Happy New Yearrrrrrrrrrrrrrrrrrr!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ha ha ha, hôm nay ta bận mấy cái đam quá nên chẳng làm được gì cả TT^TT. Thôi thì edit tạm một chương Cách làm quà cho mọi người nhé ^^. (Dù sao những ngày qua ta cũng tặng nhiều lắm rồi mà nhể:3)
Cách [KanZe]
Tác giả: Thanh Trúc Diệp
Edit: Bét Leader
(Bức hình kinh điển của fan KanZe =)))
**
*
Cuộc sống hiện tại giống như mặt biển lặng gió, vẫn bình tĩnh không có lấy một gợn sóng nào, chẳng qua, bão táp đã bắt đầu hình thành.
Rido Kuran xuất hiện ở học viện Kurosu đã được ba, bốn ngày, khối Đêm cũng họp ngắn một lần, không khí sau đó biến hoá không nhỏ, mặc dù Zero không tài nào hiểu nổi, thế nhưng nếu bọn họ vẫn nguyện ý vì Kaname Kuran mà hi sinh, vậy thì cậu cũng chẳng có lý do gì để xen vào.
Bất kể là xã hội loài người hay xã hội vampire cũng đều giống nhau, kẻ yếu phụ thuộc người mạnh, nếu anh không có năng lực thì sẽ bị người ta lừa gạt, tính toán, anh sẽ bị kẻ mạnh hơn áp chế, loài người còn có thể dựa vào cố gắng để thay đổi thân phận, còn như vampire, dùng huyết thống làm chuẩn mực thì có thể làm sao? Không phải chỉ có thể tìm kiếm một chủ nhân có thể nương tựa được, trở thành vũ khí trong tay hắn, để cho hắn thoải mái chém giết hay sao? Thật sự là rất tàn khốc, vampire ngay từ lúc mới ra đời thì tương lai cũng đã được định đoạt rồi.
Cậu không tin vào số mệnh do ông trời quyết định, nếu như mạnh được yếu thua đã là quy tắc bất di bất dịch, vậy thì cậu muốn được trở thành kẻ mạnh, trở thành kẻ định ra luật lệ. Thà là ngọc nát cũng quyết không làm ngói lành, Zero đã ôm lòng tin đó để gọi về vampire thuỷ tổ kia, khi cậu bị Shizuka Hio cắn, cậu ý thức được bản thân sẽ trở thành loại vampire hèn kém nhất, cậu đã hiểu ra, nếu không xoay chuyển tình thế này thì vận mệnh của cậu sẽ bị người khác bóp nghẹt trong tay.
Nếu lúc đó cậu nhu nhược bỏ qua con đường này, như vậy chờ đợi cậu bây giờ sẽ là cuộc sống của một vampire cấp E khát máu, không khống chể nổi thú tính mà phá loạn cả cuộc sống, còn nữa... Sẽ trở thành quân cờ trong tay Kaname Kuran, để hắn sắp xếp cho cậu tự mình giết chết Ichiru. Dù là việc nào đi nữa, đối với cậu cũng là sự hành hạ.
Có lẽ hi vọng này không thực tế cho lắm, nhưng Zero nhất thời có một ý nghĩ, nếu có biện pháp thay đổi xã hội vampire, để mọi người không bị huyết thống phụ thuộc... Hoặc là, dù bị huyết thống kiềm chế, cũng có thể nỗ lực để vươn lên. Mà những con người vô tội bị biến thành vampire cũng sẽ không rơi xuống cấp E khốn cùng... Quả nhiên là mong muốn kì quặc.
Xem ra cậu nên tiếp tục cuộc sống của một hunter, săn đuổi và giết chết lũ vampire muốn đem con người đày đoạ xuống vực sâu tanh máu.
Rido Kuran, chuẩn bị cho tốt trước khi bị tôi săn đuổi đi.
Zero ra khỏi phòng, dưới lầu rất yên tĩnh, khó có được lúc Ichhijou lại ngồi một mình trên ghế salon, trước mặt cậu ta là ly hồng trà đã sớm nguội lạnh, người bình thường hết sức cẩn trọng lại đang ngẩn người, ngay cả việc trong phòng xuất hiện người lạ cũng không hề biết.
