Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Trường
Hủ dậy thật sớm, rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, sau đó đi thỉnh an Mộ Chính Thiện.
Mộ Chính Thiện biết hắn hôm nay đi
Tề vương phủ, dặn dò: “Thấy Tề vương điện hạ, nhất định phải cẩn thận. Nói
chuyện hay làm việc đều phải như thế, tuyệt đối không được phạm sai lầm.”
Mộ Trường Hủ cung kính nghe lời.
Trương Thị cũng ra vẻ từ mẫu, tha
thiết dặn dò một phen.
Trước mặt Mộ Chính Thiện, Mộ
Trường Hủ đối với Trương Thị hết sức cung kính, một màn mẫu tử từ hiếu làm Mộ
Chính Thiện rất hài lòng.
Người một nhà ngồi bên bàn ăn cơm
sáng. Mộ Chính Thiện đi Hàn Lâm viện sớm, ăn xong liền rời đi. Hai huynh muội
Mộ Trường Hủ cùng nhau trở về Tùng Đào viện đợi La Ngọc.
Nhưng là.. ngồi chờ hồi lâu vẫn không
thấy bóng dáng La Ngọc.
Mộ Nguyên Xuân có chút nóng lòng:
“Đại ca, biểu ca hẹn cùng huynh đi Tề vương phủ, vì sao bây giờ còn chưa đến?”
Mắt thấy sắp tới giờ Tị rồi, nếu không đi, có thể muộn giờ.
Trong lòng Mộ Trường Hủ cũng hết
sức lo lắng nhưng vẫn trấn định nói: “Có lẽ là đang giải quyết chuyện gì đó,
chờ một chút đi.”
Một lát nữa lại là nửa canh giờ.
Phái người đi hỏi gác cổng vài lần
cũng không thấy La Ngọc tới. Mộ Trường Hủ đứng dậy nói: “Ta ra cổng chờ.”
Mộ Nguyên Xuân lập tức nói: “Đại
ca, muội đi cùng huynh.”
Huynh muội hai người đi tới vườn
hoa thì gặp Mộ Niệm Xuân.
Ngày xuân, một thiếu nữ quần áo
màu hồng nhạt đứng trong bụi hoa, tay phải cầm một cái kéo tinh xảo, chăm chú
chọn những bông hoa tươi.
Nghe tiếng bước chân, Mộ Niệm Xuân
mỉm cười ngẩng đầu đến, hơi có chút ngạc nhiên hỏi: “Đại ca, không phải huynh
đi Tề vương phủ sao? Vì sao giờ còn chưa đi?”
Mộ Trường Hủ hàm hồ nói một câu:
“Ta đang đợi người.”
Mộ Niệm Xuân cười cười, không hỏi
nhiều nữa, lại cúi đầu chọn hoa.
Không cần hỏi cũng biết, người Mộ
Trường Hủ đang chờ nhất định là La Ngọc. Nếu người ta đã không muốn nhiều lời,
bản thân vẫn nên giữ miệng thì tốt hơn. Hơn nữa, nàng cũng không muốn tiếp xúc
quá nhiều với La Ngọc.
Mộ Trường Hủ, Mộ Nguyên Xuân đi
một đoạn chợt dừng bước.
Không xa có một đoàn người đi tới,
rõ ràng La Ngọc ở trong đó.
Phía trước có hai thiếu niên sánh
vai, một mặt mày thanh tú, khóe môi mỉm cười, vóc người hơi mập, trông rất xinh
xắn đáng yêu. Một thiếu niên hết sức tuấn mỹ, đôi mắt xinh đẹp kinh người, một
thân phi sắc cẩm bào phát quang dưới ánh nắng, trong tay lắc lắc chiếc quạt vẽ
mỹ nhân đồ như muốn làm mù mắt người khác.
Hai người bọn họ là ai?
Mộ Trường Hủ sững sờ chỉ chốc lát,
rất nhanh đoán được thân phận người đến. Đi trước La Ngọc, một thân quý khí bức
người, trừ thái tôn cùng Tề vương điện hạ, còn có thể là ai?
Mộ Trường Hủ thụ sủng nhược kinh,
vội vã sải bước nghênh đón: “Ra mắt Tề vương điện hạ, thái tôn điện hạ.”
Mộ Nguyên Xuân dịu dàng tiến lên
hành lễ, giọng nói nhu hòa.
“Không cần đa lễ.” Ánh mắt Chu
Diễm không kìm được rơi trên người Mộ Nguyên Xuân, trong mắt lóe lên một tia
kinh diễm. Xinh đẹp uyển chuyển, động lòng người, nhất là đôi mắt như hồ nước
mùa thu kia, tựa như nói lên bao điều.
Tim của hắn không tự chủ được đập
loạn nhịp.
Tề vương tự tiếu phi tiếu liếc hắn
một cái, không tiếng động bước lên một bước, một cách tự nhiên che đi ánh mắt
Chu Diễm. Sau đó trên dưới đánh giá Mộ Trường Hủ một cái, cười nói: “Mộ công tử
qua nhiên là nhân tài tuấn tú, rất hợp mắt bổn vương.”
Vẻ mặt ngữ khí này…
Mộ Trường Hủ cười có chút cứng
ngắc, nhất thời không biết ứng đối làm sao.
Đã sớm nghe danh vị Tề vương điện
hạ này nói chuyện “không câu nệ tiểu tiết”, hôm nay rốt cuộc được nhìn tận mắt.
Nào có lần đầu tiên gặp mặt mà
dùng những từ ngữ khoa trương đi khen tướng mạo người khác như vậy? Hắn là
đường đường nam nhi, không phải cô nương mà khen tướng mạo đẹp động lòng người.
La Ngọc ho khan một tiếng, cười
nói: “Biểu đệ, lúc trước ta định xin thái tôn nghỉ, nghĩ cùng đệ đi Tề vương
phủ. Không nghĩ đến Tề vương điện hạ đã sớm tới phủ thái tử, nói muốn tự mình
đến Mộ gia gặp đệ. Cho nên mới chậm trễ một chút.”
Mộ Trường Hủ ổn định tinh thần,
trên gương mặt toát ra cảm kích: “Tề vương điện hạ hạ cố tới gặp, tại hạ xấu hổ
không dám nhận.”
Tề Vương nhíu mày cười nói: “Ngươi
không cần cảm động. Kỳ thật, bổn vương hôm nay không muốn đi thượng thư phòng
đọc sách nên mới chạy tới Mộ gia gặp ngươi, thuận tiện giải sầu.” Ngừng chút,
cười tự đắc nói: “Mộ thái phó sẽ không đi trước mặt phụ hoàng trách bổn vương
rồi.”
Mộ Trường Hủ: ” “
Mọi người: ” “
Tề vương điện hạ không đặt sắc mặt
mọi người trong lòng, thích thú nói tiếp: “Lần đầu tiên ta đến Mộ gia, Mộ công
tử mang ta đi xem vườn hoa chứ?”
Thế này nghe có thỏa đáng không?
Nào có ai lần đầu tiên đến quý phủ người ta liền như là chủ.
Mộ Trường Hủ cười nói: “Điện hạ
một đường bôn ba, không bằng tới Tùng Đào viện nghỉ ngơi chốc lát.”
Nói xong lời này, đã thấy Tề vương
điện hạ rất mau mắn lướt qua người hắn, đi tới vườn hoa.
Nụ cười trên mặt Mộ Trường Hủ rốt
cuộc không giữ được nữa.
Trong mắt La Ngọc hiện lên sự đồng
tình, thấp giọng nói: “Biểu đệ, Tề vương điện hạ muốn đi vườn hoa, đệ nên thuận
theo ý ngài ấy.”
Gặp phải người như Tề vương, chỉ
có thể cố gắng giữ sắc mặt hoạt ngôn một phen, dụ cho hắn cao hứng là tốt rồi.
Mộ Trường Hủ không có sự lựa chọn, cười khổ gật gật đầu, sau đó sải bước đuổi
theo.
Chu Diễm không giống như mọi khi
đuổi theo Tề vương mà ngược lại song vai cùng La Ngọc. Ánh mắt thỉnh thoảng
nhìn về phía thân ảnh ưu nhã yểu điệu.
Tâm tư La Ngọc đều đặt lên hai
người phía trước, không lưu ý đến sự khác lạ của Chu Diễm.
Mộ Nguyên Xuân nhanh chóng nhìn
qua Chu Diễm.
Đúng lúc này, Chu Diễm nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của
hắn có tia sáng lạ, khơi dậy sự cẩn thận nhạy cảm của Mộ Nguyên Xuân. Trong
lòng cô ta không có cảm giác gì đặc biệt, bất quá, thân làm thiếu nữ luôn có hư
vinh, khẽ cúi thấp đầu.
Cô ta từng vô số lần soi gương như
vậy, biết ở góc độ này mình đẹp nhất.
Tề vương điện hạ nhàn nhã tự đắc
nghịch quạt trong tay, vui vẻ thưởng trí cảnh đẹp trong vườn hoa. Nếu luận quy
mô, nơi này không thể bì kịp Tề vương phủ, thậm chí còn kém xa Ngự hoa viên,
bất quá, thắng ở bố cục tinh xảo, coi như cũng đáng một phen thưởng thức.
Mộ Trường Hủ rất nhanh đuổi tới.
Bất quá, miệng lưỡi hắn không tính là lanh lợi, nhất thời không biết phải nói
gì, đành đứng yên lặng phía sau Tề vương.
Khóe mắt Tề vương liếc nhìn Mộ
Trường Hủ cứng ngắc, tâm tình không khỏi vui vẻ, cố ý cười nói: “Xem mặt ngươi
có vẻ không cao hứng, có phải đang ngại bổn vương không hiểu lễ nghĩa?”
Mộ Trường Hủ ho khan một tiếng,
nặn ra một cười: “Đương nhiên không phải, điện hạ thật là hóm hỉnh.”
Có vài người trời sinh biết diễn,
nói dối mặt không đổi sắc, nghĩ muốn khóc là nước mắt liền tuôn rơi, thí dụ như
Mộ Nguyên Xuân, Mộ Niệm Xuân.
Có ít người trời sanh không biết
nói dối, trong lòng nghĩ gì cũng sẽ hiện lên mặt rõ ràng. Ví dụ như Mộ Trường
Hủ.