Thoáng cái đã hai tháng, rất nhanh đã tới mùa hè.

Hai tháng này, Tề vương không đặt chân tới Mộ gia. Mộ Nguyên Xuân cũng trung thực an phận hơn, ngày trôi qua hết sức an bình.

Trương Thị vốn còn có chút lo lắng chờ đợi, thời gian lâu, tâm cũng dần tĩnh, lén cười nói với Mộ Niệm Xuân: “Quả nhiên là nhất thời hưng khởi, giờ đã ném ra khỏi đầu, lâu rồi không hề đến.” Ngữ khí đều đều, có phần tiếc nuối.

Xem ra, Tề vương thật sự đối Mộ Niệm Xuân vô tình.

Mộ Niệm Xuân vâng một tiếng hờ hững, tay vẫn nắm con dao tỉa sắc bén, kiên nhẫn tỉa bông hoa từ củ cải.

Tề vương không lộ diện, xác thật ngoài dự kiến của nàng. Bất quá, nàng vẫn không vì vậy mà dừng cảnh giác. Có thể, Tề vương lấy lui làm tiến, giải trừ cảnh giác của nàng còn chưa biết.

Trương Thị lại liên miên: “Trường Hủ vẫn làm thư đồng của Tề vương, mỗi ngày xuất nhập Tề vương phủ, quan hệ với thái tôn cũng chặt chẽ. Ngày sau khảo thí Trung thu, nghĩ muốn có tiền đồ thật dễ dàng. Cha con càng lúc càng coi trọng nó.”

Phong Ca Nhi tuy được yêu quý nhưng dù sao tuổi nhỏ, chưa đọc sách. Mộ Trường Hủ đã là ngọc thụ lâm phong, thiếu niên tiền đồ vô lượng, Mộ Chính Thiện dần hướng tâm tư về hắn cũng là nhân chi thường tình.

Trương Thị nhìn trong mắt, lòng vô cùng gấp bách nhưng vô kế khả thi.

Mộ Niệm Xuân cười trừ an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Đại ca là trưởng tử của cha, cũng là huynh trưởng của con và Phong Ca Nhi. Huynh ấy có tiền đồ, đối với Mộ gia chúng ta là chuyện tốt.”

Ở trong nhà đấu đá lợi hại thế nào, ra khỏi cửa vẫn là người một nhà. Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Mộ Trường Hủ có tiền đồ, mọi người Mộ gia đều được thơm lây. Nếu Mộ Trường Hủ gặp họa, người Mộ gia cũng chịu dính líu.

Đạo lý đơn giản này, Trương Thị dĩ nhiên hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện, có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện.

Trương Thị nghĩ nghĩ, miễn cưỡng cười cười: “Con nói có lý, là mẹ đã nghĩ nhiều.”

Trương Thị xuất thân không cao, đọc sách không nhiều, tầm nhìn thấp, lòng dạ cũng có chút hẹp hòi. Trong mắt chỉ có nhi tử, nhi nữ của mình.

Nàng không phải chủ mẫu lợi hại khôn khéo, cũng không phải nữ tử tài tình, nhưng là một mẫu thân từ ái.

Mộ Niệm Xuân có tâm giải khai tâm tư Trương Thị, đổi chủ đề: “Mẹ, Phong Ca Nhi cũng nên đi học rồi.”

Trương Thị xốc lại tinh thần, cười nói: “Đúng vậy, còn ba ngày nữa là qua sinh nhật Phong Ca Nhi. Qua sinh nhật nó đã bốn tuổi, đúng là nên cho đọc sách. Mẹ và cha con đã trao đổi, chờ qua sinh nhật sẽ cho nó đi học. Cũng không biết Phong Ca Nhi có thiên tư trời phú việc học thế nào.”

“Phong Ca Nhi thiên tư thông minh, thậm chí so ra còn hơn đại ca một bậc.” Mộ Niệm Xuân không chút do dự nói.

Giọng nói của nàng rất tự tin, Trương Thị nghe thấy buồn cười: “Còn chưa đi học, làm sao con biết nó thông minh?”

Mộ Niệm Xuân cười cười, trong lòng một hồi chua xót.

Phong Ca Nhi thiên tư thông minh, từ nhỏ đã lộ tư chất khiến Mộ Nguyên Xuân đố kị, vì thế sinh ra lòng xấu ra, thiết hạ độc kế.

Cả đời này, có nàng sống lại, hết thảy sẽ thay đổi. Ai cũng đừng mơ tưởng làm hại Phong Ca Nhi!

Sinh nhật Phong Ca Nhi, già trẻ Mộ gia đều có mặt. Ngay cả Mộ thái phó cũng xin nghỉ một ngày trở về.

“Phong Ca Nhi, đến chỗ tổ phụ nào.” Mộ thái phó tính tình có phần cứng nhắc, nhưng đối với tôn tử béo trắng đáng yêu cũng không giấu nổi sự vui vẻ, cười cười gọi Phong Ca Nhi đến bên mình.

Phong Ca Nhi lạch bạch chạy qua, hai má hồng hồng, cái môi chúm chím hô “Tổ phụ.”

Mộ thái phó ngày thường ở trong cung dạy học, khó có lúc được hưởng thụ một hồi thanh nhàn. Ông ôm tôn tử lên đùi, cười nói: “Phong Ca Nhi, ngày mai sẽ đi học, có sợ không?”

Phong Ca Nhi ưỡn ngực, giọng nói đĩnh đạc: “Không sợ ạ, tỷ tỷ nói, ai dám khi dễ cháu, cháu sẽ khóc thật to. Tỷ ở cách vách nghe thấy sẽ đến cứu cháu.”

Mọi người đều bị giọng nói non nớt của cậu nhóc làm cười vang.

Mộ Niệm Xuân mỉm cười, cố ý trêu: “Giỏi, đệ đem chuyện bí mật của chúng ta nói ra, ta tức giận rồi. Về sau đệ có bị làm sao, ta sẽ không giúp đệ.”

Phong Ca Nhi lập tức trượt từ trên đùi tổ phụ xuống, cười hì hì chạy đến trước mặt Mộ Niệm Xuân, kéo kéo cánh tay nàng làm nũng: “Tỷ tỷ, sinh nhật đệ, tỷ có chuẩn bị quà tặng đệ không?”

Bị đôi mắt to tròn như viên bi nhìn chằm chằm, trong lòng Mộ Niệm Xuân dâng lên một niềm yêu thương, thân mật xoa đầu đệ đệ: “Đương nhiên chuẩn bị. Hôm nay sinh nhật đệ, ta tự mình xuống bếp làm đồ ăn đệ thích được không?”

Tiểu tham ăn lập tức sáng mắt, gật đầu lia lịa.

Hôm nay tâm tình Mộ Chính Thiện rất tốt, nghe vậy cười nói: “Xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn.”

Hai tháng nay, mỗi tối Mộ Niệm Xuân đều đích thân làm đồ ăn đêm đưa tới thư phòng. Các loại bánh, cháo, gần như tuyệt hảo. Mộ Chính Thiện không phải là người phàm ăn nhưng cũng phải tán thưởng.

Mộ thái phó nghe nói cũng cười trêu ghẹo: “Xem ra, Mộ gia chúng ta có một vị danh trù.”

Mộ Niệm Xuân nhăn mày: “Tổ phụ, người cũng trêu con.”

Mộ thái phó cười lớn, không khí vô cùng mỹ hảo.

Mộ Nguyên Xuân mỉm cười đứng một bên, mặc dù tới thủy chung không nói một lời, chỉ mỉm cười, nhưng là, đằng sau lớp mặt nạ mỉm cười kia, rốt cuộc là suy nghĩ gì, không ai biết được.

“Trường Hủ đâu, sao còn chưa về?” Mộ thái phó nhìn một vòng, rốt cuộc phát hiện thiếu một người quan trọng.

Mộ Nguyên Xuân bước ra, cung kính đáp: “Tổ phụ, đại ca hôm qua báo tin về, nói là giữa trưa nhất định về kịp.”

Thân làm thư đồng, vốn chỉ cần sớm đi tối về. Nhưng, khó có lúc Tề vương dụng công đọc sách, Mộ Trường Hủ liền tiến vào Tề vương phủ, buổi tối cùng Tề vương đọc sách. Nghĩ muốn hồi phủ một chuyến cũng là chuyện khó.

Việc này Mộ thái phó biết rõ hơn ai hết, nghe nói uhm một tiếng: “Tề vương điện hạ gần đây tiến bộ phi tốc, hoàng thượng vô cùng cao hứng. Điểm này cũng có một phần công lao của Trưởng Hủ.”

Nghe tổ phụ khen ngợi huynh trưởng, trong lòng Mộ Nguyên Xuân vui vẻ, mặt mày tươi tỉnh.

Húy danh Tề vương vừa vào tai, nụ cười Mộ Niệm Xuân nhạt đi.

Hai tháng này, mặc dù Tề vương không tới Mộ gia nửa bước nhưng tên hắn thường xuyên được nhắc đến. Tin tức gì có hắn cũng nhắc đến tai nàng.

Nghe nói, Tề vương hoang đàng dạo này thu liễm không ít, số lần trốn học đi tửu lâu uống rượu bấm trên đầu ngón tay.

Nghe nói, Tề vương bắt đầu dụng công đọc sách, đi học rất ít ngủ gật.

Nghe nói, Tề vương thường tiến cung thăm hoàng thượng, một mảnh hiếu tâm với hoàng thượng.

Việc biến hóa tốt này khiến lòng nghi ngờ của Mộ Niệm Xuân mỗi lúc một lớn. Nàng nhớ rất kỹ, kiếp trước, danh tiếng Tề vương chỉ là một hoàng tử quần là áo lượt, đúng là có thánh sủng, nhưng không phải là người được chọn.

Nhưng hiện tại, Tề vương có quá nhiều biến hóa so với ký ức của nàng.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Một gã sai vặt chạy nhanh vào báo: “Đại thiếu gia đã về, còn có biểu thiếu gia đi cùng.”

Mộ thái phó hỏi: “Tề vương điện hạ cùng thái tôn điện hạ có đến cùng không?”

Mộ Niệm Xuân vô thức dỏng tai. Nếu Tề vương hôm nay đến Mộ gia, chính là không thể tránh.

Nhìn thấy gã sai vặt lắc đầu, lòng Mộ Niệm Xuân trùng xuống.

Xem ra, Tề vương thật biết khó mà lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play