Bây giờ là thời gian học của khối Đêm, nhưng Zero đôi khi cũng hay chọn cách ở một mình yên tĩnh suy nghĩ cho nên không đi, chỉ là cậu không nghĩ Ichijou cũng như thế, Rido Kuran cũng đã đi theo mọi người rồi, hay là bọn họ đang có tính toán gì khác?
“Trà đã nguội, cho dù cậu nhìn nó cũng không nóng lên được đâu.” Zero đi xuống cầu thang, trước ánh mắt phức tạp của Ichijou ngồi xuống bên cạnh cậu ta, thân thể tuỳ ý dựa vào thành ghế, cảm giác rất nhàn hạ.
Zero Kiryuu... Trong lòng Ichijou mặc niệm hai chữ này, từ khi người này chuyển tới khối Đêm, cậu ta liền hiểu, Zero Kiryuu rất đặc biệt. Tư tưởng, quan niệm, khác xa bọn họ, rõ ràng Kaname sama là đế vương nhưng luôn bị cậu đối xử vô lễ, Kaname sama cũng không vì vậy mà trách phạt, rõ ràng rất ghét vampire, lúc xuống tay luôn lãnh khốc đi kèm một chút nặng nề, thế nhưng cậu đối với một số vampire lại quan tâm đặc biệt, với Aido, lại càng giống như là với em trai, Là loài người hoá vampire, những tưởng số phận trở thành quái vật khát máu là không thể tránh khỏi, nhưng lại thay đổi, trở thành một thuần chủng...
Con người này, lấy ở đâu ra sức mạnh kinh khủng như vậy? Mọi thứ của cậu, Ichijou đều cảm thấy khó tin... Có phải không khi con người trải qua nhiều chuyện thì sẽ trở nên kiên cường mạnh mẽ, sẽ thành kẻ không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài? Thật không giống như mình.
“Cậu cùng Kaname sama hợp tác là muốn đối phó với Rido Kuran sao?” Ichijou hỏi người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, ở dạ vũ đã nghe đến chuyện hợp tác của bọn họ, hai thuần chủng, đối thủ của họ nhất định không được thoải mái, lại nghĩ đến thái độ cùng lời nói của hai người về Rido Kuran, cho dù là cậu ta cũng có thể đoán được.
“Ừ. Còn cậu? Định làm thế nào?” Zero không mở mắt, vẫn tựa vào ghế nghỉ ngơi.
“Làm sao cái gì cơ?”
“... Cậu là người của nguyên lão viện, nhưng, đây thật sự là mong muốn của cậu sao? Mặc dù tuổi thọ vampire rất dài, nhưng có nhiều chuyện thì chỉ có cơ hội được lựa chọn một lần, cậu muốn nghe lệnh ông cậu hay là nghe theo trái tim mình?”
“Không, chẳng qua là đem dao hướng về bạn bè chẳng phải là chuyện gì vui vẻ. Tôi không muốn thuyết phục cậu bất cứ cái gì, cũng chẳng cần thiết phải làm thế, chỉ là cậu trông rất chật vật, tôi nói như thế là để cậu có thể hiểu được tình thế hiện tại mà nghĩ ra cách cho chính mình, cũng hi vọng thái độ của cậu rõ ràng hơn. Có thế thì...” Zero ngồi dậy, ánh mắt tím biếc nhìn về phía Ichijou, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều rất lạnh lùng, “... Đến lúc tôi giết cậu sẽ không còn do dự nữa.”
“Zero Kiryuu, cậu có rằng tôi có thể tự quyết định được sao? Cậu cho là tôi có thể được lựa chọn sao?” Ichijou lắc đầu, “Tôi từ nhỏ thì đã được chứng kiến sức mạnh của nguyên lão viện, nơi đó tràn ngập tội ác, bất kì ai dám chống lại nó, cho dù có là thuẩn chủng cao ngạo cũng không có kết quả tốt đẹp. Không ai có thể chất vấn nguyên lão viện, chỉ có thể mù quáng nghe theo.”
“Đây là ý nghĩ của cậu, hay là ý nghĩ mà người khác nhồi nhét vào trong cậu? Kẻ lựa chọn ngu ngốc thì không có tư cách oán hận kết cục, cậu đã sẵn sàng lãnh lấy hậu quả tồi tệ nhất hay chưa?” Zero nhìn Ichijou bằng ánh mắt sắc nhọn hơn, “Người cái gì cũng không chịu nổi sao có tư cách phản kháng?!”
Ichijou ngồi ở đó, lại lâm vào trầm mặc. Zero cuối cùng quyết định bỏ qua cậu ta, đứng lên, đi về phía cầu thang.
“Zero Kiryuu!”
Zero chưa đi được hai bước thì phía sau, Ichijou rốt cuộc mở miệng, nhưng Zero cũng không dừng lại.
“Có người từng nói với tôi, cậu là người biểu cảm luôn không đồng nhất với cảm xúc trong lòng... Mới nãy còn nói nhiều như vậy, mục đích là để tôi không phải hối hận vì lựa chọn của mình, không muốn làm khó bạn học khối Đêm đúng không? Những giờ lại bày ra bộ dáng lạnh lùng như thế... Thật là một kẻ đáng ghét. Có điều...
... Cám ơn.”
“... Hừ.”
*
“Tìm được cái gì à?” Kaname Kuran tự mình bưng một đĩa bánh gato đặt ở trước mặt Zero. Người cuồng đồ ngọt kia vậy mà chỉ nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, không trả lời Kaname, cũng không chú ý đến mùi vị ngọt ngào từ đĩa bánh.
Đây là làm việc quên ăn sao, Kaname Kuran ngồi xuống đối diện với Zero, tay trái rút ra một quyển từ trong đống sách rất dày kia, tay phải cầm muỗng xúc một miếng bánh gato đưa đến bên khoé miệng cậu. Zero sửng sốt, lúc đầu óc chưa kịp phản ứng thì thân thể đã tự động vươn tới, một ngụm ngậm lấy cái muỗng kia rồi buông ra, ngay cả chút vụn nhỏ cũng không để lại...
Không từ chối sao?
Kaname mang theo tâm lý: Cho mèo nhỏ ăn uống là một việc hết sức tuyệt vời, tiếp tục múc một muỗng bánh nữa, chỉ là lần này Zero không làm cái hành động khiến cậu mất mặt kia, cậu đưa tay giằng lấy cái muỗng trong tay Kaname, vừa ăn bánh vừa giả vờ hỏi, “Còn ngươi? Có phát hiện gì không?”
“Không thu hoạch được gì cả. Người gọi thuỷ tổ thức tỉnh không phải là không có, ta cũng là một trường hợp như thế, nhưng linh hồn trở về mà huyết thống lại không thể, cho nên máu mà ta có là của” Kaname Kuran “. Nhưng cậu lại rất đặc biệt, cậu có huyết thống của vampire Lilith trong truyền thuyết, nói cách khác, cậu hoàn toàn có thể trở thành một người khác Lilith, nhưng sức mạnh bây giờ của cậu lại chẳng bằng ta... Nếu trong sống chết lấy được máu cậu, điểm này thì không ai làm được. Muốn tìm một người khác trong lịch sử tương tự trường hợp của cậu, cũng giống nhau ở chỗ là vampire hunter, vậy thì hơi khó.”
“Anh đang châm chọc tôi sao?” Zero nhướn mi, khiêu khích nhìn vẻ mặt giả cười của Kaname.
“Ta không có ý này. Chỉ là muốn cảm thán một chút, khi còn bé cậu đến tột cùng là một đứa trẻ như thế nào? Trẻ nhỏ nhà người khác thì núp sau ba mẹ với những ý nghĩ ngây ngô khờ khạo, cậu lại hiểu nhiều như vậy, còn dám làm một chuyện chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy khó khăn như thế nữa.”
“...” Thân thể Zero khựng lại, cậu cúi đầu, tựa hồ rất nghiêm túc lật sách, “Bỗng nhiên ở trong thân thể một nhóc con, lại còn không bị ai phát hiện, sự trưởng thành của anh chỉ có hơn chứ không có kém.”
Tránh né sao, vẫn không thể nhìn thẳng vào vết thương kia sao? Như vậy đến khi nào thương tích mới có thể lành lại đây, lúc nào thì em mới có thể vượt lên vùng trí nhớ đầy sẹo đó? Kaname Kuran vò tóc, “Xem ra hôm nay sẽ lại phải bận rộn.”
“Vậy cũng không chắc.” Zero ngẩng đầu, màu tím trong đáy mắt sáng lên, trên mặt là thần thái thoải mái cùng nụ cười đắc ý, cậu nhìn Kaname đối diện, đáng yêu đến mức suýt nữa khiến hắn hung hăng giữ lấy hôn một cái.
“Không thu hoạch được gì nhưng tôi khác anh đấy, ít nhất tôi cũng phát hiện được một thứ thú vị.” Nói rồi, Zero đưa sách đến trước mặt Kaname, ngón tay trắng nõn chỉ vào chính giữa một đoạn, “Nhìn chỗ này, mặc dù không giống lắm với tình huống của tôi, nhưng biết đâu biện pháp này có thể được.”
Cái gì? Kaname theo ngón tay của Zero chỉ, cận thận đọc kĩ, nội dung khá đơn giản... Đến mức khó tin. “Ý cậu là, quan tài?”
Vừa nghe xong, Zero chỉ thiếu nước cho hắn một cái đập, “Chú ý tới trọng điểm! Là phía dưới đó!”
Kaname lắc đầu một cái, “Ta hiểu cậu muốn nói gì, nhưng ta không đồng ý.” Hắn khép sách lại, “Mặc dù ta biết có phương pháp này, nhưng độ khó của nó rất cao, không thể nắm chắc. Vampire đúng là sẽ ở lúc tâm tình cực đoan mà kích thích sức mạnh, nhưng bây giờ mừng rỡ không phải là quá sớm sao? Zero, đừng đùa với lửa.”
Đúng là vui mừng quá sớm? Tâm tình lại bị đẩy xuống tận cùng rồi ư? Zero chán nản ngồi xuống, “Thời gian không còn nhiều nữa.”
“Thời điểm này mà mất bình tĩnh thì chỉ càng khiến mọi chuyện bế tắc hơn, ta tin cậu có thể hiểu ý ta.”
“Tôi hiểu.”
Kaname nhìn chằm chằm Zero, chợt nhớ tới Ichiru cũng có khuôn mặt y như cậu, hắn do dự một chút, mở miệng, “Ta gặp Ichiru Kiryuu ở phòng làm việc của Kaien. Cậu ta nói muốn gặp cậu.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta từ chối.”
“Vậy hả?... Từ chối cũng đúng, lúc này tôi cũng không biết phải đối mặt với nó như thế nào. Biết rõ nó có thể làm sai, nhưng lại đáp ứng không can thiệp.” Zero vò tóc, khẽ nhíu mày. “Kaname Kuran, nếu như mục đích của nó là tổn thương, đối tượng thì có thể là anh hoặc những người vô tội khác, mong anh hãy đáp ứng với tôi sẽ ngăn chặn nó nhưng đừng giết chết nó, được không? Tôi biết yêu cầu như vậy rất vô lý...”
“Ta hiểu. Ta cũng là một người anh... Cậu đó, mọi chú ý đều đặt ở em trai, có phải hay không nên xem xét tình trạng lúc này của mình? Kaname vươn tay chỉ, đụng một chút vào răng nanh đã ló ra của Zero, mập mờ vuốt ve chậm rãi môi của cậu. Tầm mắt hắn khiến người ta nhớ tới hai chữ ‘hấp dẫn’, thanh âm trầm thấp giống như tình nhân đang thân mật thì thầm, “Mấy ngày nay cũng không có... Không phải đã nói rồi ư? Bất cứ lúc nào cậu muốn, đều có thể đến tìm ta. Ta sẽ thoả mãn mọi yêu cầu của cậu...”
A, cái này... Tên háo sắc! Zero trừng mắt, đầu lại không khống chế được mà nhớ về cảnh tượng kia, nhất thời trí não đều chấn động...: Hôm nay dừng ở đây thôi. Tôi về trước.”
Cười tà nhìn theo Zero đang hoảng loạn mà vội vã rời đi, Kaname đem ngón tay kia để bên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái, “Sớm muộn cũng sẽ tới ngày khiến em phải van xin ta...”
Chân thành cảm ơn cô Lục Thảo đã hỗ trợ trong quá trình edit =))
Từ sau cứ 1 ngày 1 chương được không nhỉ? *chạy*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT