy, lắp bắp lắc đầu

“Không cần, em ở ký túc xá”

Trịnh Thiên Vy không nói gì, chỉ khẽ cười, nghiêng người hôn lên gò má phúng phính của cô

“Ngoan đi em”

Trạch Nhiên Nhiên rối loạn, anh dịu dàng như vậy.

Dịu dàng lần này của anh không giống những lần trước. Chân thực, chân thực tới nỗi cô ngỡ rằng quá khứ anh làm với cô chỉ là giả dối.

Cô không trả lời, chỉ xoay người rời đi.

Trịnh Thiên Vỹ nhìn dáng cô khuất xa, mới khởi động xe, chạy vù vù trên con đường trưa vắng vẻ.

_____

Chu Hồng lấy trong túi xách ra điếu thuốc, bàn tay thon của cô châm lửa, rít 1 hơi dài. Làn khỏi mỏng mơ hồ bao phủ khuôn mặt người đàn ông đối diện. Anh ta cười trào phúng nhìn cô

“Đây là vẻ dịu dàng của cô Chu sao?”

Chu Hồng cười khẩy, đôi chân dài vắt chéo, ngửa người ra sau ghế nhìn anh ta

“Anh không biết là trên đời này có nhiều loại người sao?”

Anh ta hứng thú nhìn cô, mày rậm khẽ nhếch

“Vậy cô là loại nhiều mặt chăng?”

Chu Hồng gạt gạt điếu thuốc, cô chồm người về phía anh. Lộ ra bầu ngực săn chắc sau cổ áo xệch xạc.

“Tôi chỉ có 2 mặt. 1 là dịu dàng trước Thiên Vỹ. 2 là...”

Cô cố ý kéo dài câu sau, chậm rãi đứng dậy bước đến phía anh. Thân hình như con rắn ngồi lên cặp đùi săn chắc. Đôi tay ôm lấy cổ, kề sát bầu ngực vào cánh tay anh, cuối người thổi khí bên tai

“...Là phóng đãng, quyến rũ đàn ông”

Anh ta không đẩy cô ra, bàn tay thuận theo cô ôm lấy bờ eo thon gọn. Đẩy ngã cô lên chiếc sofa rộng lớn. Đôi tay không khách khí luồn vào cổ áo cô.

“Để tôi xem, đêm nay...cô hầu hạ tôi thế nào”

_____

Trong phòng chủ tịch...

“Chủ tịch, ngài...”

Người đàn ông trung niên mặt mũi tuấn tú, đập mạnh tay xuống bàn. Tách cafe còn rung động, văng vài giọt ra ngoài.

“Tại sao thu mua LDC lại thất bại?”

Người thư ký run rẩy cúi gầm đầu.

“Là do 1 thế lực bên Mỹ ngăn chặn”

Ông mím môi nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ. Bàn

tay siết chặt đến căng lại

“Tra được không?”

Thư ký yên lặng. Ông thở dài người

“Lui ra đi”

Sau khi người thư ký kia đi. Ông dần rơi vào trầm tư. Cánh cửa đang yên lặng bỗng mở ra. Ông thu lại nét mặt, mỉm cười nhìn người phụ nữ đang bước vào

“Em đến đây làm gì?”

Người phụ nữ kia đẹp thanh thoát. Bà dịu dàng choàng tay qua cổ anh từ phía sau.

“Đông, lại có chuyện gì sao?”

Trạch Đông vỗ vỗ tay bà

“Không sao, chút việc công ty thôi mà”

Ngừng chút lát, ông kéo bà qua ngồi cạnh mình

“Tiểu Nhiên dạo này sao rồi?”

Lâm Nhược Kỳ thở dài nhìn ông

“Nhắc tới đứa con gái này liền khiến em tức chết. Bắc Kinh thiếu gì trường tốt nó

không học. Cứ đâm đầu vào Thượng Hải không biết”

Ông khẽ cười, ôm bà vào lòng

“Nó lớn rồi, nên tự lập là vừa”

Bà ngẩng đầu nhìn ông

“Hừ, lúc nhỏ thì bám víu thằng bé Vỹ, được Thiên Vỹ chiều quá sinh hư. Lớn lên lúc Thiên Vỹ đi du học thì lại bám mình, anh nói xem, từ bé giờ nó toàn dựa dẫm đấy thôi. Ra đời không ai chăm sóc, sao mà em chịu được”

Trạch Đông vỗ vỗ lưng bà.

“Thôi nào, bữa nào anh với em sẽ đi thăm nó”

Lâm Nhược Kỳ không nói gì, hài lòng nép vào bờ ngực ông. Chốc sau, lại nhớ ra chuyện gì

“À, em nghe Tiểu Nhiên nói Tiểu Thành và Thiên Vỹ về nước rồi”

Trạch Đông ngạc nhiên

“Thế sao chúng nó không về thăm ta?”

Lâm Nhược Kỳ liếc ông

“Thế con gái anh ở đâu?”

Trạch Đông ngẩn ra, lát sau mới bật cười, ôm bà

“Quả là tuổi trẻ”

_____

Trong phòng, Trạch Nhiên Nhiên gõ lạch cạch lên bàn phím máy tính.

Đến nỗi lúc Viên Viên vào cửa mà cô còn không để ý.

Viên Viên đờ người ngồi phịch lên giường, cô ném túi xách vào góc. Xoa xoa cổ nhìn Trạch Nhiên Nhiên

“Cậu làm gì mà chăm thế?”

Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, cô khẽ nhấn phím, sau đó mới ngẩng đầu

“Tớ đang chơi game”

Viên Viên hứng thú lại gần cô. Màn hình hiện ra vài cảnh đẹp mắt. Nhân vật đều là thuần cổ, trang phục hay phân cảnh đều khá lung linh. Viên Viên kéo ghế, ngồi gần cô

“Cậu cũng chơi game sao?”

Nhân vật của Trạch Nhiên Nhiên chạy theo 1 đối tượng, vươn kiếm đấu với tên đó.

Chốc sau, nó ngã lăn nhoài, do bị thanh kiếm của cô đâm trúng. Màn hình hiện lên chữ WiN, Trạch Nhiên Nhiên mới xoay người nhìn cô

“Cậu không biết, lúc nhỏ tớ rất nghiện game này. Anh trai tớ cứ chửi tớ, thậm chí

thu cả máy tính không cho chơi...”

Trạch Nhiên Nhiên buông ra 1 tràng, mới khựng người.

Anh trai...

Cô dần không biết, dùng từ này có đúng không?

Tại sao quá khứ còn, mà hiện tại lại mất?

Cô thèm thuồng cảm giác gần anh của 12 năm về trước biết bao...

Nhưng mà, như người ta nói: Quá khứ, vốn chỉ là quá khứ. Thấy cô suy tư, Viên Viên khó hiểu quơ quơ trước mặt cô

“Này, cậu sao thế?”

Trạch Nhiên Nhiên bừng tỉnh, cô khẽ cười. Tầm mắt trong vô tình nhìn phải dấu đỏ hồng trên quai xanh Viên Viên. Cô muốn vươn tay chạm, nhưng Viên Viên biết được, liền xoay người tránh né.

“Cậu, sao vậy?”

Viên Viên kéo cao cổ áo mình, gượng cười nhìn cô

“Không, là muỗi đốt”

Muỗi đốt?

Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi, Thượng Hải nhộn nhịp như vậy, cũng có muỗi sao ?

Không phải không có, ý cô là nghe lí do có vẻ miễn cưỡng.

Hình như Viên Viên đang giấu cô chuyện gì đó....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play