Hẹn hò cái từ này, là có thể áp dụng với hai người bất kì, cho dù khác màu da, chủng tộc, quốc tịch, tuổi tác, giới tính...
“...” Cơ thể dường như đang bị đủ loại đường nhìn xuyên qua... Vì sao Kaname Kuran còn có thể bình tĩnh dùng một cung cách quý tộc tiêu chuẩn mà đi trên đoạn đường nhìn thế nào cũng ra quái dị này nhỉ? Không cảm giác được những ánh mắt ‘nhiệt tình’ có thể sánh ngang tia tử ngoại kia sao? Hay là đã quen rồi? Zero vẫn cầm cự gương mặt lạnh lùng mà im lặng đi giữa muôn trùng ánh nhìn vây quanh, tuy rằng ngực luôn có cảm giác bị bắn rỉa, nhưng nếu Kaname Kuran biểu hiện tự nhiên như vậy, chính mình quyết cũng không để thua kém.
“...” Đi mãi mà vẫn chưa đến... Mình hôm qua bị sét đánh trúng sao? Cái gì mà muốn đi bộ trên phố, làm như tình nhân đi tản bộ không bằng... Lãng mạn đâu một điểm cũng không thấy, chỉ có da gà nổi toàn thân, ánh mắt của các nữ sinh bên đường hình như so với bình thường còn nồng cháy gấp mấy lần, cảm giác chính mình giống như là dê con lạc vào giữa bầy sói... Nhưng lúc này, nếu Zero còn có thể bình tĩnh mà đi như vậy, chính mình quyết không thể tỏ ra yếu thế, sai lầm thì rốt cục cũng đã sai rồi, nhưng khí thế thì nhất định phải ở vị trí cao hơn.
“Oa, nhìn bên kia xem... Đều che ô màu đen ~ thật là đẹp trai ~... Cậu nói xem bọn họ là quan hệ gì? Thoạt nhìn rất thân mật, còn mang đồ đôi một đen một trắng nữa chứ...”
Này này này! Thân con gái khi nói thầm, giọng nói của cô có đúng hay không hơi bị to, vị tiểu thư quang minh chính đại rình coi này? Còn có, cái gì mà đồ đôi? Đó là đồng phục! ĐỒNG PHỤC! Thân mật?... Trời ạ, che ô giống nhau cũng tính là sai lầm không thể tha thứ sao? Sớm biết như vậy, ngay từ đầu nên tại tủ quần áo của Kaname Kuran tùy tiện chọn một bộ là được rồi, dù sao vóc người bọn họ cũng không sai biệt lắm. Kết quả, sau một hồi xoay mòng đầu óc, nói cái gì có chết cũng không chịu mặc những bộ đồ như thế... Haizz, mặc dù không nghĩ cũng biết, Kaname Kuran không có khả năng đã mặc hết đống này, anh ta bình thường đều mặc đồng phục, một trong những nề nếp của quý tộc là có đầy đủ những trang phục với đủ loại kiểu cách cần cho những hoạt động sinh hoạt cũng như giao lưu, nhưng không nhất định là sẽ mặc.
“Ai da, là thật sao... Nhìn đồng phục bọn họ hẳn là học sinh của Học viện Kurosu, khối Ngày không ngờ lại trốn học cùng khối Đêm... Đáng ghét ~ sẽ không là quan hệ đó đó đi?” Nữ sinh trong miệng nói đáng ghét, trong mắt lóe ánh sao rất tỉ mỉ quan sát một trận, bỗng nhiên quay đầu lại, dùng một loại ‘khoa học đã nghiên cứu và cho ra kết luận’ nghiêm trang đối bạn bè của mình nói: “Tuy rằng hai người có vẻ đều rất công, nhưng lưỡng cường gặp nhau, tất có nhất thụ... Lấy nhiều năm kinh nghiệm của tớ đến xem, tuyệt đối là Ngày Đêm phối.”
“%*¥#@&%&*” nữ sinh loài người kia là dùng cái kinh nghiệm gì để đưa ra lời tuyên bố đó? Lại còn nói anh nằm dưới? Đường đường là đế vương vampire, chỉ nghĩ đến thôi là đã không có khả năng... Kaname nhìn Zero bên cạnh mặt không biến sắc đang đứng chăm chú lắng nghe những thuật ngữ khó hiểu từ nữ sinh kia... Thật vất vả mới lừa được người kia ra ngoài đi dạo, không những không có làm bất cứ chuyện gì liên quan đến hẹn hò, lại còn vô duyên vô cớ bị gắn là Ngày Đêm phối. Rõ ràng là Đêm Ngày phối mới đúng!
Tôn nghiêm của vampire đế vương... Kaname nghĩ, một tay kéo lại Zero đang vuốt cằm nghi hoặc không hiểu cái gì là Ngày Đêm phối, bị một lực lôi kéo như vậy, bất ngờ rơi vào trong lòng người bên cạnh, chiếc ô đen của cậu cũng rơi xuống một bên...
“... Oa aaaaaaaaaaa...”
Những nữ sinh đó như là bị điểm trúng huyệt, lập tức đang từ trạng thái bình thường mọc lên đuôi sói, nhất thời, trên đường vang lên tiếng sói tru một bầy.
Mà nơi mọi ánh nhìn đang tập trung vào, Zero co rút khóe miệng nhìn Kaname, rất có tư thế ‘nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lý tôi sẵn sàng tặng anh một đôi mắt gấu mèo miễn phí’.
“... Bên kia hình như có một tiệm đồ ngọt mới khai trương!” Kaname quyết định thật nhanh chỉ ngón tay vào một nơi gần đó, ngực không ngừng cảm thấy may mắn Aidou trong lúc vô tình có nói qua cửa tiệm này, “Cũng trưa rồi... Tạm nghỉ ngơi rồi tiếp tục, thế nào?”
Đồ ngọt sao... “Được!”
Hỏi: Hẹn hò kiêng kị nhất là cái gì?
Đáp: Trên đường gặp phải người quen, mà lại là người quen hoàn toàn không thức thời cứ muốn chen chân vào giữa hai bên.
Hiện tại, Kaname Kuran đang đối mặt với một tình huống như vậy, tối bi kịch chính là, chính anh trực tiếp dẫn đến chuyện này phát sinh... Aidou Hanabusa, cậu giới thiệu tiệm đồ ngọt này với ta là có dự mưu, là cố ý đúng không...
Kaname oán niệm không gì sánh được nhìn cậu vampire cấp dưới ghé vào trên người Zero giới thiệu từng món ăn của tiệm này thuộc như lòng bàn tay. Tuy rằng Zero đa số thời gian chỉ đứng nhìn dãy bánh ngọt bắt mắt dưới lớp kính, thỉnh thoảng mới ừ hử vài tiếng biểu thị là đang nghe. Nhưng hình ảnh này tại trong mắt Kaname Kuran cũng chỉ có hai chữ ‘hài hòa’ để hình dung.
Sau này, nhất định phải đem tất cả các tiệm bánh ngọt trên trấn liệt kê thành một danh sách, tiệm nào có bánh gì đều học thuộc lòng, mới có thể lừa được Zero ra ngoài... Kaname oán hận nghĩ, ngay cả chiếc bánh ga-tô nhỏ trước mắt một muỗng cũng chưa đụng đến đều trở nên cực kỳ đáng ghét...
“Cái này cho cậu.” Một dĩa bánh tản ra hương vị thơm ngọt bị đẩy đến trước mặt Zero, cậu kỳ quái ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy đối diện là Kaname Kuran không chút hăng hái nhắm mắt nghỉ ngơi... Anh ta không thích đồ ngọt? Như vậy, không khách khí... Zero kéo dĩa bánh đến trước mặt, sau đó cầm lấy cái muỗng đào một miếng thật lớn cho vào trong miệng... Thật là ngon ~. Kaname Kuran thế mà lại không thích, thực sự là rất đáng tiếc, anh ta coi như bị mất đi phân nửa lạc thú của cuộc sống...
Thích đồ ngọt như vậy sao? Kaname chăm chú nhìn Zero đang hăng say với dĩa bánh, ánh mắt uể oải khi nãy như bị quét sạch.
Aidou đột nhiên nghĩ bầu không khí có gì đó không đúng, hai người kia trong lúc đó, có một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời, nói thế nào đâu...
Ta có đúng hay không nhìn thấy thứ gì không nên thấy? Mặt đổ mồ hôi yên lặng chuồn khỏi khu vực mà theo cậu là phấn hồng phao phao khắp trời này... Bầu không khí, dịu êm đến quỷ dị... Kaname - sama, có vẻ như đang rất vui vẻ nhìn Zero ăn bánh ga-tô... Cái này?! Chờ một chút, tiệm bánh ngọt, Kaname - sama cùng Zero, lại dùng chung một dĩa bánh gato (bạn Aidou cũng fristi quá, nhưng mà ta thích nha nha nha =))... Lẽ nào, bọn họ là đang hẹn hò sao?
Người vampire bị phát kiến của mình dọa cho sợ hãi... Kaname - sama, Zero... Lẽ nào thật là đang hẹn hò?! Như vậy cũng có thể giải thích vẻ mặt không hài lòng khi nãy của Kaname - sama... Ách! Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không bị giết vampire diệt khẩu đi?
Tuy rằng rất khát vọng muốn biết Kaname – sama và Zero hẹn hò như thế nào, nhưng lo lắng đến vấn đề an toàn bản thân... Aidou quyết định mượn một cớ yên lặng thối lui.
“A... Đột nhiên nhớ ra cha muốn em về sớm một chút xử lý chuyện vũ hội, như vậy, Kaname - sama, Zero (lúc này đôi mắt Kaname đang nhìn hướng bên này hơi đỏ lên, Aidou ở trong lòng lau một bả mồ hôi: Quyết định rút đi là chính xác)... Hai người cứ từ từ mà thưởng thức nhé...” Sau đó liền đứng dậy muốn đi. Nhưng Zero chú ý tới, đưa tay kéo lại, “Cậu không ăn một chút gì sao?”
“Ha ha.” Aidou cố nuốt nước bọt cười khô hai tiếng, Kaname - sama, xin ngài đừng cười... “Ta ăn xong rồi, đang chuẩn bị đi. Trong nhà có việc gấp,...” Dứt lời liền xoay người đi, rất nhanh đã biến mất khỏi cửa tiệm.
“Nhất định phải đi gấp như vậy sao?”
“...” Ai đó ý vị thâm trường cười.
Rời khỏi tiệm bánh, Kaname và Zero như trước không nhanh không chậm che hai chiếc ô đen đi giữa ánh mắt tò mò của người đi đường. May lúc này đang là giữa trưa, tất cả mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, trên đường rất thưa, nếu không cảnh tượng này rất có thể khiến cho giao thông bế tắc.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Zero hỏi người bên cạnh, cậu trên cơ bản không hề có ý định đi bộ, mà ở trấn này, cũng chỉ tới lui một vài tiệm bánh ngọt, trước khi tiến vào khối Đêm, tiền tiêu vặt của cậu đều cống hiến cho đồ ngọt, bánh ga-tô, kẹo, kem ly ở đây...
“Ta biết một nơi bán trang phục, ít nhất cũng đã hơn trăm năm... Có điều ta nói cho cậu cũng chỉ mất thời gian? Ngoại trừ đồ ngọt, cậu chắc chắn không quan tâm đến những thứ khác. Tủ quần áo của cậu...” Kaname nhớ lại lúc sáng sớm đến phòng Zero... Sạch sẽ! Phi thường sạch sẽ, ngoại trừ một tủ quần áo, một giường và tủ đầu giường ra, còn lại cái gì cũng không có. Gối chăn xếp gọn gàng, giống như những miếng đậu phụ trắng to được đặt trên chiếc giường lam nhạt, gian phòng cũng toàn gam màu nhẹ, không có một chút nhân khí, như là căn hộ trưng bày. Mà tủ quần áo... Một dãy đồng phục giống nhau như đúc, chỉ có một bộ đồ bình thường đặt trong góc. Trên một phương diện nào đó, rất nhàm chán.
“Tôi cũng không nghĩ cái tủ quần áo chạm rồng trổ gió lỗi thời của anh hơn tôi được cái gì, còn có một đống lễ phục quái dị mà giá cả trên trời. Biết không? Nạn nhân của nạn đói ở châu Phi rất muốn giết anh đấy.” Zero cười nhạt khinh miệt đáp lại.
“Biết không? Cậu là người đầu tiên dám nói như thế với ta đấy.”
“Thật quá vinh hạnh.”
“A...” Người thuần chủng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nụ cười châm biếm trên mặt cũng vơi đi, “Đêm nay Ichiru Kiryuu cũng có mặt... Cậu ta hiện tại, là người của Nguyên lão viện. Ta chỉ biết chừng này, cậu ta bây giờ còn là người hay đã thành vampire ta cũng không biết. Nếu như đến cuối cùng, cậu ta rơi xuống level E, đến lúc đó, cậu định làm như thế nào?” Zero dừng lại, quay đầu nhìn Kaname, nhíu, “Việc này thì có cái gì mà hỏi? Tôi sẽ không giết nó, bảo vệ Ichiru là việc duy nhất mà tôi có thể làm. Nếu như Ichiru trở thành level E, tôi dùng máu nuôi nó, máu của thuần chủng huyết có năng lượng cực đại... Kỳ thực, trước cả khi gặp lại Ichiru, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, Ichiru cũng biến thành vampire, vậy nen tôi càng quyết tâm phải trở thành một thuần chủng. Nếu như đây là điều khiến anh lo lắng, anh có thể yên tâm, tôi hoàn toàn không có vấn đề gì hết.”
“...” Được rồi, phải thừa nhận, Zero Kiryuu là một người hoàn toàn xứng đáng với chức danh anh cả... Ichiru Kiryuu lúc nhỏ nhất định là rất áp lực, có một người anh như vậy rất dễ nảy sinh ái mộ cùng sùng bái, nhưng, rất hoàn mỹ, thế nên không thể với đến... Mang thep cảm giác như vậy... Hèn gì...
“Đến rồi.” Hai người dừng lại trước một cửa tiệm trông không được bắt mắt cho lắm, Kaname đi vào trước, Zero đứng ngoài quan sát chung quanh, đây là một gian nhà truyền thống, thoạt nhìn thậm chí trông có vẻ ma quái, trong này thật sự có bán loại lễ phục cần thiết cho tối nay? Người thợ săn vô cùng hoài nghi điều này.
“Woa ~, làm sao anh biết nơi này hay vậy?” Đi vào cánh cửa im lìm kia, Zero thấy mình giống như vừa bước vào một thế giới khác, trang hoàng rất tinh xảo, ánh sáng vàng mờ ảo từ chùm đèn trần vừa mang lại cảm giác ấm áp mà lại rất thư thái dưới con mắt vampire, một loạt lễ phục được trưng bày trên những con mannequin, đến một người hoàn toàn không có khái niệm về thời trang như cậu cũng thấy là rất đẹp.
“Ta biết cậu sẽ thích nó.” Kaname không trả lời câu hỏi của cậu, bắt đầu chuyên tâm quan sát những bộ đồ ở đây.
Nhưng thắc mắc của Zero rất nhanh đã được một người khác giải quyết, từ sau cánh cửa nhỏ nằm khuất sau dãy đồ đi ra một thiếu phụ thoạt nhìn cũng cao sang, mùi từ bà ta nói cho cậu biết, đây là một vampire, hơn nữa, thấp nhất cũng là một quý tộc.
“Oh, ta còn tưởng lại là một kẻ có mắt không tròng nào mò vào đây, thì ra là tiểu quỷ nhà Kuran.” Bà ta rít một hơi từ chiếc tẩu trên tay, thướt tha đi tới, “Thế nào, cái đám bất tài miệng rộng luôn tự cho mình là nhà tạo mẫu thời trang kia cuối cùng cũng khiến ngài chán rồi sao?... A, vị này là... Có mùi của hunter... Thật đúng là thú vị.” Bà ta vòng quanh Zero hai vòng, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, “Không tồi, tuy rằng ta nói qua ngài có thể mang cô dâu của mình đến đây... Hơn nữa, hoan nghênh bất cứ chủng tộc gì... Giới tính cũng vậy, thế nhưng... Ngài xác định sao?”
“Khoan...” Zero sửng sốt một chút, có chút phản ứng không kịp, bà ta nói cái gì vậy? Không lẽ năng lực lý giải của mình có vấn đề? Vì sao lại nghe được những từ hoàn toàn không cần phải xuất hiện, cái gì mà cô dâu rồi giới tính?
“Hai bộ lễ phục dạ hội, một L một XL.” Kaname mỉm cười, nói ra mục đích của mình, không giải thích gì thêm.
“Đúng là lớp trẻ vô lễ...” Nói rồi lại tỉ mỉ nhìn Kaname cùng Zero một lần nữa, quay đầu lại nhìn về đám mannequin trưng bàu, “Vậy bộ đó cũng bộ đó, chấp nhận thì chuyển tiền vào tài khoản của ta.” Thiếu phụ vampire xinh đẹp chỉ lưu lại một câu đó liền lui vào trong, đi được nửa đường, bà dừng lại, ngoái đầu nhìn lại cười, “Nếu như ngày mai tài khoản của ta không tăng thêm một xu nào, ta giết ngài.” Nói xong, cười quyến rũ, biến mất sau cánh cửa, không để ý đến hai thiếu niên ngoài kia nữa.
“Này... Tôi thấy anh hình như cần giải thích một chút.” Zero muốn cười, nhưng lại cười không nổi, vẻ mặt không rõ đang muốn khóc hay muốn cười. “Hình như bà ta hiểu lầm đây là chuẩn bị cho cô dâu của anh... Tôi nên, cảm ơn, sao?”
Kaname nhìn Zero, trên mặt không có nửa điểm chột dạ hay cái gì, trái lại lại bình tĩnh không gợn sóng, “Cậu chỉ hỏi ta biết chỗ nào bán lễ phục, mà ta chỉ biết nơi này.”
“...” Có lẽ anh ta thực sự không biết, dù sao cũng là vua của vampire, không có khả năng giống như một nữ sinh thích đi dạo phố shopping... Zero khẽ thở dài, “Chí ít lúc nãy anh cũng nên nói với tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị tâm lý, chứ như khi nãy... Thôi quên đi. Phòng thử đồ ở đâu?”
Zero vừa quay mặt đi, khóe môi Kaname chậm rãi, chậm rãi, nâng lên.
“Cần ta dẫn đi không?”
“Cái... Không cần, tôi có thể tự mình đi được.”
“Tiếc nhỉ.”
“...?”
- ---------TBC----------
Ps: Như đã nói, đầy tim hồng nhé m/ vì thế nên mình cũng edit theo hướng sên sến chút m/ Mần xong chương này từ sáng hum qua, quăng lên đây định mai về beta chút rồi post lên, nhưng sáng ra mới biết hum nai sinh nhật cô Miw, thôi ráng phóng ra tiệm net gần nhà (thông cảm, bạn đang ở quê: “>) quăng lên tặng cô, cô chê tôi giết:” >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT