Nàng sững lại! Hắn nói cái quái gì thế? Chạm dây chăng? Nhưng dù thế nào nàng vẫn quyết ra đây một mình!
-Không thích ngươi theo ta!
Hắn không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, thuận tay ôm luôn eo nàng, quá lắm nha!
-Ta lo cho ngươi có biết không hả?
Xỉu đùng đùng a! Làm người ta ra nông nỗi này giờ bảo là lo lắm nha, chập mạch nặng lắm rồi! Vùng khỏi hắn nàng bỏ chạy! Hắn đuổi theo! Sức nàng không như bình thường nên chạy cũng chậm, nhưng nàng cũng rất biết tính toán, cứ chạy vào mấy góc tối tối, lâu lâu lại quẹo trái phải lung tung, giờ mà còn lo đi lạc làm gì nữa!
Mệt quá, dừng lại thở, ngó nghiêng xung quanh, không thấy hắn thật tốt! Nàng thong thả gieo bước hạc đi đến cây cầu mà ban sáng nàng thấy. Dưới ánh trăng cây cầu như ẩn hiện, có cảm giác rất mờ ảo! Lâu lắm rồi nàng mới có hứng như thế!
Ánh trăng tràn lên thân người thiếu nữ múa trong đêm, những điệu múa tuyệt mĩ, gió đưa tiếng hát nàng vang cao, ngân nga, day dứt trong không gian tĩnh lặng…
“Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Anh yêu em bao nhiêu phần
Tình cảm của em là chân thật
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật
Ánh trăng đã nói hộ lòng em.
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Anh yêu em bao nhiêu phần
Tình cảm của em không di dịch
Tình yêu của em là bất biến
Ánh trăng nói hộ lòng em.
Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim em đập rộn ràng.
Mối tình đậm đà của anh, em sẽ ghi nhớ suốt đời
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không
Anh yêu em bao nhiêu phần
Anh thử nghĩ xem, anh thử nhìn xem, ánh trăng đã nói hộ cho lòng em…”
Là bài hát nàng rất yêu thích! Dáng nàng lả lướt như tiên nữ, yểu điệu trong đêm, e thẹn như cánh hồng quả thật là đốt cháy người ta! Bài hát vừa tàn, điệu múa cuối cùng được buông xuống, một tiếng vỗ tay cất lên! Á, là hắn nhìn nàng múa hồi nãy giờ! Thiệt tức quá đi!
-Ta không ngờ ngươi múa đẹp như vậy! Đúng là cực phẩm, vậy mà bấy lâu nay ta lại bỏ sót thật đáng tiếc!
Vừa nói, hắn vừa sấn lại chỗ nàng, a, muốn bắt nàng hả? Không được nha, nàng định vùng chạy nhưng cực kì nhanh hắn bắt nàng lại, ôm trong lòng, bế thốc nàng lên đi thẳng về cung…
Đã hơn hai tháng trôi qua, hắn có vẻ dịu dàng hơn trước nhưng mà… đồ con dê! Đúng là hoàng đế! Ba ngàn phi tần chưa đủ hay sao chứ? Nhưng đã quá hạn rồi, nghĩa phụ chắc đã về! Nàng phải tìm cách ra khỏi cung ngay!
Thế rồi cơ hội cũng đến! Hôm nay hắn có yến tiệc gì đó sẽ về trễ, nàng lập tức hỏi ý Bảo Bảo về việc đào thoát khỏi cung!
-Ngươi tính ổn không đó? Ra khỏi cung mà chưa có lệnh của hoàng thượng là tội khi quân!
-Ta tính hết rồi, lời hứa của ngươi ta chắc chắn sẽ thực hiện, đây là một bước trong kế hoạch!
Bảo Bảo suy tính một hồi, bây giờ hắn cũng chẳng màng đến việc trả thù nữa, ở với nàng hơn hai tháng qua hắn rất vui, giống như là tỷ tỷ hắn sống lại vậy. Giờ nàng đi rồi thì…
-Ngươi còn quay lại không?
-Tất nhiên!
-Được!
Thế là Bảo Bảo lên kế hoạch! Nàng đóng giả những cung nữ được phân phó nhiệm vụ bưng thức ăn, theo đó trốn ra ngoài, Bảo Bảo làm nội ứng!
Đi ngang qua yến tiệc, thật là xa hoa nha! Toàn là thành quả của nhân dân, thật đáng ghét! Nhưng quan trọng là nàng phải đi ra được! Thay vì rẽ trái đến Dạ Yến Đình nàng rẽ phải xuống bếp! Trót lọt! Còn một việc đơn giản là trèo qua khỏi thành, Bảo Bảo đang chờ nàng, có người giúp sức, nhanh gọn lẹ nàng đã rời khỏi cung! Thật dễ chịu làm sao! Giờ thì cao chạy xa bay càng nhanh càng tốt! Về đâu? Phải rồi, Vương phủ!
Đứng trước phủ gia nàng không biết nên làm như thế nào! Giờ chạy vào nhận? Hay hỏi rồi nhận? Cách một, lộ liễu quá, chọn cách hai! Nàng hỏi bọn gia nhân mới biết được cha nàng đã về từ mấy ngày trước nhưng tâm tình không vui, nàng hiểu là do nàng bỏ đi độ ngột, cha quay lại mà không tìm thấy nên tâm sinh buồn bực, phải tạ lỗi với cha! Nàng xin vào gặp mặt lão gia, đợi một hồi mới có người chạy ra mời vào!
-Cha!
-Thiên Triều!
Nàng mừng muốn khóc, là cha nàng sẽ che chở nàng, là hạnh phúc của nàng! Qua cơn vui mừng ông khẽ trách con gái sao làm ông lo lắng, nàng bèn nói dối là do mải đi chơi, dạo cảnh nên về trễ, đâu dám nói là nhập cung, sợ cha lo thêm. Thấy con gái trở về ông mừng ra mặt, sai nha hoàn chuẩn bị cho nàng để lát nữa nàng sẽ ra mắt mẹ và các huynh.
Tắm gội sạch sẽ, khoác lên mình y phục mĩ miều, nàng đã đẹp như thiên tiên nay còn làm người khác ngỡ ngàng, các nha hoàn không kiềm được nhìn nàng mãi thôi!
Việc này đến tai các Vương công tử thật sự cũng không vui vẻ gì, đúng hơn là quyền lực bị đe dọa nên ai nấy mặt hắc ám vô cùng! Nàng núp trong màng, nhìn mặt các anh không mấy thiện cảm đâm ra lo sợ! Mãi đến khi cha gọi nàng mới dám bước ra.
Các huynh đều nhìn về phía nữ tử mỹ lệ, nghiêng thành mà sửng sốt! Nàng không biết phải làm sao, nhẹ nhàng cúi đầu cất giọng yêu kiều:
-Vương tiểu muội xin ra mắt các huynh!
Hô đến lần ba mà sao không ai nói gì hết vậy kìa! Không lẽ thất thố gì sao? Nàng lo lắng ngước mặt lên, oa trước mặt nàng toàn là mĩ nam nha, ai nấy đẹp như tạc nhưng hình như đều mang nét băng phong lạnh lùng! Vương Du thấy thế liền lên tiếng:
-Kìa, sao các con không đáp lễ?
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, cất tiếng hồi đáp. Nói chung, buổi ra mắt này không có gì tệ hại nhưng về sau thì không biết có chuyện gì khác xảy ra hay không!
Nàng được đưa đến phòng của mình, thật là hoa lệ nha, căn phòng thật lớn, toàn là những thứ xa hoa, cầu kì! Đúng là tiểu thư có khác! Giờ không ai coi thường nàng nữa, giờ nàng là Đệ Nhất tiểu thư của Vương gia! Đúng là một bước lên tiên, tối nay nàng ngủ trên chiếc giường ấm áp trải đầy nhung thiệt là thích! Dùng bữa tối với chén chè nhãn nhục thật ngọt, ấm cả lòng! Yêu cha ghê cơ!
“Cộc cộc”.
-Ai vậy?
-Đây phải là khuê phòng của Vương tiểu thư?
Là giọng một người con trai, nàng ra mở cửa, là các huynh của nàng chăng? Ồ, không phải! Là một nam nhi tuấn mĩ, gương mặt như ngọc nếu như so với tên hôn quân kia chắc không kém mấy phần đâu nha! Thật tự nhiên, vị công tử này bước vào phòng nàng! Ai vậy kìa? Nàng đâu có quen biết?
-Không lẽ Thiết Phiến đã quên ta rồi sao?
A, ở đây ai biết được biệt danh của nàng chứ? Sao lại…
-Huynh… huynh là ai?
Vị công tử đáp gọn lỏn, nhưng như sét bên tai nàng!
-Kim Quân!
Nàng như rụng rời, mãi một lúc sau mới chạy đến ôm lấy vai hắn, đấm mà trách móc:
-Kim Quân, đồ ngốc nghếch!
-A, sao bảo người ta ngốc? Người ta lo muốn chết đây nè!
-Kim Quân sao… vậy là cũng…
-Ừ, hôm đó chẳng là có thiên biến nên quỷ Vô Thường bắt nhầm hai hồn chúng ta, đành tráo lại một thân xác khác! Đúng là có duyên!
-Híc!
-Không được khóc! Đồ ngốc! Giờ đừng gọi ta bằng tên cũ nữa, cứ gọi là Thiên Quân!
-Hèn chi cha lại biết…
-Ừ, Vương Du, ta đã nói cho ông ấy biết, mà nè, gặp mặt chưa mừng gì hết trơn mà đánh người ta vậy đó hả?
-Thưởng cái hôn! Được chưa?
Nàng đặt lên trán Thiên Quân một dấu cánh hoa, là thế! Nàng và hắn là bạn chí thân, chỉ là bạn thôi nha, không có ý gì khác! Hắn và nàng hiểu rõ lòng nhau, như là tri kỉ! Giờ gặp lại đúng là muôn vạn trùng phùng! Hai người hàn huyên tới khuya, Thiên Quân phải về Liễu phủ, hai người chia tay mà lòng ấm áp! Nàng sẽ không bao giờ buồn nữa rồi! Bỗng nhiên “cạch”, là huynh trưởng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT