May mắn có một màn ca múa nên nụ
cười của nàng không gây chú ý. Hơn nữa, lúc này mọi người đều đang nhìn Lục Vô
Song, không ai lưu ý bên này.
Thái tử phi đen mặt. Chu Diễm làm
trò gì vậy?
Đợi đến khi Chu Diễm đưa hoa tới
trước mặt thiếu nữ thứ ba thì trong lòng thái tử phi đã dậy sóng, yên lặng ở
một bên nhìn, cắn chặt răng, chờ xong tiệc, phải giáo huấn đứa con này một
trận tới nơi tới chốn!
Chu Diễm không hiểu sao lạnh sống
lưng, khó hiểu nhìn Tề Vương một cái. Thập tứ thúc, cháu làm có đúng không? Sao
không khí có vẻ là lạ?
Tề Vương nhìn hắn đầy khích lệ!
Yên tâm đi, ta thấy rất ổn!
Chu Diễm nhất thời tin tưởng, được
tiếp thêm dũng khí, tiếp tục tặng hoa sen.
Đứa nhỏ đơn thuần dễ lừa thật đáng
yêu!
Rốt cuộc, Chu Diễm cùng Tề Vương
tới trước mặt tam tỷ muội Mộ gia. Chu Diễm cẩn thận chọn đóa hoa sen đẹp nhất
đưa đến trước mặt Mộ Nguyên Xuân: “Mộ cô nương, thỉnh nhận đóa hoa sen.”
Ánh mắt hắn trong trẻo như nước
suối, trong đó hiện lên khuôn mặt cô ta.
Mộ Nguyên Xuân dịu dàng nói cảm
tạ, hai bàn tay nhận hoa sen để trước ngực, sau đó ngẩng mặt, nhìn Chu Diễm
cười.
Cái gọi là người so với hoa còn
đẹp hơn, nụ cười khuynh thành, chắc là như thế này.
Tim Chu Diễm đập thình thịch, gần
như bắn ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt ghim chặt trên người giai nhân, đôi chân như
bị niêm phong, không bước đi được.
La Ngọc nhìn này một màn, nụ cười
dần biến mất.
Không phải hắn mẫn cảm đa nghi.
Thái tôn điện hạ đối biểu muội hiển nhiên phá lệ lưu tâm, ánh mắt khác hẳn ngày
thường, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì? Hắn đã sơ ý không phát hiện!
Tề Vương nhìn Chu Diễm một cái,
không nhẹ không nặng ho khan một tiếng.
Chu Diễm cuối cùng bình tĩnh trở
lại, vội thu liễm tâm thần, lại đi đến trước mặt Mộ Uyển Xuân. Mộ Uyển Xuân
nhìn gương mặt béo trắng của thái tôn một cái, kìm lòng không được liếc mắt
nhìn trộm Tề Vương.
Vừa nhìn, nụ cười trên mặt Mộ Uyển
Xuân đông cứng.
Tề Vương điện hạ suốt từ nãy tới
giờ nhàn nhã xem náo nhiệt, lúc này đang đi tới trước mặt Mộ Niệm Xuân, trong
tay là một đóa hoa sen: “Mộ tứ cô nương, hoa sen này tặng nàng.”
Lục Vô Song yên lặng nhìn Tề
Vương, sắc mặt đại biến.
Tề Vương từ đầu đến cuối không có
hành động gì, đột nhiên lúc này tặng hoa sen Mộ tứ tiểu thư.
Mộ Niệm Xuân không đưa tay nhận
hoa sen, thản nhiên nói: “Đa tạ ý tốt Tề Vương điện hạ. Chính là ta không thích
hoa sen, thỉnh Tề Vương điện hạ tặng giai nhân khác đi.”
Cự tuyệt rõ ràng lưu loát, không
lưu một đường sống.
Mộ Uyển Xuân không dám tin trừng
mắt nhìn, tứ muội không lưu tình cự tuyệt Tề Vương điện hạ! Muội muội không sợ
Tề Vương trở mặt?
Chu Diễm cũng kinh ngạc.
Lần ở Mộ gia cự tuyệt có thể cho
là vì thẹn quá hóa giận, lần này là vì gì? Vị Mộ tứ tiểu thư thật đúng là dũng
khí. Thập tứ thúc không phải người tốt tính, hai ba lần liên tiếp bị cự tuyệt,
không tức giận trở tính mới là việc lạ!
Mặt Trương Thị trắng bệch, lo sợ
nuốt nước miếng! Xong rồi, lần này xem như triệt để đắc tội Tề Vương!
Phản ứng Tề Vương ngoài dự đoán
tất cả mọi người. Chỉ thấy hắn cười nói: “Tứ tiểu thư hiểu lầm. Ta tặng nàng
đóa hoa sen này, là vì đáp tạ lại màn biểu diễn hôm nay của tiểu thư. Tuyệt
không có dụng ý khác. Nàng yên tâm nhận lấy.”
Nói đến câu cuối, đôi mắt xinh đẹp
thậm chí toát ra chút chế nhạo cùng hài hước.
Nếu không nhận đóa hoa sen này, là
tự mình đa tình!
Mộ Niệm Xuân lãnh đạm, lạnh nhạt
nhận lấy hoa sen: “Đã như vậy, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tề Vương lắng nghe nàng nói xong,
cười nói: “Chớ khách khí. Nghe nói hoa sen, lá sen đều có thể dùng làm nguyên
liệu nấu ăn, tứ tiểu thư trù nghệ tuyệt diệu, không ngại thử một lần. Nếu là có
thể nghiên cứu bước phát triển đồ ăn mới, bổn vương nguyện ý phẩm bình một
phen.”
Mộ Niệm Xuân tựa tiếu phi tiếu
nói: “Điện hạ dạy rất phải, ta trở về nhất định sẽ dùng đóa hoa sen này, bóc
từng cánh hoa ra thử nghiệm, nói không chừng có thể làm được món ăn ngon từ hoa
sen.”
Trên đời này quả nhiên vỏ quýt dày
có móng tay nhọn! Thập tứ thúc mặt dày chưa từng thua ai, võ mồm càng không
phải nói. Không nghĩ đến hôm nay lại bại trong tay một nha đầu.
Chu Diễm càng nghĩ càng cảm thấy
buồn cười. Không cẩn thận bật cười thành tiếng.
Tề Vương trừng mắt Chu Diễm một
cái.
Chu Diễm lập tức thu liễm ý cười,
ho khan một tiếng xốc lại cục diện: “Thập tứ thúc, hoa sen đã tặng xong rồi,
chúng ta cũng nên trở về. Mẫu phi đợi chúng ta lâu, sẽ không vui.”
Tề Vương tùy ý uh một tiếng, cuối
cùng cùng Chu Diễm rời khỏi lương đình.
Trương Thị liếc mặt oán trách Mộ
Niệm Xuân một cái.
Thông minh lanh lợi đi đâu rồi?
Hôm nay lại làm ra chuyện như thế này? Hại nàng thấp thỏm lo âu, trở về nhất
định phải tính sổ nữ nhi!
Mộ Niệm Xuân lập tức cười hì hì,
ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trương Thị.
Thái tử phi lúc này cũng trừng mắt
cảnh cáo Chu Diễm cùng Tề Vương. Thật hồ nháo!
Ca múa kết thúc. Hà Hoa yến cũng
liền kết thúc.
Nữ quyến môn nhất nhất tiến lên
cáo từ. Lần này cũng là để khoe khoang thân phận, càng phải đi cuối mới là cao
quý. Tự biết thân phận không đủ tư cách khiến chủ nhân đưa tiễn, thức thời chạy
về trước.
Mộ gia đi thứ hai.
Trương Thị, Ngô Thị dẫn tam tỷ
muội Mộ Niệm Xuân từ biệt thái tử phi. Thái tử phi mỉm cười khách sáo nói vài
câu, lệnh cho mama quản sự tiễn đoàn người ra phủ.
Chu Diễm nhìn bóng dáng Mộ Nguyên
Xuân thướt tha, hắn dõi theo mãi tới khi thân ảnh đó biến mất mới thu hồi ánh
mắt. Vừa vặn đón nhận ánh mắt chế nhạo của Tề Vương.
Chu Diễm lại đỏ mặt.
Tề Vương đè thấp giọng cười: “Nếu
luyến tiếc người ta, sao không tự mình tiễn?”
“Thúc không phải nói cháu, sao
thúc không tự mình tiễn Mộ tứ tiểu thư?” Chu Diễm thấp giọng phản kích: “Chỉ sợ
tiễn người ta lại không cảm kích đi.”
Tề Vương đương nhiên sẽ không thừa
nhận, thần sắc tự nhiên nói: “Đương nhiên không phải. Bổn vương là sợ nàng mặt
mỏng ngượng ngùng.”
Chu Diễm nhếch môi, thúc thúc xưa
nay muốn gì đều làm, căn bản không nghĩ phản ứng đối phương, giờ lại suy nghĩ
sao?
Bất quá, hắn không dám cười.
Chờ một lát, khách khứa rời đi
hết, nụ cười trên mặt thái tử phi biến mất: “Hai người các ngươi theo ta!”
Ngữ khí vô cùng tức giận!
