Ta vốn chỉ là kỵ sĩ, đến khi hoàng tử xuất hiện, cũng chỉ có thể thinh lặng rời đi.
Lắc lắc bịch máu thay thế trong tay, Aidou chỉ cảm thấy nó thật vô vị tẻ nhạt, chỉ cần nhìn đến cái loại này liền không thoải mái, rõ ràng là đã có... Đột nhiên bị chính ý nghĩ của mình dọa đến ngẩn người. Khát vọng máu của thuần chủng là điều cấm kỵ, Aidou không ngừng ở trong đầu nhắc nhở chính mình, nhưng hương vị đó... Căn bản không có biện pháp quên được.
“Aidou? Làm sao vậy?” Kain ngồi cạnh cậu em họ của mình, nhắm mắt lại một hơi nuốt cạn thứ chất lỏng màu đỏ trên tay, trên mặt không biểu hiện ra loại cảm xúc gì, chán ghét cùng thích đều không có. Bọn họ đều là quý tộc, trước đây đều không ít lần dùng qua loại máu mới mẻ thơm ngon, bây giờ hằng ngày phải dùng đến loại máu thay thế thấp kém này... Nếu không phải vì Kaname Kuran, căn bản không có người vampire nào chấp nhận việc tra tấn vị giác của mình như thế này.
“Sau khi thưởng thức qua thứ mỹ vị đích thực thì đối với cái loại này quả thật không chịu nổi...” Zero Kiryuu chết tiệt... Tại sao lại cho cậu được uống thứ máu ngọt ngào như vậy? Từ giờ về sau phải làm sao đây? Không lẽ nhịn đói đến chết. Aidou dùng đôi mắt thẫn thờ nhìn theo bịch chất lỏng lay động trên tay... Hắn là cố ý, muốn dùng biện pháp như thế làm cho cậu chết đói.
Kain cả kinh, “Em sẽ không đối Yuuki...” Kaname - sama là đặc biệt quan tâm đến Yuuki, không lẽ Aidou nhất thời chịu không được đã... “Ai cũng có thể, chỉ có Yuuki là không được... Máu của cô ấy chỉ có thể thuộc về Kaname - sama...”
“Không phải... Máu của cô ta tuy rất thơm nhưng so với loại kia còn không bằng.” Nếu hút máu của Yuuki cùng lắm bị Kaname – sama trừng phạt một chút, nhưng thứ mỹ vị mà mình đã hút, là dòng máu tinh khiết... Nếu bị lộ ra ngoài nhất định sẽ bị truy nã, cũng coi như còn một chút may mắn, đó là mình có nói ra cũng không ai tin, gia tộc Kiryuu là một dòng dõi hunter chính thống, làm sao có thể...
Kain như còn muốn hỏi cái gì, lại nhìn thấy Zero từ trên lầu đi xuống, lập tức im bặt lờ đi. Những người khác cũng như vậy... Chỉ có Aidou là nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái... Thoạt nhìn tinh thần không tồi, chắc là không có vấn đề gì.
Chỉ thấy Zero mặt không chút thay đổi đi thẳng đến bên cạnh Kain ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như đã xem nơi đây hoàn toàn là nhà của mình. Đối mặt với hành động được xem là mặt dày này, Kain vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng của mình để chống lại cái ‘xác chết’ bên cạnh... Dù sao cậu ta cũng là một ‘xác chết’ nguy hiểm.
Nhưng Aidou ở một bên thì lại không được như thế, đã biết Zero là một thuần chủng (tạm thời nghĩ không ra hắn ta tại sao lại là một thuần chủng), nhưng lý trí vẫn luôn gào thét hắn ta là người mình ghét nhất. Nhưng vừa nghĩ tới chính mình hút đi một lượng máu không nhỏ từ người kia, lại ít nhiều có chút áy náy... Mặc kệ mặc kệ. Là chính miệng hắn ta nói phải quên chuyện kia đi.
Cảm giác thật đúng là kỳ quái, cả người đều không được tự nhiên, cùng khối Đêm bước ra từ cánh cửa kia. Nghĩ sao cũng thấy không thoải mái. Bị vô số ánh mắt không lấy gì làm thân thiện nhắm tới, Zero dù không muốn cũng không thể không mở mắt, đôi mắt tím nhạt lướt qua một lượt chung quanh, làm cho một ít tầm mắt lùi về, nhưng luôn luôn có hai ánh mắt, bị bắt gặp ‘nhìn trộm’ người khác không những không đỏ mặt dời đi, ngược lại lại đường đường chính chính xem xét đánh giá, ra vẻ nghiên cứu cậu từ đầu đến chân, sau đó mới khinh thường đem tầm mắt dời đi... Vampire, quả nhiên thật chán ghét, đặc biệt cái loại luôn cho mình là cao quý, lúc nào cũng nhìn người khác bằng ánh mắt khinh miệt.
Nhưng sống ở một nơi như vậy cũng có điểm tốt, nguy cơ lúc nào cũng rình rập khiến cậu luôn phải đề phòng cao độ, như vậy sẽ không có nhiều thời gian cùng sức lực mà đi suy nghĩ lúc gặp lại Yuuki sẽ ra sao. Bởi vì không biết nói gì nên rời đi mà không lời từ biệt, không biết phải như thế nào đối mặt, phải như thế nào nói ra sự thật cho cô biết, cũng không hy vọng nhìn đến ánh mắt sợ hãi của cô, có lẽ là cậu đang trốn tránh đi. Người này quá mức trọng yếu, mỗi một tiếng nói hành động đều trực tiếp đánh thẳng vào nội tâm của cậu, mỉm cười sẽ làm cậu cảm thấy vui mừng, rơi lệ sẽ làm cậu tay chân luống cuống, tức giận lại khiến cậu thấp thỏm lo âu... Càng sợ hãi khi nhìn thấy mình và Kaname Kuran cùng bước ra khỏi cánh cửa kia, cô ấy sẽ lại càng thêm rõ ràng vị trí của mình cùng Kaname trong lòng là rất khác nhau. Yuuki đối với mình, chỉ là thói quen ỷ lại, nhưng đối với Kaname Kuran, mới là...
Cậu cũng chỉ có thể làm một kỵ sĩ, có thể anh dũng từ trong tay ác long đem công chúa trở về, vẫn mãi bảo vệ nàng, nhưng một khi hoàng tử xuất hiện, kỵ sĩ sẽ tự tay đem công chúa giao cho chàng, sau đó biến mất như những câu chuyện cổ tích xa xưa. Tất cả những kết thúc đó, đều là hoàng tử cùng công chúa gặp nhau, hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng trong cái hạnh phúc đó, không có nơi nào dành cho kỵ sĩ, bởi vì hạnh phúc của công chúa chỉ có thể do hoàng tử mang đến, kỵ sĩ làm không được.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng xôn xao, Zero nhìn đến vị hoàng tử cao quý đang chậm rãi từ trên lầu đi xuống — nếu anh ta không phải là vampire, thì quả thật phù hợp với vai hoàng tử, mà chính mình nếu không phải một tên vampire có thể gây nguy hiểm cho công chúa, cũng thật giống một người kỵ sĩ.
“Zero Kiryuu, thân thể có khỏe không?” Kaname Kuran đi đến trước mặt cậu đầu tiên, điều này lập tức làm cho những vampire khác thay đổi sắc mặt, nhưng Zero lại không thích loại quan tâm đặc biệt này, càng chán ghét những câu nói luôn đầy hàm ý của người trước mắt.
Thấy Zero không trả lời, Kaname cũng không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ đơn giản là nhìn cậu, “Một vampire nảy sinh bài xích với viên máu, dạng phiền toái này ta lần đầu tiên gặp. Làm khó cậu vẫn luôn áp chế đến hiện tại, đối với một con người mà nói, đã là rất giỏi.”
“Không sa đọa thành E khiến anh thất vọng rồi sao?” Zero cũng bình thản đáp lại, trong giọng nói không có một chút ác ý, nhưng những lời này vẫn làm cho không ít vampire có mặt tại đó càng thêm khó chịu.
Kaname mỉm cười nhìn Zero, “Không, cậu sẽ không bị rớt xuống level E.” Sự khẳng định trong lời nói kia khiến Zero nhất thời kinh ngạc, người kia... Là đã phát hiện điều gì, hay vẫn đang thử mình?
Cánh cổng lớn chậm rãi mở ra, giữa tiếng thét chói tai của những nữ sinh khối Ngày đã vây quanh con đường từ bao giờ, toàn bộ khối Đêm vẫn bình thản đi qua. Yuuki lập tức phát hiện một màu đen nổi bật giữa những bộ đồng phục trắng, nhưng đã không còn giống với trước kia, cho dù là mặc cùng một loại đồng phục, Zero cùng cô cũng không có cách nào trở lại như xưa.
“Zero...” Yuuki mở miệng gọi tên cậu, lại nhìn đến Zero vẫn lạnh lùng giống như không nghe thấy... Cậu ấy nhất định là nghe được, nhưng là làm như không có nghe đến... Yuuki rất muốn chạy lại cầm lấy tay cậu như trước kia, nhưng lúc vừa mới vươn tay cô lại rụt trở về, cô rất sợ, cho dù có nắm chặt bàn tay kia, cũng chỉ có thể nhìn thấy một ánh mắt xa lạ, cùng một câu nói lạnh lùng không chút cảm tình: “Có việc gì?” Cô sợ rằng mình sẽ không được đáp lại, sợ rằng mình sẽ bị tổn thương.
“Hôm nay em vất vả rồi, Yuuki.” Thanh âm trầm thấp dịu dàng của Kaname – senpai lướt qua lòng cô, mang theo vài phần lo lắng, nhưng Zero vẫn không nói một tiếng bình thản đi lướt qua hai người, ngay cả một ánh mắt, một câu nói đều không có... Rõ ràng, hai người từng thân thiết như thế...
Yuuki cứ như vậy nhìn bọn họ — những vampire không giống mình, đi vào dãy phòng học chỉ dành cho khối Đêm... Tại sao lại có thể quên, tự xem mình không giống với những nữ sinh khối Ngày khác, là một người Sao Đỏ, có thể thường xuyên cùng những vampire khối Đêm tiếp xúc, nhưng như thế không có nghĩa mình đặc biệt hơn so với bọn họ. Căn bản chỉ có Kaname – senpai là đối xử tốt với mình, hiện tại Zero...
Đột nhiên cảm thấy thật đau khổ... Vì cái gì chỉ có cô là không phải, vì cái gì lại có cảm giác bị bỏ lại?
Lúc cánh cổng lớn lại chậm rãi khép lại ngăn cách hai thế giới, Kaname chú ý tới Zero đang quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ là nghiêng đầu trầm mặc.
Cậu ta hẳn nhất định không biết một thói quen của mình, mỗi khi nội tâm nổi lên điều gì gợn sóng, luôn hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng bất cần, tránh đi tầm mắt mọi người, một câu cũng không nói.
Yuuki... Tôi không muốn dùng màu đen làm vấy bẩn thế giới thuần khiết của cậu, cho dù hiện tại có chút thống khổ cùng không vui, nhưng cũng sẽ rất nhanh qua đi... Tôi đã trở thành loại dã thú mang lốt người, đối với cậu mà nói, là vô cùng nguy hiểm. Chỉ là một con quái vật tham lam lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cổ cậu... Cho nên trước khi mất đi sự kiểm soát của bản thân, trước khi làm ra loại sự tình gì không thể cứu vãn... Để tôi rời xa cậu vậy.
Ánh mắt ngỡ ngàng đau thương của Yuuki như đâm vào trái tim cậu, nhưng chỉ càng làm kiên định thêm ý chí kia, không quyết tâm rời đi, với Yuuki mà nói mới là tàn nhẫn. Đau lâu dài, không bằng đau thoáng qua.
Zero luôn giữ khoảng cách với những vampire kia, một mình một người ngồi ở vị trí góc tối. Ánh trăng rơi xuống trên người cậu, phát ra một màu bạc lóng lánh, gương mặt tái nhợt được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ, thoạt nhìn có một chút hư ảo... Thật sự là thích hợp làm một sinh vật của bóng đêm, Kaname thầm nghĩ, tuy rằng cậu ta vẫn luôn chấp nhất chuyện bản thân là một vampire, nhưng bất luận cậu ta có nói hay nghĩ cái gì, vẫn rất thích hợp làm một vampire, hòa mình vào bóng đêm, cũng giống như bây giờ, bị ánh trăng bao phủ, tản ra một vầng sáng mê người nhưng không hề chói mắt.
Một người đột nhiên đứng chắn ở trước mặt cậu, Zero ngẩng đầu, nhìn thấy Kaname Kuran liền hơi cau mày, “Có chuyện gì sao?”
“Hôm nay, là cậu khiến Yuuki phải buồn.” Giọng nói của anh rất nhẹ, rõ ràng không muốn làm cho những vampire luôn chú ý đến cậu nghe thấy. “Là cậu luôn khiến Yuuki bận tâm, cho nên ta thật chán ghét cậu, nhưng lại hận không thể giết chết cậu, nếu cậu chết, Yuuki sẽ đau lòng...”
“Những lời này phải dành cho anh mới đúng, thuận tiện thêm một câu, tôi tuyệt đối không giao cô ấy cho một tên vampire như anh.” Zero dùng một ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào người thuần chủng, “Nhất là một thuần chủng, những kẻ chỉ biết kéo nhân loại vào địa ngục của chúng.”
Một thuần chủng? Cậu ta không phải sao? Nói xong câu này có hay không đau lòng?... “Cho dù cuối cùng Yuuki hận cậu?” Kaname cười nhạo nhìn Zero, cậu ta cho mình có thể ngăn cản được mọi chuyện sao? Rất nhiều chuyện đã được định đoạt, chỉ là một nhân loại nhỏ bé có thể vùng vẫy được gì? Cho dù có thể thay đổi vận mệnh level E của mình, cũng chỉ là may mắn, có vài thứ không phải cứ có quyết tâm cùng nghị lực là có thể thay đổi. Cho nên nói cậu ta thật sự là khờ dại, Zero Kiryuu. Một kẻ linh hồn không hề bị vấy bẩn như cậu, nếu có thể phá nát nó, nhất định sẽ là một chuyện rất thú vị... Xem cậu có thể kiên trì đến bao giờ? Cho dù là có thể tới hiện tại, nhưng còn tương lai? Cậu có thể kiên trì như thế cả đời sao?
“Hận...” Như vậy sao? Có lẽ... Một tia ảm đạm lướt qua mắt cậu, nhưng rất nhanh lại khôi phục sự kiên định ban đầu, “Cho dù Yuuki có hận tôi, cũng không thể ngăn cản tôi. Cho nên đừng dùng tình yêu đùa giỡn cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Ha ha...” Kaname nhịn không được nhếch môi... Nhưng chỉ là một nụ cười thoáng qua, liền ngừng lại. Thật là phiền phức, vận mệnh rối rắm của cậu ta, Zero Kiryuu. Bất luận cậu ta có cố gắng đến thế nào, cũng chỉ là sự giãy giụa nhỏ bé, tất cả đều đã được quyết định, cậu cái gì cũng không thể thay đổi được. Giống như bị nguyền rủa, đúng vậy, sự nguyền rủa của dòng thuần. Gia đình hạnh phúc bị phá nát, con ác ma trong cơ thể cậu bây giờ, ngay cả người cậu luôn yêu mến và bảo vệ cũng là giống loài mà cậu luôn muốn hủy diệt, thuần chủng. Như vậy liều mạng đi bảo vệ người khác, lại đem tất cả đau thương gánh trên lưng, trên thế giới này tại sao lại có một loại vampire ngu ngốc như vậy?
“Quan hệ giữa ta cùng Yuuki, bất cứ ai cũng không thể chạm tay vào. Chúng ta, chính là vận mệnh.” Cho nên, ngươi vẫn là lựa chọn cho chính mình, nếu không, nhất định sẽ bị thương.
“Anh muốn nói thượng đế đã an bài? Đừng quên, tôi và anh đều là những kẻ bị thượng đế vứt bỏ, cho nên, tôi không tin vận mệnh.”