"Tôi làm sao sẽ không biết, tôi biết rõ anh thích Triệu Tử Diên, tôi biết rõ anh cẩn thận đối với cô ta, tôi cũng biết anh mỗi ngày không ngại cực khổ nấu cho cô ta ăn, luôn ở cùng với cô ta."
Cố Mộ Nghiêm thở dài một hơi: "Em là người phụ nữ ngốc nhất trên thế giới!" Anh làm những thứ kia thật sự là vì Triệu Tử Diên sao? Tại sao cô không cảm thấy tại sao anh muốn làm như vậy? Chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của một người phụ nữ ngốc nghếch mà thôi.
"Anh mới..." Tần Tích còn chưa nói hết lời, Cố Mộ Nghiêm đã cúi người ngăn chặn môi đỏ mọng của cô, lấy tất cả kháng nghị của cô, tất cả sự không hài lòng nuốt vào trong bụng, nụ hôn này đầy thâm tình và thô bạo, cánh tay ôm chặt lấy cô, hận không được nhét cô vào trong thân thể.
Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn hai má đỏ hồng của cô, trong mắt có ý cười: "Anh đối tốt với Triệu Tử Diên, em ghen có đúng hay không!"
"Tôi..." Tần Tích vừa định phản bác, nhưng lại bị ngăn một lần nữa, anh không muốn nghe cô nói, miệng người phụ nữ này nói một đường nhưng trong lòng lại suy nghĩ một nẻo.
Tần Tích hoàn toàn đã không phản kháng được, bị anh đặt ở trên vách tường, ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của anh.
Cố Mộ Nghiêm thấy cô không thở nổi, lúc này mới buông cô ra, nhưng cánh tay vẫn ôm cô thật chặt, đột nhiên, anh bén nhạy nhận ra sự nguy hiểm, ánh mắt liếc thấy mấy người áo đen ở trong đám người qua lại cách đó không xa, vẻ mặt kia khí thế kia, Cố Mộ Nghiêm đã biết chắc chắn không phải là người bình thường, mà là sát thủ chuyên nghiệp.
"Đi!" Cố Mộ Nghiêm nắm lấy cổ tay của Tần Tích, kéo cô đi về phía trước.
Tần Tích thấy vẻ mặt anh thay đổi, biết chắc chắn gặp phải chuyện không tốt, lo lắng hỏi: "Sao thế?"
"Nếu anh nói chúng ta sẽ chết hôm nay, em có sợ hay không?" Tuy Cố Mộ Nghiêm nói lời như vậy, nhưng trên mặt lại có cười khẽ.
Có người muốn tính mạng của anh, lần trước ở KTV Hoàng Triều bởi vì đột nhiên Tần Tích làm thất bại, nhưng dường như đối phương cũng không buông tha, đã theo tới Luân Đôn, mấy ngày nay, anh đã nhận ra.
Tần Tích nghe được lời nói của Cố Mộ Nghiêm, đã nghĩ tới lần trước cùng Hàn Thành Nghiêu ở nhà hàng River Thames gặp phải bắn nhau, đến bây giờ nhớ tới còn có chút sợ, sắc mặt khẽ thay đổi, nói thật: "Tôi không muốn chết."
Cố Mộ Nghiêm nhìn cô một cái: "Vậy hãy theo sát anh, không được buông tay anh."
Tần Tích vừa nghe, theo bản năng nắm chặt tay của anh, bước chân cũng càng nhanh hơn, Cố Mộ Nghiêm cũng không đưa cô đi đường lớn, mà lựa chọn đi hẻm nhỏ, nơi này kiến trúc xây dựng giống như con phố nhỏ cũ của Bắc Kinh, có chút rắc rối phức tạp, Tần Tích đi cũng không phân rõ phương hướng, có thể là bởi vì tinh thần căng thẳng, cô giống như có thể nghe tiếng bước chân phía sau dần dần đến gần phía, sắc mặt trắng bệch.
Cố Mộ Nghiêm cảm thấy cô lo lắng: "Không phải sợ, anh sẽ không để cho người khác làm tổn thương em!"
Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm lấy ra một thanh súng lục nhỏ từ trên người, rất đẹp, nếu nói đây là một cái tác phẩm nghệ thuật, quả thực là hoàn mỹ không tì vết, cô kinh ngạc nói: "Anh cũng có súng?"
"Ừ, bình thường có thể lấy ra dọa người." Cố Mộ Nghiêm vẫn có tâm tình nói đùa với cô, dắt cô xuyên qua hẻm nhỏ, đột nhiên Tần Tích nhìn thấy điều quen thuộc, nghiêng đầu có chút lo lắng nói với Cố Mộ Nghiêm: "Anh có phải lạc đường hay không, mới vừa rồi chúng ta đã đi qua nơi này."
"Anh biết." Anh cũng không tính trốn, mà muốn tìm cơ hội giết hết người theo dõi anh.
"Anh biết?" Tần Tích rất là lo lắng: "Anh đến cùng muốn làm cái gì?"
"Giết bọn họ." Giọng nói của Cố Mộ Nghiêm hời hợt, Tần Tích lại trợn to hai mắt: "Một mình anh sao?"
Anh lợi hại hơn nữa, hai quả đấm cũng khó địch bốn tay.
"Không phải còn có em giúp anh nữa hay sao?" Cố Mộ Nghiêm nhìn cô.
"Tôi?" Tần Tích không dám tin, vội vàng khoát tay: "Tôi không biết."
Giết cá cô cũng không dám, chớ nói chi là giết người.
Cố Mộ Nghiêm nói: "Không sao, nếu anh chết, anh nhất định sẽ kéo em cùng chết, như vậy anh sẽ không cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền."
Tần Tích nhìn anh, tâm trạng vốn căng thẳng nhưng khi nghe lời anh nói thì thả lỏng một chút, cô tin anh sẽ không chết, nhưng vẫn có chút lo lắng an ủi anh, ngoài miệng lại nói: "Tôi mới không cần chết cùng với anh đâu!"
"Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không để cho em có cơ hội kết hôn với người khác sau khi anh chết." Nếu thế anh không phải là giận đến nỗi nhảy ra từ trong quan tài sao.
Tần Tích nghe được câu nói bá đạo này, không chỉ không tức giận, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào.
Ngay vào lúc này, đột nhiên trước mặt truyền đến súng vang, Cố Mộ Nghiêm sợ có mai phục ở phía trước, cho nên sử dụng thử dò xét, Tần Tích sững sờ, lúc nào thì bọn họ lại ở phía sau sát thủ, hoá ra người đàn ông này luôn vòng quanh là vì tận dụng lợi thế của mình.
Khi đi qua một sân, Cố Mộ Nghiêm dắt cô đi vào, để cho cô núp ở bên trong: "Ở đây chờ anh, không được ra ngoài!"
Cô an toàn hơn khi ở trong này, hơn nữa anh cần tập trung đối phó những người đó, nếu không thì anh sẽ chết, cô cũng tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót, chỉ có anh còn sống mới có thể bảo đảm an toàn của cô.
"Anh thì sao?" Một tay Tần Tích nắm lấy bàn tay của anh, hỏi có chút lo lắng.
"Anh đi giải quyết bọn họ sau đó trở lại đón em." Cố Mộ Nghiêm nói xong thì muốn đóng cửa lại, Tần Tích vội vàng ngăn, dặn dò: "Vậy anh cẩn thận một chút!"
Cố Mộ Nghiêm đưa mắt nhìn cô hai giây, tiếp đó ôm cô vào trong ngực, cằm đặt ở trên đầu cô, không bao lâu, anh đã buông cô ra, sau đó đóng cửa sân nhỏ lại.
Tần Tích núp ở trong nhà, hoá ra người ở nơi này đã chuyển đi rồi, chỉ còn lại vật dụng trong nhà đầy bụi bặm, cô tìm cái ghế ngồi xuống, tay khẩn trương xoắn ở chung một chỗ, cô biết đi theo Cố Mộ Nghiêm sẽ trở thành gánh nặng của anh, ở đây chờ anh mới là tốt nhất, nhưng trong lòng sẽ càng lo lắng hơn, nhìn không thấy người sẽ không khỏi suy nghĩ lung tung.
Không lâu, cô đã nghe được một trận tiếng súng, phải là khai chiến, vô cùng kịch liệt, cô không nhịn được đứng lên, tay có chút run rẩy, muốn mở cửa đi ra xem một chút.
Mẹ nó, chết thì chết thôi.
Tần Tích nhặt một đoạn ống thép từ trong sân nhỏ, dè dặt đi ra ngoài, đến gần tiếng súng bên kia, mặc dù tiếng súng không xa, nhưng nơi này là hẻm nhỏ, Tần Tích lại chưa quen thuộc đường, cho nên thủy chung không tìm được, cảm thấy tiếng súng đang ở tường đối diện, nhưng vừa đi qua lại thấy không phải.
Thật không biết đầu óc Cố Mộ Nghiêm là cái gì, cô nghi ngờ trong đầu anh có phải cấy GPS vào hay không.
Tần Tích đi dựa vào trực giác, không thể nghĩ đến lại tìm được Cố Mộ Nghiêm, khi thấy cô xuất hiện, khẽ nhíu mày: "Không phải bảo em chờ anh ở đó hay sao?"
"Mới vừa rồi anh không phải bảo tôi giúp anh hay sao?" Tần Tích chu miệng.
Cố Mộ Nghiem nhìn một đoạn ống thép trên tay cô, mỉm cười, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô: "Được, muốn sống cùng nhau sống, nếu như em muốn chết, anh chắc chắn sẽ đi cùng em.!”
"Tôi sẽ không chết, tôi vẫn chưa có kết hôn còn chưa có sinh đứa nhỏ, có rất nhiều chuyện chưa nếm thử, ông trời còn lâu mới nhẫn tâm để cho tôi đi cùng anh!"
"Cũng được, lần này nếu chúng ta không chết, anh đến lúc đó có thể làm rất nhiều việc cùng với em, tỷ như để cho em cảm thụ cảm giác sanh con, một lần không đủ vậy thì hai lần, hai lần không đủ còn có thể tới ba lần, ít nhất em nếm thử đủ rồi mới thôi!"
"Cố Mộ Nghiêm!" Gương mặt Tần Tích đỏ bừng: "Đứng đắn một chút, bây giờ anh còn có tâm trạng nói đùa."
Cố Mộ Nghiêm sờ sờ đầu của cô, sau đó để cho cô theo sát mình, bắt đầu đối phó đám người kia, Tần Tích thấy được không ít vết máu, trên người Cố Mộ Nghiêm không có vết thương, có thể thấy được đối phương bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ.
Tần Tích vẫn nhìn chăm chú vào phía sau Cố Mộ Nghiêm, trong tay nắm chặt ống thép, khẩn trương nên chảy mồ hôi đầy mặt, tiếng súng chói tai khiếp sợ hơn lúc đầu đến từ phía sau, cô tập trung tinh thần cao độ, chỉ cần sau lưng có người xông tới, cô dùng sức đập xuống.
Không biết đã trải qua bao lâu, bả vai Tần Tích bị nắm chặt, cô theo tính phản xạ sẽ xoay người đập xuống, Cố Mộ Nghiêm lập tức nắm giữ: "Là anh!"
Tần Tích vội vàng hỏi thăm: "Bọn họ đâu?"
"Trốn rồi."
Bỗng dưng Tần Tích thở phào nhẹ nhõm, ngón tay buông lỏng, ống thép rơi trên mặt đất, lại khéo đập trúng chân của mình, cô lập tức ngồi xổm xuống ôm chân: "Đau."
Cố Mộ Nghiêm rất là bất đắc dĩ nhìn cô một cái, đứng ở trước mặt cô, lấy tay của cô ra: "Anh xem một chút."
"Tôi có phải vụng về lắm hay không!" Tần Tích nhìn anh hỏi.
"Có một chút." Cố Mộ Nghiêm quỳ một chân xuống đất, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, cởi vớ của cô ra, nơi bị đập trúng đã đỏ lên: "Không nghiêm trọng, trở về bôi chút thuốc là được."
Tần Tích ngồi ở trên đùi của anh, tay gác lên vai của anh, chu môi nói: "Sao anh không học nhân vật nam chính trong phim truyền hình nói điều tốt đẹp chứ."
Cố Mộ Nghiêm giúp cô mang vớ, trên mặt xuất hiện một chút ý cười: "Làm người phải thành thực."
"Hừ!" Tần Tích tức giận.
Cố Mộ Nghiêm thấy bên má cô phồng lên, cảm thấy vô cùng đáng yêu, đưa tay nhéo nhéo, Tần Tích vội vàng đẩy tay của anh ra: "Tay anh cầm vớ nên không được cạm vào tôi!"
"Anh cũng không có ghét bỏ vớ của em thối, chính em ghét bỏ chính mình." Anh buộc lại dây giày, đỡ cô đứng lên, sau đó dắt cô đi ra phía ngoài.
"Anh đã tới đây rồi sao?" Tần Tích thấy dáng vẻ anh quen cửa quen nẻo.
Cố Mộ Nghiêm trả lời: "Không có."
"Vậy tại sao anh lại không lạc đường?"
"Em cho rằng ai cũng cũng giống em, ngốc đến muốn chết, nơi đi vào hẻm nhỏ có treo bản đồ." Cô ở bên cạnh anh, dĩ nhiên anh sẽ không bất cẩn như vậy, đi vào trước, anh đã lấy bản đồ xuống rồi.
"Cố Mộ Nghiêm!" Tần Tích dừng lại bước chân, tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT