Trên mâm bày mấy hình con vật thật đáng yêu, giống y như thật.

Thật không nghĩ tới, Mộ Niệm Xuân khiến người chán ghét lại có tay nghề tốt như vậy.

Bất quá, dù tay nghề nàng có tốt, cũng không sửa đổi được lòng dạ độc ác của nàng.

La Ngọc rất nhanh thu hồi ánh mắt, cười nói với Mộ Nguyên Xuân: “Trường Hủ biểu đệ cũng bận rộn việc học quá. Hôm nay ta tới, không chỉ là tìm muội, còn có chuyện quan trọng muốn tìm hắn.”

Mộ Nguyên Xuân cười nói: “Phía bên kia tan học sau chúng muội nửa giờ, huynh chờ một lát.” Lại không hỏi là có chuyện gì.

Cô ta không hỏi, La Ngọc cũng không nói, rất tự nhiên chuyển chủ đề: “Nếu còn nửa canh giờ, ta đi Tùng Đào viện chờ hắn là được.”

Mộ Nguyên Xuân cười cười, cùng La Ngọc sóng vai đi ra ngoài.

Các tiểu thư nhánh khác Mộ gia cũng mất hứng thú lưu lại, tản khỏi Tự Phương các. Để tiện ra vào, không xa Trúc Lý quán và Tự Phương các có một cửa hông.

Mộ Uyển Xuân đưa mắt nhìn thân ảnh Mộ Nguyên Xuân, La Ngọc đi xa, trong mắt lóe lên ghen ghét, trong miệng lại vừa cười vừa nói: “Đại tỷ và La biểu ca thanh mai trúc mã, thật sự là một đôi trời đất tạo nên.”

Mộ Niệm Xuân mạn bất kinh tâm ừ một tiếng, rũ mí mắt, che giấu vẻ châm chọc và giễu cợt trong đáy mắt.

Năm đó nàng quá mức ngây thơ, có tâm tư gì căn bản không thể gạt được người bên cạnh. Mộ Uyển Xuân cũng mơ hồ đoán được nàng thích La Ngọc, ở trước mặt nàng nói như vậy, rõ ràng là cố ý xúi giục.

Mộ Uyển Xuân thấy Mộ Niệm Xuân phản ứng bình thản, con ngươi vòng vo chuyển, giả vờ bất bình nói: “Đại tỷ thực sự là lòng dạ hẹp hòi, La biểu ca tới mà chỉ cùng nhau nói chuyện, không bảo cho muội.”

Mộ Niệm Xuân nhíu mày, chợt bỡn cợt nở nụ cười: “Tam tỷ, nếu tỷ muốn nói chuyện với biểu ca La gia thì trực tiếp qua là được.”

Mộ Uyển Xuân tuyệt không thể ngờ sẽ bị nói lại vậy, mặt đỏ ửng, dậm chân nói: “Muội nói bậy bạ gì đó, xem ta nhéo miệng muội.”

Nói xong, liền nhào tới.

Hai người hi hi ha ha vui đùa ầm ĩ một phen, cuối cùng cũng xóa đi lúng túng của câu chuyện.

Tâm tư thiếu nữ mẫn cảm lại thiện biến, Mộ Uyển Xuân tất thích La Ngọc. Nhưng thiếu niên có gia thế xuất chúng, tướng mạo anh tuấn, trong mắt chỉ có Mộ Nguyên Xuân, ngay cả khóe mắt cũng không liếc cô ta một cái. Trong lòng cô ta tự nhiên không thoải mái.

Giật dây Mộ Niệm Xuân đi theo, cô ta cũng thuận lý đi cùng, từ đó xúi giục tiện xem náo nhiệt.

Lại không nghĩ rằng, Mộ Niệm Xuân luôn nóng nảy hiện giờ lại trầm lặng dị thường.

Nướng bột mì rất nhanh, một đám thú nhìn rất sinh động.

Phong Ca Nhi rất thích, không muốn ăn. Những ngón tay mập mạp hết chọc con lợn, lại nhéo nhéo lỗ tai con thỏ, nghịch nghịch đuôi hổ.

Trương Thị nhìn thoáng qua, nhịn không được ngạc nhiên than một tiếng: “Niệm Xuân, những thứ này đều là con làm sao?”

Mộ Niệm Xuân nháy mắt: “Đương nhiên là con làm. Nếu mẹ không tin thì hỏi Thạch Trúc và Đinh Hương xem.”

Trương Thị bật cười: “Làm sao mà mẹ không tin, chỉ là có chút ngạc nhiên thôi.”

Tinh xảo như vậy, nếu không công phu thì không làm được.

Trước đây thường nghe Mẫn nương tử khen Mộ Niệm Xuân có thiên phú về trù nghệ, Trương Thị không để ý, hôm nay lĩnh giáo một hồi, thân là mẫu thân, tự nhiên sinh ra hãnh diện.

Thừa dịp Trương Thị tâm tình tốt, Mộ Niệm Xuân cười híp mắt nói: “Mẹ, con muốn theo Mẫn nương tử học trù nghệ.

Trương Thị ngẩn ra: “Không phải con đang học sao?”

“Ý con là, chính thức bái Mẫn nương tử làm vi sư, học tập trù nghệ gia truyền Mẫn gia.” Mộ Niệm Xuân nhẹ nói một tin nặng như boom.

Mẫn nương tử thường ngày chỉ dạy làm chút điểm tâm, các loại bánh, cháo. Không chân chính lộ tay nghề.

Trên thực tế, các tiểu thư Mộ gia cũng không có tâm tình học trù nghệ. Học đơn giản như vậy là đủ rồi.

Trương Thị quả nhiên bị kinh hãi, ngẩn một lát, nhíu mày: “Hồ đồ! Nữ nhi gia giáo, nên đọc sách luyện cầm, học trù nghệ làm gì!”

Nữ nhi bách tính bình dân mới chịu khổ luyện thêu thùa nấu nướng, đỡ sau này vụng về bị nhà chồng ghét bỏ. Thân là tiểu thư Mộ gia, tự nhiên không cần lo lắng những chuyện này. Đọc sách tập viết luyện đàn mới là chuyện các thiên kim khuê các phải làm.

Phản ứng của Trương Thị nằm trong dự liệu của Mộ Niệm Xuân.

Mộ Niệm Xuân đến bên người Trương Thị: “Mẹ, mẹ đừng tức giận. Việc đọc sách, tập viết, đánh đàn, con vẫn chăm chỉ học. Thời gian rảnh mới dùng để luyện nấu nướng, được không mẹ!”

Trương Thị hơi băn khoăn, giọng nói vẫn không tán thành: “Như vậy chẳng phải rất vất vả sao? Hơn nữa, giỏi nấu nướng thì có lợi ích gì. Tương lai mẹ sẽ chọn cho con một gia tộc gả tới đó làm thiếu phu nhân, hầu hạ cha mẹ chồng cùng chồng con là được. Không đến mức mỗi ngày con phải xuống bếp nấu nướng.”

Mộ Niệm Xuân bị quở trách nhưng không tức giận, lại níu tay Trương Thị: “Mẹ, đại tỷ đọc sách, tập viết, đánh đàn đều hơn con. Con chỉ có thiên phú duy nhất là trù nghệ. Mẹ cho con học đi, nếu không, con không có cơ hội vượt qua tỷ ấy.”

Một câu cuối cùng, quả nhiên chọc đúng chỗ đau Trương Thị.

Nguyên phối sinh một nam một nữ, cả hai đều thông tuệ không gì sánh được. Nếu như không phải ở La gia lớn lên, chỉ sợ con mình sớm bị áp bức không còn chút ánh sáng nào.

Một năm nay, tâm tư Mộ Chính Thiện đặt trên người bọn chúng mỗi lúc một nhiều. Đây không phải dấu hiệu tốt gì. Mộ Niệm Xuân muốn nổi bật hơn Mộ Nguyên Xuân, hình như chỉ có trù nghệ.

Mộ Niệm Xuân thấy Trương Thị dao động, tiếp tục kéo tay: “Mẹ, mẹ đồng ý đi. Cha ngày nào cũng ở thư phòng tới khuya, sau này mỗi ngày con sẽ đưa đồ ăn khuya tới cho cha, cha nhất định sẽ rất cao hứng, càng thương con hơn,”

Trương Thị do dự chốc lát, rốt cục thỏa hiệp: “Được rồi, con đã muốn học, ta cũng không ngăn con.”

Mộ Niệm Xuân cười tươi như hoa, ôm lấy Trương Thị làm nũng: “Con biết mẹ hiểu con nhất.”

Trương Thị được con gái nịnh nở gan nở ruột, cười tủm tỉm nói: “Buổi chiều ta sẽ mời Mẫn nương tử tới, nói với cô ấy một tiếng,”

“Việc này không cần mẹ quan tâm.” Mộ Niệm Xuân nhanh chóng tiếp lời: “Con sẽ đi nói với Mẫn nương tử.”

Tuy nói Mẫn nương tử là Mộ gia chi bạc mời tới, nhưng, nếu muốn học nghề gia truyền của người ta, cũng phải thể hiện ra thành ý.

Bạch Lan đi tới, cười nói: “Phu nhân, đại thiếu gia phái người qua, nói hôm nay biểu thiếu gia La gia tới, muốn mời ở lại ăn cơm trưa.”

Xưa nay Trương Thị không có hảo cảm với người La gia, tuy nhiên, chuyện thể diện không thể không giữ. Suy nghĩ một chút nói: “Nói phòng bếp một tiếng, chuẩn bị một bàn đồ ăn tinh xảo. Ngươi đi Tùng Đào viện nói cho đại thiếu gia, buổi trưa hôm nay đến Lan Hương viện dùng cơm.”

La Ngọc tuy là vãn bối nhưng là khách. Nàng làm đương gia chủ mẫu, việc không có hảo cảm coi như câm điếc giả vờ không biết.

Bạch Lan lĩnh mệnh đi.

Phong Ca Nhi chơi nửa ngày, lúc này chợt hỏi: “Tứ tỷ, vì sao con khỉ này không có đuôi?”

Mộ Niệm Xuân không hề chớp mắt bịa chuyện: “Con khỉ này bướng bỉnh, hay chạy loạn khắp nơi nên đuôi bị rụng.”

Phong Ca Nhi tin không chút nghi ngờ, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Chạy loạn sẽ rơi đuôi sao?”

“Đương nhiên rồi.” Mộ Niệm Xuân nghiêm trang lừa dối. “Vì vây, sau này đệ ngoan ngoãn chút đi. Cả ngày chạy loạn, cái đuôi của đệ sẽ rơi đấy.”

Mặt Phong Ca Nhi nhăn như bánh bao nhân thịt, mắt sáng lên, cười đắc ý: “Đệ không sợ, đệ không có đuôi.”

Mộ Niệm Xuân cố ý trêu cậu: “Ai nói đệ không có đuôi. Lúc đệ vừa sinh ra có một cái đuôi rất dài, sau vì đệ hay chạy lung tung nên mới không còn đuôi.”

Phong Ca Nhi bị dọa sửng sốt một chút, theo bản năng đưa tay sờ mông mình.

Trương Thị xì một tiếng nở nụ cười.

Phong Ca Nhi nhất thời hiểu được, ủy khuất lên án: “Tứ tỷ, tỷ gạt đệ! Đệ không phải khỉ, làm sao có đuôi.”

Mộ Niệm Xuân không hề xấu hổ lừa gạt đệ đệ bé nhỏ, đắc ý nhếch miệng nở nụ cười.

Trong phòng tiếng cười vui truyền xa xa.

Huynh muội Mộ Nguyên Xuân đi đến cửa Lan Hương viện, nghe một trận cười vui, trong mắt Mộ Nguyên Xuân lóe lên một tia lãnh ý.

Hay cho mẹ con ba người, đoạt đi quan tâm của phụ thân. Cô ta và anh cô ta rõ ràng là con vợ cả, nhưng ở trong phủ, không ai chân chính để bọn họ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play