Cố Mộ Nghiêm cười nói: "Vâng, chúng tôi đáng ghét, nhưng nếu không làm thế, thì làm sao có thể bức ra những lời từ trong lòng em đây?"
"Tránh ra, không được đi theo em." Tần Tích nhìn anh chằm chằm, nhớ tới bực tức trong lòng cô mấy ngày nay, cô đã nổi giận, còn tưởng rằng anh thật sự thích Triệu Tử Diên, mỗi ngày #Sun.lqd#nhìn hai bọn họ như hình với bóng, cô đã cảm thấy rất buồn, bọn họ thật sự là quá đáng ghét mà.
Cố Mộ Nghiêm dụ dỗ nói: "Được rồi, đừng nóng giận, em lập tức sẽ phải làm cô dâu, tức giận sẽ khó coi."
"Em không muốn nói chuyện với anh."
"Anh muốn nói với em là được." Cố Mộ Nghiêm nhíu mày.
Tần Tích đẩy anh, không thể không tức giận: "Anh.... Em không muốn gả cho anh.... Anh là kẻ lừa đảo..."
"Nhưng chính miệng em đồng ý, không thể đổi ý được."
"Em chính là không gả đó." Tần Tích tức đến đỏ mặt.
"Không gả đúng không, được rồi." Cố Mộ Nghiêm nói xong, một tay bế ngang người cô, sau đó đi về phía phòng ngủ, Tần Tích giãy giụa: "Anh làm gì đấy?"
"Em nói đi?" Trong ánh mắt Cố Mộ Nghiêm có mấy phần tà mị, Tần Tích nhớ lại lúc ở bệnh viện, anh làm thế nào để mình đồng ý gả cho anh, tức thì gò má trở nên đỏ bừng, vội vàng #Sun.lqd#chịu thua nói: "Không được, bây giờ là ban ngày... Anh đừng như vậy.."
Cố Mộ Nghiêm đặt cô ở trên giường, hai tay chống bên cạnh người cô: "Vậy em gả hay không gả đây hả?"
Nếu cô dám nói không gả, anh sẽ lập tức động thủ.
Cố Mộ Nghiêm thấy dáng vẻ Tần Tích thẹn thùng thì trong lòng ngứa ngấy, càng thêm không nhịn được muốn trêu chọc cô, tay từ từ sờ eo của cô, giọng nói trở nên khàn khàn: "Không đồng ý đúng không?"
Tần Tích cắn môi, bị anh nhìn chăm chú nên cả người mềm nhũn, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Anh đã như vậy, em có thể không gả sao?"
Cố Mộ Nghiêm nháy mắt mỉm cười, nhìn cô thật sự xấu hổ, sau đó kéo cô lên rồi ngồi xuống.
Hai người ở đây đợi một tuần lễ, chờ vết thương của Cố Mộ Nghiêm không có gì nghiêm trọng, hơn nữa Hàn Thu gọi điện thoại thúc giục, gọi bọn họ nhanh lên trở về chuẩn bị hôn lễ, vì thế hai người mới quyết định trở về nước.
Trong sân bay, Cố Mộ Nghiêm nắm tay Tần Tích, hai người đi về phía cửa đăng ký, mà cùng lúc đó, bên cạnh cây cột cách đó không xa có một người đàn ông và một phụ nữ, bọn họ nhìn chăm chú vào bàn tay nắm chặt của hai người, trên mặt của người phụ nữ thoáng hiện sự ác độc: "Đều do người phụ nữ kia làm rối, bằng không tôi có thể giết chết anh ta ở KTV Hoàng Triêu, thật là đáng tiếc!"
"Không nghĩ đến anh ta đã bị thương thật nặng rồi, thế nhưng vẫn có thể để cho anh ta chạy thoát, có lẽ mạng anh ta thật sư chưa đến đường cùng đi, từ nhỏ đến lớn, vận mệnh của anh ta vẫn luôn rất tốt, tất cả mọi người giúp anh ta, tất cả mọi người vây xung quanh anh ta." Người đàn ông bên cạnh mở miệng, trong mắt thoáng qua hận ý.
"Mệnh không có đến đường cùng? Ha ha, sớm muộn cũng có một ngày tôi chắc chắn sẽ đích thân giết chết anh ta, chắc chắn!" Người phụ nữ nói xong, xoay người rời khỏi sân bay.
**
Cố Mộ Nghiêm và Tần Tích trở về lại rất bận rộn, hôn lễ bố trí đến lúc đó không cần bọn họ quan tâm, chỉ chụp hình cưới và thử lễ phục đã đủ mệt, mà không phải chì như vậy, mới vừa thử lễ phục xong Cố Mộ Nghiêm đã nhận được điện thoại của công ty, có chuyện khẩn cấp cần anh xử lý, cho nên anh phải về công ty một chuyến.
"Anh phải đi trước, em có thể xem lại một chút, chọn cái em thích, sau đó anh sẽ cho tài xế tới đón em trở về, một mình em không nên chạy loạn ở đây, biết không?" Cố Mộ Nghiêm dặn dò.
"Ờ." Tần Tích gật đầu một cái: "Vậy tối nay anh trở về sao?"
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày, đùa giỡn nhìn cô: "Sao thế? Còn chưa đi đã bắt đầu nhớ anh hả?"
Tần Tích đỏ mặt: "Đâu có đâu, tự mình đa tình, anh đi nhanh một chút."
"Ăn ở hai lòng* (nghĩ một đường nói một nẻo), nhớ anh thì nói, sẽ không mất mặt đâu." Cố Mộ Nghiêm véo gương mặt của cô.
"Anh đi nhanh đi!" Guong mặt Tần Tích đỏ rực, giống như chảy máu vậy.
Tần Tích đưa Cố Mộ Nghiêm đi ra ngoài, trước khi lên xe, anh lại quay đầu dặn dò: "Ngoan một chút, không cho nói chuyện với người đàn ông khác, không được gặp người không nên gặp, muốn gọi cho anh bất cứ lúc nào....."
"Anh nói xong chưa." Tần Tích nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này có tính chiếm hữu thật sự mạnh mẽ, dứt khoát mua sợi dây cột trên eo của cô, tiếp tục như thế này nữa, cô đoán chừng ra cửa đều muốn che khăn xung quanh mặt rồi.
Anh thật sự là rất bá đạo!
Sau khi Cố Mộ Nghiêm đi rồi, Tần Tích cũng muốn đi về, thật sự là có chút mệt rã rời, cô gọi điện thoại cho tài xế, có lẽ nửa giờ thì sẽ đến nơi này, cô muốn đi đến nơi gần đây, khoảng thời gian này đám người có chút đông đúc, có lúc trên căn bản là vai chen vai, tay Tần Tích xách bao lớn bao nhỏ, nghĩ tới hay là đi uống ly nước chờ vậy, nhưng còn chưa đi vào trong tiệm thì gặp phải một đôi tình lữ gây gổ, nữ bị nam hung hăng đẩy một cái, đột nhiên lui về phía sau đụng phải Tần Tích, đang lúc cô sắp té lăn trên đất, đột nhiên một cái tay ôm lấy eo của cô, khiến cô tránh khỏi lúng úng khi ngã xuống đất lúng, Tần Tích bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
Người này rất là thân sĩ, đợi cô đứng vững thì thu tay lại tay ngay sau đó, Tần Tích ngẩng đầu lên nghĩ muốn cảm ơn, thì nhìn thấy làn da của người đàn ông trắng rất hiếm, nhưng không có vẻ ẻo lả như mẹ, ngược lại phát ra một loại sắc thái quý tộc, mặc tây trang màu đen, giống như hoàng thất vương giả, rất cao quý, trên mặt của anh ta thủy chung là nụ cười ấm áp.
"Cám ơn." Tần Tích cũng mỉm cười.
"Không cần cám ơn." Anh ta nhìn Tần Tích nói: "Cô muốn đi đâu?"
Tần Tích chỉ chỉ tiệm cà phê bên cạnh: "Chuẩn bị đi uống ly nước."
"Cùng nhau đi, tôi cũng muốn uống một ly."
Tần Tích không nghĩ anh ta sẽ nói như vậy, nhớ tới lúc gần đi Cố Mộ Nghiêm đã dặn dò: "Tiên sinh, chuyện mới vừa rồi thật sự rất cám ơn anh, nhưng cùng với nhau thì thôi đi, bạn của tôi đã đến rồi, tôi đi trước đây."
"Cô thật sự không có ý định ở bên tôi sao?" Trên khuôn mặt người đàn ông xuất hiện ý cười.
Tần Tích quay đầu lại nhìn anh ta, nhấn mạnh: "Tiên sinh, tôi đã có vị hôn phu, chúng tôi sẽ sớm kết hôn."
Mặc dù cô cũng không cảm thấy mình rất ưu tú, có thể hấp dẫn sự chú ý của anh ta, nhưng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện cái gì lạn đào hoa, cho nên vẫn là để ngừa ngộ nhỡ, tránh cho Cố Mộ Nghiêm lại ghen loạn, lần sau ra cửa thật sự bảo cô đeo khăn che mặt.
"Tôi biết rõ." Nụ cười của người đàn ông càng sâu.
"Anh biết?" Tần Tích nhíu mày: "Anh là ai?"
"Lần này, tôi trở lại chính là vì tham gia hôn lễ của em và Cố Mộ Nghiêm, chắc chắn em không biết tên của tôi, tôi tên là Cố Trạch Giai, là anh họ của Mộ Nghiêm."
"Anh họ của Mộ Nghiêm sao?" Trong lòng Tần Tích vẫn còn có chút phòng bị, cô thật sự không có nghe Cố Mộ Nghiêm nói tới còn có một người như vậy.
"Có vẻ như Mộ Nghiêm thật sự không nói với em về tôi rồi, thật đúng là làm cho người ta đau lòng mà." Tuy nói lời như vậy, nhưng trên mặt của anh ta không nhìn ra dấu vết đau lòng chút nào.
"Anh thật sự là anh họ của Mộ Nghiêm sao?"
"Không thể giả được, đi thôi, tôi vừa vặn muốn đi thăm ông nội, cùng nhau trở về thôi." Anh ta đong đưa chìa khoá xe trong tay, thấy trên mặt Tần Tích vẫn còn hoài nghi, anh ta cười nói: "Còn chưa tin tôi sao? Nếu không thì, tôi tự mình gọi điện thoại cho dì Hàn Thu?"
Tần Tích chăm chú nhìn anh, giữa hai lông mày không giống với Cố Mộ Nghiêm, nhưng cái loại đó quý khí đến cảm thấy rất là đồng nhất, chỉ là lòng người khó dò.
Cố Trạch Giai lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, nói mấy câu, sau đó đưa cho Tần Tích: "Ông nội bảo em nghe điện thoại."
"Ông nội?" Tần Tích sửng sốt một chút nhưng vẫn nhận lấy, bên trong là giọng của Cố Chấn Đình: "Tiểu Tích à, con gặp Trạch Giai sao? Mau cùng nó trở về thôi."
"A, được ạ, ông nội." Sau khi Tần Tích cúp điện thoại, đưa điện thoại di động cho anh ta, trên mặt có chút lúng túng, không ngờ anh ta thật sự là anh họ của Cố Mộ Nghiêm: "Mới vừa rồi xầu hổ quá..."
Cố Trạch Giai lấy điện thoại lại: "Không sao, có câu nói không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, đi thôi."
Tần Tích lên xe, tò mò hỏi thăm: "Làm sao anh biết em là ai?"
"Xem qua hình của em, người thật và hình đều xinh đẹp như nhau, cho nên mới vừa rồi mới liếc mắt một cái đã nhận ra em, đúng rồi, em gọi là Tần Tích."
"Dạ." Tần Tích khách sáo khẽ lên tiếng.
Bây giờ mặc dù chứng thật anh ta thật sự là anh họ của Cố Mộ Nghiêm, nhưng trước vẫn chưa nghe nói qua có một người như vậy, đột nhiên xuất hiện, dĩ nhiên là cảm thấy lạ, chỉ là cô có chút nghi ngờ, tại sao ở nhà họ Cố chưa bao giờ có người đề cập tới Cố Trạch Giai, là bởi vì có ẩn tình gì sao?
Dọc theo đường đi, hai người nói câu được câu không.
Khi xe sắp lái đến cửa lớn nhà họ Cố, Tần Tích đã nhìn thấy ông đứng ở cửa lớn ngóng trông, khi nhìn thấy Cố Trạch Giai xuống xe, hốc mắt đều đỏ, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Cuối cùng thì thằng nhóc này cũng trở lại."
Cố Trạch Giai cười trả lời: "Vốn nên trở về sớm chút thăm ông, nhưng gần đây quá bận rộn, cho nên mới trở lại lúc này."
"Cha con đâu?" Cố Chấn Đình hỏi: "Nó không trở lại sao?"
"Chân của cha bị trật rồi, không thích hợp ngồi máy bay, cho nên lần này không thể trở về, nhưng cha bảo con gởi lời thăm hỏi ông."
"Tại sao mỗi lần muốn nó trở lại, nó không phải bị thương chỗ nào thì chính là con bị thương, nó cố ý không muốn trở về gặp ông mà thôi."
Cố Trạch Giai trả lời: "Ông nội, ông đây có thể oan uổng cha, lần này hôn lễ của Mộ Nghiêm, cha muốn cha trở lại hơn bất kì ai, được rồi, cha nói chờ vết thương chân của cha lành, ông #Sun.lqd#ấy nhất định trở lại tự mình nhận lỗi với ông.”
Hàn Thu đi ra, khi nhìn thấy Cố Trạch Giai, sắc mặt khẽ hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường: "Cha, bên ngoài lạnh, đi vào trước đi."
Cố Chấn Đình và Cố Trạch Giai đi ở phía trước, Hàn Thu và Tần Tích đi ở phía sau, nhỏ giọng hỏi thăm Tần Tích: "Hôm nay Trạch Giai vừa trở về, sao con gặp cậu ấy? Mộ Nghiêm đâu rồi, sao không có trở về chung với con?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT