Bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu nói muốn, ta luôn sẵn sàng, vậy nên, đáp ứng ta, từ nay về sau, chỉ hút máu của ta.

“Khi bị tấn công, bản năng vampire sẽ hoàn toàn được giải phóng, nếu như cậu có được đúng là sức mạnh của Lilith, ta có thể cảm nhận được.” Kaname Kuran chuyển đường nhìn hướng vùng cổ trắng nõn của Zero... Ở nơi đó mà cắn xuống, phản ứng sẽ như thế nào? Nếu như, đúng thật là...

“Việc này...” Zero cắn môi dưới, rõ ràng cậu có thể đơn giản cự tuyệt Kuran, nhưng... Nếu như đây là biện pháp duy nhất, cậu muốn biết chính mình đến tột cùng là trở thành loại nào, thời gian tới chờ cậu là cái gì... “Yuuki ngay sát vách, đừng để cô ấy nghe thấy.” Nói xong, mắt nhắm tịt, khuôn mặt hơi nghiêng, lộ ra cần cổ đầy mời gọi, mà hai tay nắm thành đấm, thân thể cứng đờ, vẻ mặt chịu đựng, một kiểu hoàn toàn người khác muốn làm gì thì làm.

Thấy tình cảnh như vậy, Kaname Kuran hầu như không thể nhịn được đem một bụng hưng khởi bại lộ tại trong tiếng cười... Ở đâu ra một vampire đơn thuần lại hiền lành, thiện lương còn chính trực như vậy, nếu như bên người không có một kẻ từng trải thấu hiểu sự đời gìn giữ, nhất định sẽ bị kẻ khác lừa phỉnh.

“Ta rốt cuộc nên bắt cậu làm sao bây giờ?” Kaname khẽ thở dài một hơi, trông điệu bộ cực kỳ khẩn trương bên cạnh, cho dù anh vốn định giậu đổ bìm leo làm chút chuyện gì, nhưng đối diện một người ngây thơ đến ngu ngốc như vậy cũng không cách nào ra tay được.

“Đừng căng thẳng, chỉ là hấp thụ một chút máu... Nếu như, thời gian tới có một ngày cậu cần máu, tới tìm ta được chứ?”

Zero còn tưởng rằng chờ cậu chính là đau đớn trên cổ, nhưng khi nghe Kaname Kuran nói, cả người đang buộc chặt được buông lỏng không ít, nhẹ mở mắt, nghi hoặc nhìn về phía người vampire, “Vậy còn anh? Anh không thấy khát sao?”

“Đương nhiên có... Làm sao không được? Thế nhưng vampire đều là thông qua tương hỗ hút máu đối phương để hóa giải cơn khát, ta sẽ dùng máu của cậu, đổi lại, cậu có thể hút máu ta.”

Vampire, loại sinh vật này, chỉ nguyện hiến dâng máu cho người yêu, cũng sẽ cường liệt khát vọng máu của người kia... Vậy mới nói kẻ yêu trước luôn chịu thiệt, anh đã rơi vào trận ái tình không biết kết quả này, lại không hề muốn rời đi, sở dĩ, cho dù hao tổn tâm tư thế nào, Kaname Kuran muốn Zero Kiryuu cũng phải yêu mình.

Zero nhíu mày, người thuần chủng đang đề nghị một giao dịch không có bất luận lợi ích nào đối với anh ta. Hơn ai hết cậu nắm rõ tình hình của mình, quanh năm không có đụng vào máu, còn dị ứng với viên máu, đã rơi vào trạng thái cấp thiết cần máu tươi, nếu như cậu cứ như vậy đáp ứng, sẽ không công bằng với Kuran.

“Tôi không thể tiếp thu lời mời của anh...” Zero nghiêng đi khuôn mặt, chăm chăm nhìn vào góc tường. Cậu không thể, làm như vậy, rất ích kỷ.

“... Cậu chán ghét ta đến mức ấy, đến máu của ta cũng không muốn chạm đến?”

Thanh âm của Kaname hơi trầm hạ, Zero thiếu chút nữa cho rằng đó là khổ sở... “Cũng không phải, tôi không có ghét anh.” Thật sự không có đáng ghét, tuy rằng ngay từ đầu ấn tượng rất không tốt, nhưng bất tri bất giác, đã cải biến... Zero xác định chính mình một điểm cũng không hề đối vampire thuần chủng này nảy sinh cảm giác chán ghét, dùng một ánh mắt bằng phẳng nhìn vào đôi mắt ám hồng của Kaname Kuran, “Chỉ là không hy vọng anh vì tôi mà hao phí máu của mình, đâu phải chỉ cần đối phương tình nguyện, là mình có thể yên tâm thoải mái thương tổn họ.”

Vị vua của bóng đêm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, khối đen ách tắc trong ngực nãy giờ nhưng theo lời nói của Zero mà tiêu tan thành mây khói, trái lại có chút thoải mái nhẹ nhõm chậm rãi nổi lên... “A! Ha ha ha...” Kaname Kuran bưng miệng cúi đầu cười, mà Zero không hiểu gì nhìn anh lần đầu tiên cười không kiêng nể như vậy, hoàn toàn không rõ có gì vui mà cười. Có điều... Tâm trạng khẩn trương khi biết mình sắp bị cắn, cũng giảm đi nhiều.

“Chỉ là hai bên cùng có lợi mà thôi, cậu không cần phải áy náy...” Nếu như, nói ra dụng ý thật sự, đại khái sẽ bị người thợ săn quật cường này cự tuyệt, để khiến Zero tin tưởng, chỉ có thể nói như vậy... Zero Kiryuu ơi là Zero Kiryuu, ta là thiên địch của cậu, là một thuần chủng đứng đầu cả thế giới vampire, một kẻ ngày ngày đêm đêm đều hao tâm tổn trí làm thế nào để đem cậu nhốt tại bên mình, cậu còn lo lắng cho ta sao? Nhưng ta, cũng không phải xuất phát từ ý tốt, ta chỉ muốn cậu trầm luân bởi máu của mình, không thể sống thiếu nó, tiến tới, không thể sống thiếu ta...

Dụng tâm rất đê tiện... Biết rõ vampire một ngày đánh vỡ cấm kỵ hút máu người khác, sẽ không thể vãn hồi, ta còn là muốn kéo người kia vào huyết sắc lao tù, cùng ta làm bạn. Tuy rằng không biết thời gian tới sẽ thế nào, càng không biết tình cảm ta dành cho cậu có thể duy trì bao lâu, nhưng nếu ta đã bày ra bẩy rập như vậy, nhất định sẽ chịu trách nhiệm, bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu mở miệng muốn máu của ta, ta liền cho cậu. Ta đã quyết định dùng sinh mệnh còn lại của mình đến hoàn thành lời hứa hôm nay với cậu... Chỉ cần cậu yêu ta, Zero Kiryuu.

Kaname Kuran đến gần cần cổ của Zero, hai tay mang theo một cảm giác chiếm hữu chăm chú chế trụ thân thể khẽ run, dùng chóp mũi cọ cọ vùng da quanh vết xăm, cũng không nóng lòng đâm răng nanh xuống, mà là giống như đang thưởng thức một báu vật, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua những mạch máu mơ hồ nổi lên dưới làn da trắng tuyết. Zero thoáng cái cứng còng, Kaname rõ ràng nghe được một tiếng hít sâu của người thợ săn, cùng câu hỏi tràn đầy nghi hoặc: “Kuran?”

“Zero Kiryuu, đáp ứng ta, từ nay về sau, chỉ được cần máu của ta. Ta chỉ cho mình cậu được chạm vào máu của ta...”

“Lại nữa?... Được rồi. Anh, muốn hút máu cũng nhanh lên, đừng có vờn chỗ đó nữa... Ê này! Kan... Kaname Kuran!” Đây đâu phải là hút máu! Cho dù Zero hoàn toàn không có kinh nghiệm về việc này cũng biết rõ đây là... Hôn...

Thoả mãn khẽ hôn lên kiệt tác đỏ hồng do mình vừa chế tạo, Kaname lần thứ hai tinh tế nút lên chỗ đó... Có chút tiếc nuối, những dấu hôn này lập tức sẽ biến mất, thể chất đặc thù của vampire lưu không được những ấn ký chứng minh quyền sở hữu này. Trời biết lúc nghe được Hanabusa nói những lời đó Kaname khủng hoảng cỡ nào, chỉ cần người này một ngày còn chưa thuộc về mình, ngày đó anh còn sợ, cho dù ngực rõ ràng Hanabusa và Zero không hề là loại tình cảm này những vẫn không cách nào khống chế được mầm mống đố kị nảy lên trong lòng.

Zero vẫn đang bị đả kích nhận chìm, khi lấy lại tinh thần, sự tình đã phát triển đến mức không thể vãn hồi — Kaname Kuran, rốt cuộc là... “Anh chạm vào chỗ nào đó?” Zero kinh hãi giãy dụa muốn thoát khỏi tình thế khốn đốn này, nhưng Kaname cũng đã ngăn chặn tất cả lối thoát, Zero bi ai phát hiện, chính mình hiện tại hoàn toàn bị Kaname Kuran áp chế.

“Ây... Da của Zero thật đúng là rất lán mịn... Thân thể, cũng rất đẹp, săn chắc, gợi cảm...” Kaname Kuran nghiêm túc bình luận, từ cổ hôn một đường đến xương quai xanh, bàn tay điêu luyện cũng theo vòng eo duyên dáng chậm rãi lướt xuống...

“... Anh rốt cuộc muốn... Làm gì?...” Zero cau mày, đưa tay muốn đẩy ra kẻ đang mang dấu hiệu nguy hiểm bên trên, nhưng động tác của Kaname mang đến từng trận sóng nhiệt, làm cậu hầu như kiểm soát không được những phản ứng chân thực của cơ thể, hai tay càng đẩy càng vô lực, thấy thế nào, đều là e lệ nghênh đón.

“Cậu không biết sao?” Kaname Kuran hưởng thụ hít vào mùi hương đặc biệt của Zero, bàn tay tiếp tục thiêu đốt những nơi nó đi qua, khiến trên gương mặt tinh xảo lộ ra càng nhiều dục vọng ngây ngô... “Có thể khiến một ma cà rồng lộ ra trạng thái nguyên thủy, ngoại trừ dục vọng với máu, còn có... Tình, dục.” Nói xong, không đợi Zero phản ứng, cúi người ngăn chặn ngôn ngữ sắp tuôn ra của cậu.

Đây là... Hôn môi? Hơi thở cường lực tự ý xông vào khoang miệng, cảm giác nóng rực cùng tê dại bao trùm tất cả giác quan của Zero... Kaname Kuran, là sớm có dự mưu sao? Chết tiệt!

Thật cực kỳ dễ thương... Vô luận là loại phản ứng trúc trắc này, hay khuôn mặt ửng hồng kia... Chỉ là một nụ hôn, chỉ là đối mặt với ánh nhìn vẫn quật cường như cũ, Kaname bỗng nhiên muốn phóng túng một lần. Vị thuần chủng tối cao luôn cấp mình một chừng mực, đơn giản sẽ không sản sinh dục vọng, nhưng chống lại những biểu hiện sinh động ngây thơ của Zero Kiryuu, sự tự chủ đáng tự hào liền bỏ anh mà đi... Thở dài! Thế nhưng, nếu như lúc này thực sự xảy ra chuyện gì, người kia chắc chắn sẽ oán hận mình suốt đời, không thể mạo hiểm như vậy.

Zero... Cũng đến lúc rồi... Kaname ôm chặt thân thể chưa thành thục của thiếu niên, con mắt hoàn toàn biến thành đỏ như máu, răng nanh tới gần cần cổ trắng nõn...

“A!...” Cơn đau nơi cổ truyền đến và nguồn nhiệt nóng rực cuộn trào ở hạ thân hỗn hợp cùng một chỗ, cảm giác hình như có gì đó muốn trùng phá ra ngoài... “Chết tiệt...” Zero bị bản năng điều khiển nâng người ôm lấy Kaname Kuran, thân thể run lên theo từng động tác. Cậu cắn môi, chỉ có một hai tiếng thở dốc thỉnh thoảng lẻn qua kẽ răng ra ngoài, nhưng Zero nhíu mi lại, trong mắt dần nổi lên màn sương nồng đậm, đường nhìn, cũng chậm rãi không rõ... Đỏ, trong tầm mắt chỉ còn lại một màu đỏ gắt, như bị chìm vào một suối nước nóng, bất lực, nhưng không hề thấy chán ghét...

“!” Kaname Kuran liếm lên vết cắn cho đến khi nó hoàn toàn biến mất, đúng lúc này anh lại cảm nhận được một luồng khí trước nay chưa từng có, đôi mắt của người thợ săn đang theo dõi anh, con ngươi, là thuần đỏ như máu... Khí của một thủy tổ chân chính, xem ra, Zero Kiryuu tên nhóc này đúng là tỉnh lại một thuỷ tổ... Không đợi Kaname Kuran làm ra phản ứng, Zero Kiryuu lập tức bật dậy hôn đè lên môi anh.

Kaname Kuran ở trong lòng cười khổ, vampire quả nhiên là một chủng tộc rất ác liệt, bất luận là hút máu hay loại sự tình này, chỉ cần thể nghiệm qua một lần, sẽ ăn nhập cốt tủy. Có điều, anh không muốn Zero chỉ vì bị bản năng khống chế mà hôn mình, càng không muốn tại thời gian này cùng Zero phát sinh mâu thuẫn chồng chất.

“A!” Bị hung hăng cắn một phát Zero vô cùng kinh ngạc mở to mắt, cũng dần dần khôi phục thần sắc ban đầu, khi cậu nhớ lại chuyện vừa xảy ra, khuôn mặt, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, biểu cảm cực kỳ đặc sắc.

“... Xem ra, chúng ta lại phải tắm thêm lần nữa ~” Kaname như trước vẫn là rất nghiêm túc, vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếm lên dịch thể mờ ám trên ngón tay, cười quyến rũ.

Zero lại một lần nữa đỏ mặt, trừng mắt người bên cạnh, nửa ngày không nói nên lời.

...

Kaname - sama và Zero... Không lẽ thật sự là tình nhân sao?

Hanabusa hoàn toàn không nhớ rõ làm thế nào trở lại kí túc xá Mặt trăng, trong đầu tới tới lui lui đều là hình ảnh Kaname - sama và Zero ôm nhau... Cùng cái không khí làm cho mặt đỏ tim đập lúc đó...

“Oa A... Kain...”

Nhìn đống bình rượu ngã trái ngã phải đầy phòng, khịt khịt mũi vì mùi rượu cay nồng vốn không nên xuất hiện tại căn phòng ngăn nắp sạch sẽ của mình, nhìn cậu em họ đã uống say hai mắt lưng tròng bó gối rấm rứt nơi góc phòng, Kain yên lặng thở dài một hơi.

Một tay xoa mái tóc vàng kim rối bời của Hanabusa, một tay lau đi giọt nước trong suốt ngưng tụ nơi khóe mắt cậu, “Rốt cuộc là chuyện gì? Còn uống nữa không khéo phòng anh trở thành cái chuồng heo của em mất...”

“Oa a a... Bọn họ đều gạt em... Kaname - sama, cả Zero, đã quan hệ thân mật như vậy, em nhưng vẫn không biết... Vẫn cho rằng em đã đến rất gần bọn họ, nhưng... Em cũng không biết đố kị ai nhiều hơn nữa... Kain...” Hanabusa cũng không nghĩ là sẽ vấp phải một trong những chai rỗng lăn lóc trên nền nhà, đột nhiên ngã về phía Akatsuki Kain, trực tiếp đẩy anh ngã xuống đất. Kain lăng lăng mở to hai mắt nhìn Hanabusa áp ở trên người, dựa vào gần như vậy, hầu như làm anh mất đi lý trí... Nhưng kẻ đại ngốc kia còn chưa phát giác chính mình đang làm chuyện gì, cứ lắc lư nước mắt nước mũi một bả trên người Kain.

Hanabusa bình thường mặc dù có chút trẻ con, nhưng là một đồng bạn rất đáng tin, chỉ những lúc đối mặt Kain, mới thật tình không hề che giấu bộc lộ ra, mới có thể nói những suy nghĩ chân chính ra ngoài.

“...” Có người nói ai đang đau lòng cũng luôn tìm đến người thân cận nhất với mình đầu tiên, vì như vậy, Kain cũng không ngại cả đời đều làm thùng rác tâm tình của Aidou, “Nếu không cách nào đố kị... Vậy đừng đố kị, sẽ mệt lắm.”

Giọng nói an ủi nhẹ nhàng lần thứ n giúp Hanabusa khôi phục phần nào, có điều cú shock lần này được gây ra không phải bởi chỉ một mà là hai người, sở dĩ coi như có Kain thoải mái tâm trạng được chút ít, cậu nhóc Hanabusa vẫn không chịu từ trên người Kain đứng lên, thỉnh thoảng còn kéo vạt áo khoác anh lên chùi nước mắt.

“Khóc nữa là anh hôn em đấy.”

Kỳ thực Kain nguyên bản chỉ định hù cậu em một chút, thế nhưng nhìn Hanabusa chuẩn bị tư thế sẵn sàng khóc đến bình minh, anh lại cảm giác chính mình hình như cũng bị cồn ăn mòn, hơi chuếnh choáng... Hanabusa không phát giác được nguy hiểm dùng hai tay chà lau nước mắt trông lại vô cùng trẻ con, đến cặp môi hơi chu lên làu bàu gì đó cũng đang mê hoặc anh...

Chết tiệt cồn... Phòng tuyến lý trí cuối cùng nương theo câu chửi thầm này mà bị đánh đổ, bàn tay Kain bất tri bất giác chạy đến phía sau ót của Hanabusa, môi bất tri bất giác dán lên cặp môi ‘thèm nhỏ dãi từ lâu’...

- --Tbc---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play