Lục nữ quan mặt đỏ lên. Buồn bực
nổi giận không dám tin, đủ loại phức tạp cảm xúc đan vào cùng một chỗ, cuối
cùng còn chút tự chủ, mới không thất thố rống giận.
Nương nương còn tại trong phòng,
cô ta tuyệt đối không thể thất thố.
Đáng tiếc, Mộ tứ tiểu thư không
hiểu cái gì kêu tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ra sức đánh chó rơi xuống nước:
“Nhiều cài hoa như vậy, ta làm sao mang hết, không bằng đưa một đóa cho Lục nữ
quan?”
….. Thật sự là không thể nhịn được
nữa!
Lục nữ quan rốt cục biến sắc, cười
lạnh một tiếng nói:“Mộ tứ tiểu thư quả nhiên xảo lưỡi như hoàng, không biết
dùng biện pháp gì, lừa gạt cả nương nương. Còn ban thưởng hòm hoa cài.”
“Lục nữ quan nói như vậy không
đúng rồi.” Mộ Niệm Xuân chậm chạp đáp: “Nương nương thông minh cơ trí, làm sao
dễ bị lừa gạt. Lời này nếu bị nương nương nghe được, chỉ sợ…”
Lời kế tiếp, không cần nói, mọi
người đều ngầm hiểu được.
Lục nữ quan hừ lạnh một tiếng,
đang muốn đánh trả. Một cung nữ đẩy cửa đi ra, thấp giọng nói: “Nương nương gọi
cô vào.”
Chớ ở đây tiếp tục dọa người!
Lúc này Lục nữ quan mới phát hiện,
vừa rồi lúc Mộ Niệm Xuân đi ra không đóng kín cửa. Nói cách khác, những lời cô
ta vừa nói, Dung phi nương nương đều đã nghe thấy được.
Mặt Lục nữ quan trắng bệch, không
còn sự kiêu ngạo đi vào.
Mộ Niệm Xuân cười mỉm nhìn cô ta,
sau đó cùng Trương Thị rời đi.
Lục nữ quan này, luôn ỷ thế hiếp
người, Dung phi giữ người như thế bên cạnh, tất nhiên có dụng ý. Bất quá, lần
này Lục nữ quan bị nàng sửa lưng, chắc cũng phải nếm chút khổ sở.
Dung phi duy trì tư thái đoan
trang, thản nhiên nhìn Lục nữ quan đang quỳ gối trước mặt. Thần sắc không vui
cũng không giận.
Lục nữ quan biết rõ tính tình chủ
nhân mình, có chút chột dạ. Đợi một lúc lâu không thấy Dung phi nói câu gì,
đành phải há miệng: “Nương nương… Không biết nô tỳ làm sai chỗ nào?”
Chiếc ấm trà bay tới, đập chính
giữa trán cô ta, sau đó rơi “xoảng” một cái xuống mặt đất, vỡ tan.
Trên trán Lục nữ quan một cơn bỏng
rát, không cần soi gương cũng biết trán sưng vù. Nước mắt ầng ậc dâng lên nhưng
không dám rơi xuống, dập đầu liên tiếp thỉnh tội xin tha: “Nương nương bớt
giận, nô tỳ sai rồi ạ.”
Giọng Dung phi không nghe ra vui
giận: “Sao? Ngươi nói ta nghe một chút, ngươi làm gì sai?”
Lục nữ quan không dám ngẩng đầu,
duy trì dập đầu tư thế đáp:“Nô tỳ không nên ở sau lưng nói nương nương không
phải……”
Lần này, là chén trà bay qua.
Chén trà rơi trúng tay cô ta, nước
trà đổ lên quần áo. Nước trà không nóng, chỉ hơi âm ấm. Cho nên, Lục nữ quan
không bị bỏng. Nhưng cô ta bị dọa, toàn thân run run, giọng nói nức nở: “Nương
nương tha mạng, nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ thật sự biết sai rồi!”
Giọng Dung phi lạnh lẽo: “Ngươi
sai ở chỗ nào?”
Lục nữ quan khóc đáp:“Nô tỳ không
nên đi trêu chọc Mộ tứ tiểu thư, lại càng không nên ở trước mặt nương nương
thêm mắm thêm muối cáo trạng lung tung. Nương nương là vì hoàng hậu nương nương
đến lễ Phật. Nếu ở Từ Vân am xử lý Mộ tứ tiểu thư, hoàng hậu nương nương nhất
định tức giận…”
Dung phi nhìn Lục nữ quan khóc
lóc, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.
Cư nhiên đến bây giờ vẫn không
hiểu rõ chuyện.
Thân là nữ quan bên người nàng,
trêu chọc một tiểu thư nhà quan không tính là gì, cáo trạng tìm chỗ dựa cũng
không sao. Việc nhỏ ấy, hoàng hậu nương nương sao để ý? Sai là ánh mắt không đủ
sáng sủa, khi trêu chọc đối phương không nghĩ đến đối phương là người thế nào.
Không nhìn ra chỗ lợi hại của đối phương. Bị người ta hung hăng nhục nhã, lại
bị sửa lưng, đến bây giờ vẫn không biết đường hối cải.
Không biết tự lượng sức mình!
Không biết sống chết! Xuẩn độn như trư!
“Người đâu, đuổi cô ta về cung.”
Dung phi thản nhiên phân phó: “Nói cô ta bị cảm phong hàn, cần tĩnh dưỡng trong
phòng mấy ngày. Trước khi bản cung hồi cung, không cho ngoài cửa nửa bước.”
Lục nữ quan không dám cầu xin tha
thứ, khóc cảm tạ ân. Liền bị dẫn xuống.
Cung nữ khi nãy bước ra liền nhanh
chóng tiến lên thu thập mảnh sứ vỡ. Lại dâng một chén trà khác lên: “Thỉnh
nương nương bớt giận, vì cô ta mà bản thân tức giận, thật sự không đáng giá.”
Dung phi cười thở dài: “Lục La,
nếu cô ta có nửa sự thông minh của ngươi. Bản cung sẽ bớt lo lắng hơn.”
Lục La mím môi cười.
Cuộc sống ở trong cung, mỗi người
một sinh mệnh, một tâm can. Thời điểm nên nói thì nói, thời điểm không nên nói
thì tuyệt đối im miệng.
Lục nữ quan này nông cạn xuẩn độn,
không biết lĩnh bao lần họa. Nhưng Dung phi không xử lý cô ta, vẫn giữ bên
người làm nữ quan như trước. Thứ nhất là biểu hiện lòng dạ rộng lớn, thứ hai là
để chúng phi tần coi nhẹ mình. Quan trọng nhất, mượn cớ này để hoàng hậu nương
nương thấy cõi lòng mình.
Lục nữ quan, là hoàng hậu ban cho
Dung phi. Dung phi cẩn thận, làm sao để xảy ra chuyện?
“Niệm Xuân, rốt cuộc chuyện thế
nào?” Vừa rời khỏi viện, Trương Thị liền khẩn cấp truy hỏi: “Vì sao Dung phi
không xử lý con, còn thưởng hộp hoa cài?”
Đừng xem thường hộp hoa cài này,
đây chính là “nhịn đau bỏ qua Tề Vương điện hạ” mới đổi được!
Mộ Niệm Xuân hứng thú nghĩ, cười
tủm tỉm đáp: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nhiều vậy. Tóm lại, Dung phi nương nương không
giận con, không hay ho là Lục nữ quan kia.”
Điều này cũng đúng. Dù sao nữ nhi
bảo bối không việc gì, không nên hỏi nhiều.
Trương Thị nghĩ nghĩ, cũng cười
lên, trong lòng sinh ra một trận kiêu ngạo.
Hộp hoa cài kia có mười hai cái,
mỗi cái một vẻ, giống hệt như thật. Mộ Niệm Xuân chọn một đóa hải đường màu đỏ
gài lên mang tai Trương Thị. Ánh sáng kiều diễm làm nổi bật sắc mặt hồng nhuận
của Trương Thị, đột nhiên trẻ ra vài tuổi.
Dung mạo Trương Thị cũng không tầm
thường, chỉ cần chăm chú một chút cũng là mỹ nhân.
Trương Thị được nữ nhi khen, miệng
lại vờ sẵng giọng: “Ta đã có tuổi, làm sao có thể mang cài hoa kiều diễm như
vậy. Nếu như tổ mẫu con thấy, khẳng định không vui.”
“Tổ mẫu không vui không quan
trọng, chỉ cần cha thích là được.” Mộ Niệm Xuân cười trêu ghẹo.
Lời này đánh trúng tâm tư Trương
Thị. Nữ nhân nào không muốn xinh đẹp, tạo niềm vui cho trượng phu?
Trương Thị do dự trong chốc lát,
nhỏ giọng nói: “Bằng không, ta cất hoa này đi, sau khi về phủ sẽ cài?”
Mộ Niệm Xuân cười, nghiêm trang
gật đầu phụ họa. Trương Thị thích, sẽ để cho Trương Thị chọn. Một nửa hộp để
cho Trương Thị, còn lại đưa cả cho Mộ Uyển Xuân thích chưng diện.
Mộ Uyển Xuân nhìn hoa cài tinh
xảo, tâm nở rộ như hoa, hưng phấn tới mức má hây hây đỏ: “Tứ muội, muội thật sự
tặng tất cả cho ta sao?”
Mộ Niệm Xuân mỉm cười gật đầu.
“Tứ muội, muội đối với ta thật
tốt.” Mộ Uyển Xuân vui mừng xoay quanh Mộ Niệm Xuân một phen, sau đó hứng trí
bừng bừng thử.
Sau khi thử lần lượt toàn bộ, Mộ
Uyển Xuân mới như đến một chuyện quan trọng: “Cài hoa tinh xảo như thế, muội
lấy ở đâu?”
Nơi này là Từ Vân am, làm sao có
đồ tinh xảo như vậy?
“Sẽ không nói nhiều chuyện đã xảy
ra.” Mộ Niệm Xuân nói: “Tóm lại, đều tặng cho tỷ. Không nhiều lời, muội muốn đi
trù phòng.”
Nói xong, liền đứng dậy đi. Bộ
dạng kia, tựa như vừa thoát khỏi một gánh nặng.
Mộ Uyển Xuân kinh ngạc nhìn thân
ảnh Mộ Niệm Xuân đi xa. Không biết từ khi nào, tứ muội trở nên khiến người ta
khó hiểu. Tựa như đầm nước, nhìn thanh u, lại sâu không thấy đáy.
Ánh mắt dừng trên số hoa cài tinh
xảo, chút nghi hoặc vừa hiện lên trong lòng Mộ Uyển Xuân lập tức tan thành mây
khói. Rạo rực lại gài tới gài lui.
Hôm nay Thiện Năng có chút thấp
thỏm, ngồi ở thiện phòng một canh giờ mà không thể bình tĩnh.
Với tính tình Lục nữ quan, khẳng
định sẽ hung hăng tố cáo Mộ Niệm Xuân trước mặt Dung phi nương nương. Người hầu
mất mặt, tất nhiên sẽ phải xử lý đến nơi mới bằng lòng bỏ qua. Không biết Dung
phi sẽ đối phó với Mộ Niệm Xuân thế nào…
Khoan, khoan! Bản thân làm sao
vậy? Bất quá chỉ ở chung với vị tiểu thư này mấy này, đắc tội với Dung phi thì
có liên quan gì tới mình? Mình ở đây suy nghĩ gì chứ?
Thiện Năng tự giễu kéo kéo khóe
môi, nghĩ đến Mộ Niệm Xuân thông minh, khẽ cười một tiếng. Quên đi, không nghĩ
chuyện lộn xộn này nữa. Không còn sớm, cũng nên đi trù phòng rồi.
Vừa tiến vào trù phòng, liền nhìn
thấy gương mặt quen thuộc tươi cười nhìn mình: “Thiện Năng đại sư, đại sư đến
muộn, ta đợi khá lâu rồi.”
Thiện Năng im lặng hồi lâu, mới
tìm được giọng nói chính mình: “Cô… sao cô lại ở đây? Dung phi nương nương
không triệu kiến cô sao?”
Mộ Niệm Xuân tùy ý cười nói:“Dung
phi nương nương triệu kiến ta, nói chuyện với ta một lát, lại thưởng ta hộp hoa
cài, sau đó cho ta lui.”
Thiện Năng: “…”
Nghe khẩu khí này, ứng phó với
nương nương trong cung còn đơn giản hơn ăn rau cải trắng.
Mộ Niệm Xuân hướng Thiện Năng nháy
mắt mấy cái, ra vẻ tiếc hận nói: “Hoa cài kia rất tinh xảo, đáng tiếc đại sư
không có tóc dài, bằng không, ta sẽ mang cho đại sư hai đóa. Lấy mỹ mạo đại sư,
khẳng định làm người ta kinh diễm.”
Thiện Năng phục hồi tinh thần lại,
trừng mắt nhìn Mộ Niệm Xuân một cái: “Bần ni là người xuất gia, sớm đã gạt bỏ
phù du. Tứ tiểu thư đừng lấy bần ni nói đùa.”
Ngữ khí lãnh đạm không kiên nhẫn
như mọi khi, nhưng là có một tia thân thiết.
Mộ Niệm Xuân nhạy cảm nhận ra sự
thay đổi vi diệu trong thái độ của Thiện Năng, trong lòng mừng thầm.
Thiện Năng đi đến bên bàn làm bột,
chuẩn bị làm bánh bao, không ngẩng đầu lên nói: “Nếu tứ tiểu thư không bận, hỗ
trợ làm bánh bao đi!” Không chút khách khí chỉ huy Mộ Niệm Xuân làm việc.