Chu Diễm lạnh người, liếc mắt cầu
cứu Tề Vương. Thập tứ thúc, thúc phải trượng nghĩa đấy, lấy đầu ra nhận hết tội
đi! Mẫu phi ngại giáo huấn thúc, nhưng không ngại giáo huấn cháu!
Tề Vương nhíu mày nhìn hắn, cười
cười. Chẳng phải vừa có ý nghĩ không tốt về thập tứ thúc ta sao?
Chu Diễm khổ sở, lặng lẽ đưa hai
bàn tay thành chữ thập sau lưng thái tử phi. Dạ dạ dạ, mới vừa rồi là cháu sai!
Về sau không … dám nữa! Trước mắt giúp cháu vượt qua cửa này đi.
Tề Vương cố ý không phản ứng hắn,
nhìn dáng vẻ cau mày của thằng cháu, rốt cuộc bực bội bay đi. Khẳng định là sẽ
giúp thằng cháu chuyện này, nhưng mà từ từ, đùa giỡn Chu Diễm một phen cũng là
chuyện vui.
Hình ảnh Mộ Niệm Xuân lãnh đạm lại
hiện ra trước mắt.
Nàng so với trong tưởng tượng của
hắn lại càng thông tuệ, lạnh lùng sắc bén hơn, cảnh giác rất nặng, khó có thể
tiếp cận, Kỳ quái chính là. Hắn không có nửa điểm do dự, ngược lại càng thêm ý
chí.
“Con không ở thư phòng học tập,
dám trốn học hồi phủ, trốn sau núi giả nhìn lén một đám thiếu nữ, càng không
chấp nhận được là, con lại đi hái hoa sen, tự mình tặng từng thiếu nữ. Lễ nghĩa
liêm sỉ con học được để đi đâu rồi?”
Thái tử phi liên tiếp giáo huấn
Chu Diễm, ngữ khí thập phần nghiêm khắc: “Con cũng biết, sự tình hôm nay truyền
đi, con là thái tôn, trong mắt mọi người sẽ nghĩ gì về con!”
Chu Diễm không dám phản, im lặng
đứng trước mặt thái tử phi, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Thái tử phi càng nói càng tức
giận: “Nếu chuyện này để phụ vương con biết, không biết sẽ tức giận như thế
nào. Phạt con cấm túc một tháng.”
Nếu không phải vì Tề Vương lớn mật
một bên dung túng, Chu Diễm trung thực nhát gan sao có thể làm ra sự tình này?
Chính là, thái tử phi chỉ có thể giáo huấn nhi tử, nhưng không thích hợp giáo
huấn tiểu thúc này. Cho nên, một bụng tức giận đổ hết lên đầu Chu Diễm!
“Ngũ tẩu, chớ tức giận.” Tề Vương
nghe Chu Diễm bị một hồi giáo huấn, cuối cùng ra tay: “Chuyện nhỏ này, làm sao
đáng để tẩu nổi nóng. Nếu nhỡ bị bệnh ra thì thật không đáng.”
“Đây coi như việc nhỏ sao?” Thái
tử phi vốn bất mãn với hắn, nghe hắn nói không nhịn được: “Diễm Nhi hôm nay làm
ra chuyện này, là chuyện hợp lễ nghi sao?”
Tề Vương nhìn sắc mặt khó coi của
tẩu tẩu, không thèm để ý, cười nói: “Nếu nói về lễ nghĩa, trước hết là làm một
trang quân tử. Quân tử tuy tốt nhưng gặp phải kẻ tiểu nhân không nghe lễ nghi
quy củ thì có thể thua thảm.”
Kiếp trước phụ hoàng bệnh nặng qua
đời, thái tử vừa chính thức kế vị đã bị ám sát bỏ mình. Chu Diễm hoảng sợ ngồi
trên ngai vàng, vừa ngồi lên chưa nóng chỗ đã bị những đoàn thúc bá binh cường
mã tráng dã tâm bừng bừng xin ý kiến bình tạo phản.
Bọ ngựa rình ve, se sẻ sau lưng,
không ai nghĩ đến, cuối cùng hoàng đế Đại Tần bị kẻ nọ trảm sát, mà những người
khác trong hoàng thất cũng không may mắn thoát được.
Hoàng cung nội ngoại, huyết quang
trùng thiên.
Cuối cùng, chỉ có một mình trốn
khỏi kinh thành.
Kí ức bay về, trong lòng Tề Vương
hiện lên chua xót, tuy nhiên ngoài mặt không chút biểu lộ, lười biếng nói: “Nói
chung, tâm tình thiếu niên khó tránh lúc nhất thời. Ngũ tẩu cố ý thiết Hà Hoa
yến, chẳng phải nghĩ muốn chọn con dâu sao?”
Lệ chảy đầy mặt Chu Diễm: Thập tứ
thúc, thúc lại lừa dối cháu.