Trò đùa dai của số phận, nó rình rập khắp mọi nơi, chuẩn bị vồ xé lấy ngươi bất cứ lúc nào.
“...” Từ khi nào, đã không còn ở gần Zero như vậy, cơ thể của anh, thân nhiệt thật thấp, trước đây rõ ràng luôn thật ấm... Anh... Ichiru tựa đầu trên vai Zero, nhắm mắt lại.
Zero, anh vì em mà mất đi rất nhiều đúng không? Em biết, cái gì cũng đã biết, từ miệng Rido Kuran nghe được tất cả. Zero luôn quý trọng sinh mệnh như vậy, lại lựa chọn rơi xuống, từ địa ngục triệu hoán ma quỷ, đem chính mình biến thành vampire. Xin lỗi... Em lại khiến anh thất vọng, xem như không có đứa em trai kém cỏi như em, cứ như vậy từ bỏ em không phải tốt hơn sao? Tại sao phải khổ sở như vậy?
Ichiru chăm chú ôm lấy cổ Zero, giống như khi còn bé... Thời gian đó, mỗi khi Zero bế cậu từ chỗ cao xuống, cậu luôn đem toàn bộ trọng lượng đặt lên đôi vai non nớt của anh mình, hai tay vòng quanh cổ, ôm lấy, dựa vào, như bây giờ.
“...” Ichiru, em còn nhớ tuổi thơ của chúng ta đúng không? Như vậy, vì sao lại làm tay sai cho Nguyên lão viện, thực sự đã quên họ của mình sao? Em là Ichiru Kiryuu, tên này, là có đầu nguồn. Ichiru, tại sao lại có thể phản bội nó?
“Zero, anh có nhớ cây anh đào trước nhà chúng ta lúc trước không?”
Zero không nói gì, im lặng lắng nghe.
“Vì một ít nguyên nhân nên phải chặt nó đi, lúc đó Zero khóc... Anh nói, có một tinh linh trong cây, vẫn luôn che chở cả nhà chúng ta, không có cây làm nơi trú ngụ, tinh linh đó sẽ chết, bởi vì chuyện này, lần đầu tiên Zero khóc lại vì một gốc cây anh đào, mãi đến sau này anh lại vì tinh linh kia mà trồng thêm một gốc anh đào khác. Em vẫn nhớ, Zero là một người thiện lương đến bất trị, đến một sinh vật vô thực cũng không thể mặc kệ. Zero như vậy, sẽ tự nguyện trở thành thợ săn vampire sao? Sẽ chủ động muốn đi giết chết sinh mệnh sao?”
“Ichiru... Đó đã là quá khứ.”
“Được rồi...” Ichiru buông tay, nhẹ nhàng đẩy ra Zero, “Không cần anh phải xen vào việc của em nữa, Zero.”
Người thợ săn hít một hơi thật sâu, “Không được! Hiện tại rất nguy hiểm em không biết sao? Vì sao lại luôn làm ra những chuyện khiến anh lo lắng vậy hả?”
“Bởi vì Zero hoàn toàn không muốn trở thành một thợ săn!” Ichiru bỗng hét to một tiếng, khiến Zero ngây ngẩn cả người.
“Zero hoàn toàn không muốn trở thành thợ săn, chỉ là không thể cự tuyệt hy vọng của cha mẹ, chỉ là không muốn trách nhiệm này lại đặt trên vai em, vậy nên anh mới tự mình đứng ra gánh lấy nó, buông tha cho mơ ước của mình mà không nói một lời.”... Em đã, không muốn lại khiến anh phải hy sinh cho em, Zero... Coi như là báo thù, anh cũng nhất định không hề vui sướng... Zero nói không sai, em là một người đàn ông, nên gánh lấy một số trách nhiệm, vậy nên, mong tin tưởng em, đừng tiếp tục can thiệp vào chuyện của em.
Anh nói em là trách nhiệm của anh, như vậy Zero cũng là trách nhiệm của Ichiru này, em cũng muốn vì Zero làm gì đó, mong muốn Zero có thể vui vẻ. Tội ác anh đeo trên lưng, em giúp anh nâng lên, anh muốn báo thù, cũng giao cho em, kẻ thù lớn nhất của Shizuka - sama, ngọn nguồn mối hận của Kiryuu gia, giao cho em giải quyết.
“Ichiru... Anh bây giờ rất tốt.”
“Không, anh tuyệt đối không tốt. Zero hiện tại không tốt chút nào, em nhìn ra được, vết thương do bốn năm trước tạo thành, vẫn đang tiếp tục, nó vẫn nằm im đó chưa một lần thoát ra, vẫn bị anh đè xuống. Zero chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn vậy... Anh muốn em có trách nhiệm như một người đàn ông, chí ít cũng nên tin tưởng em một lần. Ở lại nơi đó là có lý do, nhưng không phải vì bọn họ.”
Ánh mắt Ichiru rất chăm chú, khiến Zero bất ngờ không biết nên làm sao, có lẽ, cũng nên tin tưởng em trai mình một lần, “Chỉ có một lần này, nếu một ngày anh cho rằng có nguy hiểm, nhất định sẽ mang em về. Nếu như...” Zero dừng một chút, xong tiếp tục nói, “Anh phát hiện em vì bọn họ làm việc. Bằng mọi giá anh sẽ nhốt em lại, khiến em từ nay về sau không được thấy mặt trời nữa. Anh đã nói là sẽ làm.”
Có lẽ đây là một quyết định sai lầm, có lẽ một ngày nào đó sẽ hối hận, thế nhưng, Ichiru đã không còn là một đứa trẻ yếu đuối suốt ngày chỉ biết bám theo cậu, cũng muốn thử đi tin tưởng nó, cho dù kết quả có thể là điều cậu không thể chịu được.
Zero nhìn bóng lưng Ichiru rời đi, một lần nữa quay lại hội trường trong kia.
Không hy vọng Ichiru gặp nguy hiểm, thế nhưng phải tuân thủ ước định, phương pháp duy nhất, chính là nhanh chóng giải quyết kẻ địch chung kia... Cũng là nguyện vọng tối bức thiết của cậu. Ichiru nói không sai, cậu bây giờ một điểm cũng không tốt, cơn đau nhức khắp xương cốt vào thời khắc đó vẫn bám theo cậu đến tận bây giờ.
“Rất nhanh sẽ kết thúc...” Zero nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt, khôi phục bình tĩnh. Đã tìm được Rido Kuran, đây phải chăng là dấu hiệu cho tràng chiến sắp tới? Nếu vậy thật sự là quá tốt, ta còn đang suy nghĩ phải đợi đến bao lâu, cuối cùng cũng đã chịu trồi lên mặt nước, chân tướng bị ẩn dấu.
“Yuuki... Cho dù phải trở thành vampire cũng muốn bên cạnh ta sao?” Kaname cúi đầu nhìn cô gái vẫn luôn một dạ tin tưởng anh. Cái này rốt cuộc là tự làm tự chịu sao? Hao tổn tâm cơ muốn Yuuki nảy sinh tình cảm với mình, dùng hết mọi biện pháp kéo Zero Kiryuu ra khỏi cô. Nhưng kết quả cuối cùng, lại đem chính mình cột vào thiếu niên đó, chạy không thoát, cũng không muốn chạy thoát.
“Nếu như như vậy có thể kéo lại cự ly giữa hai chúng ta... Em biết, mặc kệ chính mình nỗ lực cỡ nào, đều không thể đuổi kịp Kaname - senpai, nếu như, làm vampire có thể giúp em được điều này...” Nước mắt từ hai viền mắt cô tràn ra, đưa tay lên xoa xoa, cười nói, “Chuyện gì vậy? Rõ ràng em rất hài lòng...”
Cho dù sợ cũng muốn biến thành vampire, cũng muốn được cùng một chỗ với ta sao? Yuuki... Thế nhưng, xin lỗi, ta có thể, đã không còn là Kaname Kuran mà em sinh ra để dành cho... “Cho dù điều này có thể phản bội Zero Kiryuu?” Kaname nhẹ nhàng hỏi. Người kia cho đến bây giờ vẫn luôn nỗ lực bảo vệ em, em nhưng lại muốn ta biến em thành sinh vật cậu ấy căm thù, nghĩ tới, cảm nhận của Zero sao?
“Zero?...” Nước mắt của Yuuki càng lăn dài, “Em không biết... Không biết...”
“Như vậy...” Anh vẫn như cũ dịu dàng lau đi nước mắt của cô, môi cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Nếu như Yuuki không biết... Vậy giao Kiryuu cho ta đi.”
“Kan... Kaname - senpai?”
“Ichijou, Kuran ở bên trong phải không? Tránh ra đi, tôi có chuyện muốn nói.” Đi khắp lầu dưới cũng không thể nào tìm được Kaname Kuran, đoán rằng anh ta có thể ở trên lầu, chính xác là trong căn phòng tối tăm lúc nãy. Khi Zero thấy đứng chờ ngoài cửa là Ichijou, cậu càng thêm tin chắc suy đoán của mình.
“Xin lỗi cậu, Kaname - sama có dặn, là ai cũng không được vào.” Ichijou đưa tay ngăn cản Zero. Kaname - sama cùng Yuuki ở bên trong, tuy rằng không biết đang phát sinh chuyện gì, nhưng nếu là mệnh lệnh của Kaname - sama, bất luận kẻ nào cũng không được phá hỏng kế hoạch của ngài ấy.
Không cho ai vào? Là đang che giấu chuyện gì, không lẽ... Yuuki, cũng ở bên trong... Kaname Kuran, tuy rằng không biết anh muốn làm cái gì, thế nhưng, sẽ không cho anh một tia cơ hội thương tổn cô ấy. “Tránh ra.”
“Zero Kiryuu... Cậu?!!” Khi đôi mắt sâu đỏ đối diện nhìn thẳng vào người vampire, có một áp lực vô hình bủa vây lấy anh, không thể chống cự, cho dù biết cậu ta thuần chủng, nhưng cảm giác áp bách này, mạnh đến khó tin.
“Ta nói, lui ra!”
“Vâng.” Cơ thể, không khống chế được... Ichijou chỉ cảm thấy cả người rét run trước ánh mắt đó, tự động làm theo bản năng vampire: Vâng theo cấp cao hơn, không được cãi lại mệnh lệnh của họ... Bàn tay trái đưa lên vị trí trái tim, cúi đầu, lui sang một bên.
Ngay nháy mắt đẩy cửa ra, Zero thấy, dường như trái tim cậu vừa đình chỉ một nhịp đập —— Kaname Kuran, lộ ra răng nanh, ngay trước mặt, Yuuki...
“Kaname Kuran, ngươi cuối cùng cũng đã bị bản năng khống chế sao?” Bloody Rose ngay lập tức chỉ hướng ngực người thuần chủng, trong đôi mắt tím bị bóng tối che khuất, lưu động một cảm giác rất phức tạp, phẫn nộ, không chỉ là phẫn nộ... Kaname Kuran, còn muốn, muốn thử đi tin tưởng anh, còn nỗ lực, đi thuyết phục bản thân nên yên tâm giao Yuuki cho anh... Vậy ra, đây là câu trả lời của anh? Trả lời cho những nỗ lực tín nhiệm của tôi? Lẽ nào, vampire là không thể tin tưởng sao?
“Zero?!” Kaname kinh ngạc đứng lên, nhìn người thợ săn cùng Bloody Rose chĩa thẳng vào mình. Muốn nói gì đó, lại không biết làm sao mở miệng, chỉ có thể im lặng nhìn bầu không khí càng lúc càng trầm mặc, áp lực.
Kaname Kuran, vì sao không giải thích? Là thật sao? Thật sự phải thương tổn người mà tôi luôn bảo vệ? “Xem ra, sự hợp tác của chúng ta nên dừng ở đây... Tôi không có biện pháp đi tin tưởng một vampire vươn răng nanh đối với bạn bè của mình... Thật đáng tiếc.”
Bloody Rose vẫn giương thẳng mà không có bất kì dấu hiệu nào của sự hù dọa. Thế nhưng Kaname vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn thẳng vào Zero... Nếu như, việc này có thể giúp cậu trút hết đau đớn trong lòng ra ngoài, như vậy nổ súng đi.
“Chờ một chút! Zero, là tớ yêu cầu Kaname – senpai làm như vậy!” Yuuki ngay lập tức đứng chắn trước mặt Kaname, giang hai tay, như là phải bảo vệ anh, “Đừng trách Kaname - senpai, anh ấy không làm gì sai cả. Zero... Xin lỗi... Là lỗi của tớ.”
“...” Zero dần buông tay, đối mặt với khuôn mặt đẫm nước của Yuuki, nhưng không cách nào trách cứ cô... Yuuki chỉ là muốn đuổi theo người cô yêu, có cái gì sai đâu? Nhưng thật ra chính mình mới là một người ngoài cuộc, xen vào việc của người khác, bọn họ, căn bản không cần ngươi, ai bảo ngươi nhiều chuyện... “Yuuki không có sai, vì sao lại xin lỗi?... Xin lỗi, sau này, chuyện của cậu, tôi không xen vào nữa.” Dứt lời, xoay người đi, ra khỏi phòng, thẳng hướng cửa ra lên mặt đất... Là bởi vì nãy giờ đang ở dưới mặt đất sao? Nghĩ rất khó chịu, giống như có gì đó muốn đào ra khỏi mắt mình như nhau...
“Zero!”
Nghe được tiếng gọi của Kaname, Zero hầu như là phản xạ xoay người nâng súng nhắm vào vampire thuần chủng vẫn đang đuổi theo cậu từ lúc bước chân ra khỏi căn phòng kia.
“Dừng lại, Kuran... Tôi không muốn nổ súng...”
Dưới ánh trăng, trong đôi mắt cậu có gì đó sáng bóng, đó là bị dấu vết của nước mắt sao... Tại đây, trong bóng tối mang mang, cô độc chống đỡ, dùng cơ thể như muốn lung lay sắp đổ này, lưng đeo theo tất cả đau xót đời người, Zero Kiryuu, mệt sao? Cậu còn muốn ép buộc chính mình đến mức nào nữa? Tại sao không ra tay, ta càng hy vọng cậu nổ súng... Cho dù bị thương, ta đau, liệu có bằng nỗi đau cậu vẫn đang chịu đựng... Xin lỗi, ta vẫn luôn gạt cậu, cho tới bây giờ. Ban đầu chỉ nghĩ không cần phải... Nói cho cậu những thứ này, sau lại sợ bị cậu biết hết tất cả. Tất cả đều là ta sai, oán hận ta thế nào cũng được, chỉ cần cậu đừng tiếp tục nhẫn nại làm bị thương chính mình.
Kaname cẩn thận đến gần Zero, bỏ qua ánh nhìn uy hiếp của cậu, không quan tâm việc khoảng cách giữa Bloody Rose với trái tim anh càng lúc càng gần... Vươn tay, kéo cái thân thể lạnh giá cứng ngắt kia vào lòng, hung hăng ôm chặt lấy... Vẫn run rẩy từ nãy đến giờ, Zero Kiryuu, kỳ thực, cậu sắp chống đỡ không nổi nữa rồi?
“Có chuyện, cậu tin cũng được, không tin cũng không sao, ta chỉ muốn cậu được biết... Yuuki, cũng không phải như cậu luôn cho rằng, là một con người.”
Zero ngây ngẩn cả người, một cổ hàn khí từ trái tim lan khắp toàn thân, làm tê liệt các giác quan của cậu.
“Yuuki, là công chúa của Kuran gia, em gái của ta... Làm hôn thê của ta mà sinh ra.” Kaname cảm giác được Zero rõ ràng run lên, nhưng cũng không nói gì, vẫn tiếp tục nghe... Được ôm cậu như vậy, quả thực như là nằm mơ, cậu vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với ta, ánh mắt nhìn ta, chưa bao giờ gỡ xuống phòng bị, nhất định không nghĩ tới ta đối với cậu lại là một tình cảm hoàn toàn trái ngược. Vì Yuuki, cậu trở nên như vậy... Quả thật rất quan tâm đến em ấy, có chút, không cam lòng.
“Vì bảo vệ Yuuki, mẹ ta dùng sinh mệnh phong ấn ký ức, cùng thân phận vampire của em ấy. Cũng vì bảo vệ Yuuki, ta mới xuất hiện ở chỗ này... Thế nhưng không lâu trước đây, ta lại phản bội lời thề, thích phải một người khác... Ta đối với Yuuki, không có cách nào sản sinh cảm giác như vậy, không có cách nào đem em ấy trở thành vợ của mình. Zero Kiryuu, cậu nên chịu trách nhiệm cho việc này.”
Trách nhiệm... Zero hít ngược một hơi... Mấy ngày nay, thái độ Kaname đối với cậu thập phần quái dị, nhưng sao lại có thể là... Từ nơi đáy mắt mang màu máu kia, Zero muốn chạy trốn, nhưng phát hiện chính mình không thể động đậy, chỉ có thể nín thở nhìn gương mặt Kaname đến càng gần, hơi thở gần như luẩn quẩn trên mặt cậu... Kaname Kuran, anh muốn làm gì?!
Tất cả bất an cùng kinh hoảng của Zero tại Kaname hôn lên môi cậu trong nháy mắt, đạt đến đỉnh điểm, hình như tim cũng quên luôn cả đập... Kaname Kuran, anh đến tột cùng...
“A!” Chỉ nghe được một tiếng thét chói tai, cùng tiếng bước chân hoảng loạn gấp gáp... Là Yuuki! Zero không biết lúc nào đã lấy lại tinh thần, giãy khỏi vòng tay của Kaname, quay đầu nhìn về phía cửa, cánh cửa gỗ còn đang đong đưa qua lại... Yuuki... “Buông tay! Chết tiệt, là Yuuki đó! Anh...” Nhưng khi đối diện với ánh mắt của người thuần chủng, Zero lại không biết mình muốn nói gì, lâu sau, cậu thở dài một hơi như là buông tha việc thuyết phục tên vampire này, vẻ mặt hơi phiền muộn, còn có chút dở khóc dở cười.
“Ta vẫn giống như trước đây bảo hộ Yuuki, thế nhưng,” Kaname nâng lấy bàn tay Zero, “Ta cũng không buông tay, tuyệt không.”
“Đồ điên...”
Tuyết trắng phiêu rơi lả tả, lặng yên không một tiếng động, bao trùm những ầm ĩ nhốn nháo, thế giới, như an tĩnh trong giấc ngủ của mình...
- ---------TBC----------
1/ Cuối cùng bạn lớn cũng bắt bạn nhỏ “chịu trách nhiệm”, có biết ta chờ cái chap này lâu lắm rồi không *hét*
2/ Bạn lớn bắt đầu lộ ra bản chất “sủng thụ” của mình, chưa gì mà thấy thương rồi: (
3/ Sau chap này ta tạm nghỉ 1 thời gian nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT