Chu Diễm xin nghỉ một ngày, rước lấy bao nhiêu chú mục.

Thái tử phi phái người đến thượng thư phòng xin nghỉ, lý do là “cảm phong hàn”, Chu Diễm ngày thường theo khuôn phép cũ, không ai nghĩ lý do hắn nghỉ là say rượu.

La Ngọc cùng Tương Quân thấy có chút không thích hợp, nhưng không hẹn mà cùng trầm mặc.

Mộ Trường Hủ lại không yên đứng lên. Ngày hôm trước hắn vì Mộ Nguyên Xuân đưa thư, ngày hôm sau thái tôn xin nghỉ không đi học. Nếu nói không có nửa điểm liên hệ là không có khả năng.

Hắn lo sợ bất an đợi một ngày, Chu Diễm thủy chung không lén tìm hắn.

Buổi tối hồi phủ, Mộ Nguyên Xuân lặng lẽ hỏi hắn: “Đại ca, hôm nay huynh có gặp thái tôn không? Hắn có nói gì với huynh không?” Hoặc là gửi thư cho mình?

Mộ Trường Hủ thở dài: “Có gặp, nhưng thái tôn không nói chuyện với ta.” Về phần gửi thư gì đó, càng không có.

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lên một tia thất vọng, trầm mặc.

Mộ Trường Hủ nhịn không được khuyên nhủ: “Việc hôn nhân căn bản không phải do thái tôn làm chủ. Ngay cả nếu thái tôn có ý với muội, chỉ cần thái tử phi không gật đầu, cửa hôn nhân này là bất thành. Muội vẫn nên bỏ ý niệm này trong đầu đi! Việc này biểu ca còn chưa biết, sớm hồi tâm chuyển ý còn kịp…”

“Đại ca!” Mộ Nguyên Xuân lạnh nhạt cắt lời Mộ Trường Hủ: “Việc này muội đều có chủ trương, huynh đừng quản.”

Mộ Trường Hủ nghẹn không nói nên lời.

Mộ Nguyên Xuân lại tiếp tục nói: “Mặc kệ kết quả như thế nào, muội cũng muốn thử một lần. Bằng không, muội thật sự không cam lòng. Đại ca, huynh là người thân duy nhất của muội, huynh nhất định giúp muội đúng không?”

Mộ Trường Hủ trầm mặc một lát, nhẹ nhàng hít một tiếng.

Mộ Nguyên Xuân biết đây là hắn mềm lòng thỏa hiệp. Trong mắt hiện lên một tia thoải mái.

Những ngày bình yên lặng lẽ lướt qua.

Dung phi ăn chay lễ Phật đã gần một tháng, bắt đầu chuẩn bị hành trang, hồi cung.

Mộ Niệm Xuân cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng là có thể hồi phủ.

Từ sau khi Tề vương rời Từ Vân am, hơn nửa tháng nay, mỗi ngày nàng phụ trách ba bữa ăn chay, còn lại Dung phi cực ít triệu nàng làm bạn. Gặp mặt cực ít, tự nhiên càng chưa nói tới làm khó dễ.

Lúc đầu Mộ Niệm Xuân còn cảm thấy kỳ quái, nghĩ Dung phi có chuẩn bị gì. Đợi về sau, liền dần đoán được dụng ý chân chính Dung phi lưu mình lại. Dung phi đơn giản là lo lắng sau khi nàng hồi phủ, Tề vương cùng nàng lén gặp. Giữ nàng lại Từ Vân am, Tề vương coi như ngoài tầm tay với.

Thật sự là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Mộ Niệm Xuân lười giải thích, Dung phi hiển nhiên là người quyết giữ ý kiến, nhận định chuyện gì, căn bản sẽ không nghe lời người khác. Nàng cần gì phải lãng phí võ mồm?

Cũng may mắn Dung phi kiên trì phản đối, Tề vương dù khôn khéo lợi hại, cũng không lay chuyển được chính mẹ ruột mình!

Mộ Niệm Xuân thu thập đồ đạc xong xuôi, liền tới lúc cáo biệt Thiện Năng.

Một tháng sớm chiều ở chung, hai người cảm tình từ từ thâm hậu. Tuy rằng không có danh phận thầy trò, nhưng không khác thầy trò. Thiện Năng xưa nay tính tình lạnh nhạt cổ quái, Mộ Niệm Xuân ngoài ý muốn là người đầu tiên hợp mắt bà.

Nay Mộ Niệm Xuân phải về phủ, trong lòng Thiện Năng có vài phần không nỡ. Ngữ khí khó được ôn hòa: “Những thức ăn chay cơ bản, bần ni đều dạy cho cô. Cô thiên tư thông minh, có thiên phú trù nghệ trời cho. Chỉ cần xuống bếp luyện nhiều, trù nghệ vượt qua bần ni là chuyện sớm hay muộn.”

Nói xong, lại cầm một quyển sách mỏng tới: “Bần ni ghi lại những điều trong bếp tâm đắc, còn có một vài món ăn. Cô rảnh thì nhìn xem, để giải buồn cũng tốt.”

Mộ Niệm Xuân ngẩn ra, theo bản năng tiếp nhận.

Bản tập này chỉ hơn mười trang, nét mực còn mới tinh. Rõ ràng là Thiện Năng vì nàng mới viết vài ngày nay… Trên đó, là tinh túy trù nghệ của bà ấy… Vậy nhưng lại nhẹ nhàng cho mình.

Bản tập mong manh, chứa một phần tâm ý lớn. Làm người ta xúc động.

Mộ Niệm Xuân ngũ vị tạp trần, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cám ơn!”

Thiện Năng mỉm cười, chắp hai tay thành hình chữ thập: “Gặp lại tức là hữu duyên, đại khái bần ni và tứ tiểu thư có duyên phận. Bần ni một thân trù nghệ rốt cuộc có truyền thừa, trong lòng thập phần vui mừng, tiểu thư không cần nói cám ơn.”

Mộ Niệm Xuân im lặng một lát, đoan đoan chính chính thi lễ lại Thiện Năng.

Thiện Năng không có tránh đi, thản nhiên nhận lễ này.

Người thứ hai từ biệt, là Tuệ Như.

Tuệ Như đang quét lá rụng, gương mặt ngày xưa luôn sầu khổ, nay giãn ra, ánh mắt lộ ý cười nhẹ nhàng.

Mộ Niệm Xuân mỉm cười nói: “Tuệ Như sư thái, mấy ngày nay phiền nhiễu chỗ sư thái, hôm nay ta phải đi.”

Tuệ Như tuy rằng lớn tuổi bối phận cao, lại thập phần bình thường, ở Từ Vân am làm việc vẩy nước quét nhà linh tinh. Nhóm khách quý lui tới chưa từng đối đãi với bà như thế. Gặp Mộ Niệm Xuân trịnh trọng nói từ biệt với mình, có vài phần thụ sủng nhược kinh: “Tứ tiểu thư khách khí như vậy, bần ni thật sự không dám nhận.”

Mộ Niệm Xuân mím môi cười: “Chuyện ta đáp ứng sư thái, tuyệt không nuốt lời. Sư thái yên tâm.”

Tuệ Như nghe xong lời này, thập phần vui mừng, chắp tay nói cảm tạ.

Từ biệt cuối cùng, đương nhiên là Dung phi. Tuy rằng Mộ Nguyên Xuân cùng Dung phi không thuận mắt nhau, nhưng hai người đều am hiểu diễn trò, mặt ngoài hòa hợp êm thấm.

Dung phi mỉm cười nói: “Bản cung giữ ngươi lâu như vậy, trong lòng người không giận bản cung chứ!”

“Nương nương nói như vậy, thật đúng là nghĩ oan Niệm Xuân.” Mộ Niệm Xuân cười ngọt ngào ôn nhu: “Có thể làm bạn nương nương, là phúc khí của Niệm Xuân.”

Dung phi kéo tay Mộ Niệm Xuân, cẩn thận quan sát, cười khen: “Xinh như hoa như ngọc, lại trí tuệ lanh lợi, trù nghệ cao siêu, thật sự là cô nương tuyệt vời. Nếu không phải trong cung nhiều quy củ, bản cung thật muốn mang ngươi tiến cung mấy ngày.”

…… Không cần dò xét, nàng đối hoàng cung nửa điểm hứng thú đều không có!

Mộ Niệm Xuân ra vẻ ngượng ngùng cười nói: “Nương nương nói đùa. Niệm Xuân không dám sinh ra hy vọng xa vời như vậy, chỉ nguyện hầu hạ dưới gối cha mẹ. Tương lai một khi gả xa, ít có cơ hội gặp cha mẹ.”

Gả xa?

Ánh mắt Dung phi lóe lên, trong lòng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ Mộ Niệm Xuân nói thiếu niên họ Trương kia? Mặc kệ lời của nó có mấy phần thật giả, lúc này không phải thời gian theo đuổi.

Dung phi đang muốn nói cái gì. Lục La cười đến bẩm báo: “Nương nương, Tề vương điện hạ tự mình tới đón người.”

Nhãn tình Dung phi sáng lên, lập tức bỏ tay Mộ Niệm Xuân ra: “Mau để Tề vương tiến vào.” Con hiếu thuận như vậy, bà làm mẹ đương nhiên trong lòng cao hứng.

Mộ Niệm Xuân tuy rằng không muốn đối mặt với Tề vương, nhưng thời điểm này chạy lấy người không khỏi quá mất cấp bậc lễ nghĩa. Đành phải nhẫn nại chờ một lát.

Tề vương đàng hoàng diễn xuất, phe phẩy quạt giấy, chậm rì tiêu sái tới. Đi vào, mới thu quạt, cười tủm tỉm hô: “Mẫu phi”, lại thân thiết hô: “Mộ tứ muội muội.”

Dung phi cùng Mộ Niệm Xuân bị một câu “Mộ tứ muội muội” làm cho chói tai.

“Ta chính mình hồi cung là được, sao con còn phải chạy tới, cáo nghỉ một ngày. Phụ hoàng con lại quở trách.” Trong miệng Dung phi quở trách, ánh mắt lại thập phần nhu hòa.

Tề vương cười nói: “Con đọc sách thiếu một ngày không quan trọng, an nguy mẫu phi mới là quan trọng. Cho dù phụ hoàng trách cứ, con cũng cam tâm tình nguyện.”

Dung phi bị nịnh nọt tới mức cười tươi: “Miệng lưỡi trơn tru! Nói chuyện không đứng đắn.”

Tề vương nói xạo không hề nháy mắt: “Con nói chuyện với người khác tự nhiên không đứng đắn, không suy nghĩ nói theo tự nhiên. Còn nói chuyện với mẫu phi đều là phát ra từ tâm can, tuyệt không có nửa chữ giả dối. Không tin, con đào tâm can cho mẫu phi xem.”

Dung phi bật cười: “Ăn nói lung tung. Được rồi, mau sai người đem đồ lên xe ngựa. Sớm xuất phát hồi cung, còn có thể kịp ngọ thiện.”

Không cần bà phân phó. Lục La đã phân phó cung nữ xong xuôi.

Tề vương hôm nay biểu hiện vô cùng tốt, từ đầu đến cuối không nói chuyện cùng Mộ Niệm Xuân, tâm tình Dung phi rất tốt, đối Mộ Niệm Xuân cũng hòa khí không ít. Thuận miệng cười nói: “Mộ tứ tiểu thư cứ như thế hồi phủ, bản cung thật sự không yên lòng. Không bằng bản cung phái chút hộ vệ đưa ngươi hồi phủ?”

Lời khách sáo như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin thật.

Mộ Niệm Xuân dịu dàng từ chối: “Đa tạ ý tốt nương nương, bất quá…”

“Mẫu phi nói có lý, hẳn là phái người đưa Mộ tứ muội muội hồi phủ.” Tề vương nghiêm trang nói: “Nhưng hộ vệ quá mức chói mắt, không bằng ta sẽ đưa một đoạn đường?”

Dung phi: “…”

Nhẫn nhịn nửa ngày, ý đồ chân chính hắn đến là đây!

Mộ Niệm Xuân nhìn sắc mặt khó coi của Dung phi, nhịn không được âm thầm thở dài. Hơn phân nửa tháng tường an vô sự, giờ không còn một mảnh. Xem bộ dáng Dung phi, chỉ sợ ghi hận…

“Không dám làm phiền điện hạ.” Mộ Niệm Xuân thản nhiên đáp: “Tôi đã phái người đưa tin hôm nay hồi phủ. Biểu ca rất nhanh sẽ đón tôi.”

Tề vương tươi cười một chút, chợt thần sắc tự nhiên cười nói: “Đã có Trương công tử tự mình tới đón nàng. Ta đây an tâm.”

…… Yên tâm mới là lạ!

Trương Tử Kiều kia, kiếp trước đối Mộ Niệm Xuân si tình. Sau khi tin Mộ Niệm Xuân truyền ra, Trương Tử Kiều cũng bỏ mình theo. Biết rõ Mộ Niệm Xuân tuyên bố cùng Trương Tử Kiều lưỡng tình tương duyệt là có lệ, nhưng trong lòng hắn, vẫn coi Trương Tử Kiều là tình địch.

Nói như vậy kỳ thật cũng không đúng. Tình địch chân chính, còn chưa xuất hiện…

Ngoài cửa vang lên thanh âm thiếu niên: “Thỉnh cầu thông báo một tiếng, nói Trương Tử Kiều cầu kiến.”

Nói biểu ca, biểu ca đã tới rồi! Mộ Niệm Xuân cong khóe môi, mỉm cười, Tề vương ngắm nhìn bộ dạng này của nàng, thần sắc khó lường.

Sắc mặt Dung phi lại tốt lên không ít, cười phân phó một tiếng: “Mau mời Trương công tử vào đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play