Ngọc Đường nhìn vị tiểu thư trước mặt, đôi mắt đỏ hoe mở to, có chút hy vọng nhưng lại sụp xuống rất mau. Thiên Triều thấy vậy, cứ cảm thấy lòng tốt bị từ chối, tức tối vô cùng.

-Làm sao cô giúp được tôi chứ?

Ngọc Đường lấy tay lau nước mắt, sụt sịt mũi. Thiên Triều chống nạnh, đầy tự tin.

-Tôi vào cung thế cho cô vậy là xong!

Ngọc Đường nghe thì cũng có lý, nhưng…

-Không được đâu! Tôi tuy ở hậu cung, nơi Phật Đường thờ tự, không ai lai vãng, thậm chí đến cái tên của tôi chắc cũng không ai biết…

-Vậy tốt quá rồi còn gì, không ai biết tới cô tôi càng dễ trà trộn!

-Nhưng mà tôi…

-Cô tên Lâm Ngọc Đường phải không? Vậy tôi vào làm cung nữ dưới cái tên của cô, đâu ai biết được chứ?

Ngọc Đường cảm thấy ái náy vô cùng, vào làm cung nữ, điều luật khắt khe, được vua sủng ái thì không nói gì, đằng này nàng lại…

-Nè! Cô cầm tiền này vê quê đi, đưa bộ quần áo của cô cho tôi, từ rày đừng lo nữa, về phụng dưỡng cha mẹ đi!

Thiên Triều dúi vào tay Ngọc Đường một bọc tiền rồi thô bạo đoạt lấy bộ quần áo dành cho cung nữ của nàng. Ngọc Đường định lạy cảm tạ nhưng Thiên Triều không nhận, hỏi kĩ lưỡng đường vào cung rồi quay ngoắt bước đi. Ngọc Đường ở lại nhìn nàng ngơ ngác, rồi lại nhìn lên trời, thầm cảm tạ trời đất đã đem đến ình một vị cứu tinh, rồi khăn gói ra đi.



Ở trong cung mấy hôm rồi thấy cũng không có gì khó khăn, cả ngày đi ra đi vào coi tới coi lui mấy bức tượng phật. Thiên Triều ngồi phịch xuống bậc tam cấp, nàng nhìn trời rồi lại nhìn những cụm mây trông như bông gòn bay ngang lơ đãng. Rồi nàng bắt đầu nhớ về hành trình của mình, ai da, trời phú cho nàng tính hay quên siêu thượng thừa! Giờ nàng không nhớ nổi tên chủ nhân của thân xác mà nàng nhập vào nữa, cái gì mà Tô… Lạc Diệp, Tô Diệp Lạc! Mà thật ra nàng quên từ mấy ngày trước rồi! Mà quên vầy cũng hay, từ nay chỉ có Thiên Triều đệ nhất mĩ nhân ta đây mà thôi! Nàng lại nhớ đến nghĩa phụ, cha tên là Vương Du! Nàng đã tốn mấy đêm viết tên cha ra giấy, đọc đi đọc lại từ sáng đến tối mới… tạm thuộc! Vì thế mà nàng nhắc tên cha mỗi ngày! Rồi bây giờ lại phải nhớ thêm mình là Lâm Ngọc Đường, cung nữ hậu cung. Ôi đúng là cực hình!

Ở đây vắng ngắt, không ai làm phiền, nàng tha hồ múa quyền, đạp cước! Chỉ tội ấy miếng gạch, tô, chậu bị mẻ nay lại vỡ nát trước đôi bàn tay của nàng! Híc, nàng xem nội công là chính! Trong xóm, từ nhỏ chí lớn đều gọi nàng là… Thiết Phiến công chúa hay công chúa La Sát, ác ma đủ loại! Hừ, mà nàng có làm gì đâu chứ? Cùng lắm là bóp cổ, bẻ tay chân thôi mà! Lũ con trai yếu xìu, trúng một cước của nàng cũng không bò dậy nổi. Chắc nàng không biết là một cước của nàng là một cước thép, bức tường nhà nàng lở loét lung tung cũng chỉ vì một vài cước ấy!

Cuộc đời luôn có những chuyện bất ngờ không ai nghĩ đến! Có bao giờ hoàng đế lại đến Phật Đường đâu, vậy mà hôm nay ngài lại đi dạo trong khuôn viên Phật Đường! Dĩ nhiên chuyện gì đến cũng sẽ đến!

Hoàng Đế đang dạo quanh hồ sen ngắm cảnh, chỉ đem theo vài tên thái giám, vừa lúc ấy Thiên Triều từ trong Phật Đường đi ra! Nàng chưa từng thấy mặt hoàng đế nên dĩ nhiên là không thèm chào chỉ hơi ngạc nhiên vì theo Ngọc Đường nói thì nơi đây vốn không ai lai vãng mà! Hai người đi ngược hướng nhau, Thiên Triều đi ngang qua chỗ Hoàng Đế đã không chào thì thôi, đằng này nàng lại vô tình giẫm phải Long Bào của hắn! Khỏi nói là Hoàng Đế tức giận đến mức độ nào! Mấy tên thái giám hiểu ý liền chặn nàng lại.

-Chuyện gì?

Nàng tỏ vẻ bực mình cáu gắt, đang đi mà bị chặn lại là nàng chúa ghét trên đời, may mà tâm trạng nàng cực kì tốt chứ nếu không đã ấy tên to gan trước mặt một thôi sơn quyền!

-To gan! Ngươi dám gặp hoàng đế mà không chào, lại ngang nhiên dẫm lên long bào của ngài, giờ còn dám quát tháo sao?

-Hoàng đế?

Hoàng đế đến đây hả ta? Dẫm lên áo? À phải rồi chắc mình đi nhanh quá nên dẫm trúng, trời, có chuyện vậy thôi mà cũng làm lớn, bất quá xin lỗi mấy câu là được! Nàng quay lưng lại nhìn cái tên lúc nãy giẫm phải áo, hoàng đế đó hả, coi cũng được đó chứ, có cái sĩ diện thái quá, dẫm phải cái áo thôi mà!

-Xin lỗi! Tôi không cố tình đâu!

Rồi nàng quay lại nhìn mấy tên thái giám.

-Vậy được chưa?

Mấy tên thái giám nhìn nàng như lần đầu tiên trông thấy sinh vật lạ! Một tên định tiến đến cho nàng mấy cái tát, nhưng ngay lúc đó hoàng đế ra hiệu dừng lại rồi quay đi. Bọn kia chẳng hiểu gì cả, nhưng lệnh của hoàng đế biết sao bây giờ đành liếc nàng một cái rồi đi theo ngài. Nàng thì coi là bình thường, xin lỗi là thấy vui rồi chứ gì, biến đi cho khuất mắt!

Nàng đi xa rồi, mấy tên thái giám thấy hoàng thượng không nói gì bèn đánh bạo hỏi.

-Thưa, cô ta…

Hoàng đế khẽ giơ tay, tên thái giám bèn ngậm miệng. Hoàng đế lơ đãng nhìn mặt hồ.

-Tên cô ta là gì?

-Dạ thưa, cô ta là một cung nữ ở đây đã lâu, tên là Lâm Ngọc Đường!

-Ngay hôm nay chuyển cô ta qua Ngọc Thiên cung!

-Thần đã rõ!

Mấy tên thái giám vừa nghe ba chữ “Ngọc Thiên cung” đã sợ xanh mặt. Vốn dĩ nơi đó là nơi hoàng đế thường ngự, là nơi chỉ có những người thân tín nhất của ngài mới được chuyển đến đó. Ngọc Thiên cung cũng là nơi hoàng đế trừng phạt những kẻ vô lễ bằng nhiều hình thức tàn khốc, xem ra lần này cô ta chết đến nơi rồi!

Ngay chiều hôm ấy, có lệnh chuyển nàng đến Ngọc Thiên cung gì đó, nàng cũng không hiểu vì sao, nhưng mặc! Nàng ở đâu chẳng được!

Điều làm nàng khó hiểu nhất chính là những ánh nhìn của mọi người đối với nàng, vừa thương hại vừa lo sợ! Cái gì vậy kìa, không lẽ họ biết cái gì về mình sao? Chỉ chuyển chỗ ở thôi mà có gì đâu mà làm cho lớn! Mấy người ở thời đại này thích xé chuyện ra to quá kia!

Đến Ngọc Thiên cung, ổn định chỗ rồi, chưa kịp nghỉ ngơi liền bị triệu vào gấp. Tưởng gì, gặp mặt hoàng đế thôi mà, làm thấy ghê!

Từ sau bức màng mỏng nàng nhìn thấy cái tên ban sáng đã dẫm phải áo, cứ như quý lắm vậy, không cho người ta nhìn mặt, phải ở trong màng! Vị công công già bên cạnh nàng thấy nữ nhi này sao mà không sợ trời không sợ đất, bị chuyển qua Ngọc Thiên cung rồi mà còn tươi tỉnh thế kia! Cô ta mà không chào hoàng đế là lớn chuyện cho coi, nghĩ thấy nữ nhi này cũng tội, ông khẽ nhắc:

-Sao còn chưa chịu hành lễ?

Hành lễ? Hắn là cái gì của nàng mà nàng phải hành lễ? Hừ, là vua một nước chứ có phải là cha mẹ nàng đâu mà phách lối! Hừ, hành lễ! Theo nàng biết thì hành lễ phải quỳ xuống, dập đầu gì đó, còn lâu à! Mà hôm qua dẫm phải áo hắn thấy cũng có lỗi thôi thì chào vậy! Nàng khẽ vẫy bàn tay.

-Ngươi tốt chứ?

Bây giờ, lão công công chẳng tin vào mắt mình nữa, nữ nhi này hình như muốn bị chém đầu đến nơi rồi! Từ bên trong màng, hoàng đế im lặng một hồi rồi lạnh lùng phát lệnh:

-Vả miệng!

Lập tức một tên thái giám tiến đến tát xối xả vào mặt nàng! A ha, dám chọc giận Thiên Triều ta hả? Nàng tức lên rồi, từ nhỏ đã bị gọi là Thiết Phiến công chúa, vậy là cũng đủ hiểu tính cách của nàng! Đánh cái tên thái giám này thì không đúng vì kẻ phát lệnh là kẻ kia, được lắm! Hắn tát ta tám cái rồi, hắn phải nhận gấp mười, vị chi tám mươi! Nàng quay phắt vô màng sấn tới chỗ hoàng đế đang ngồi, giơ tay lên định cho hắn một bạt tai cho say sẩm mặt mày. Nhưng nhanh như chớp hoàng đế chụp lấy tay nàng bẻ quặt ra sau, làm người nàng quay theo ngã phịch lên người hắn! To gan! Ngay lúc ấy tên thái giám kia được lệnh liền xông vào tát nàng, hắn chưa kịp một bạt tai nào liền bị một cước đạp văng ra xa!

Kẻ đáng trừng trị là gã hoàng đế, dám bẻ tay ta! Nàng tung cước ra sau nhắm ngay mặt hắn, hắn né được nhưng hơi lơi tay, liền lúc đó nàng tung người thoát khỏi cánh tay của hắn! “Bốp bốp!”. Mấy tên thái giám bị nàng đá văng, có tên trúng ngay một quyền của nàng, trên mặt bầm tím. Bỗng nhiên nàng thấy hơi rát chỗ cánh tay trái, ra là đã bị thanh kiếm của hoàng đế chém trúng, may mà chỉ trầy sơ ngoài da nhưng cũng làm máu tuôn ra không ít!

-Ngươi muốn bị chém đầu phải không? Cha mẹ người chưa từng dạy ngươi lễ phép là gì, để hôm nay ta cho người biết tôn ti trật tự!

-Hoàng đế, hoàng đế là cái gì chứ? Ta không phục, đồ đê tiện, nhỏ nhen!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play