Một lát sau, Hàn Thành Nghiêu mở mắt, bên trong rất trong suốt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Tích làm tổ ngủ bên cạnh, cho nên cô không thấy được khoé miệng anh cong lên.
Nhưng giấc ngủ này Tần Tích cũng không thoải mái, luôn nằm mơ thấy lời nói của Cố Mộ Nghiêm, trong lòng giống như kim châm vậy.
Tần Tích, em làm anh quá thất vọng!
Những lời này giống như là điệp khúc của một bài hát vậy.
**
Mặc dù người Cố Mộ Nghiêm ở trong bệnh viện, nhưng trong lòng anh vẫn luôn lo lắng cho Tần Tích, hận không được lập tức trở về tìm cô, nhưng tình hình Triệu Tử Diên không tốt lắm, giống như não chấn thương nhẹ, bây giờ đang chụp phim kiểm tra, anh đau khổ đứng trong hành lang, anh hi vọng nhanh chóng xác nhận Triệu Tử Diên không có việc gì.
Bác sĩ đẩy Triệu Tử Diên ra ngoài, Cố Mộ Nghiêm tiến lên hỏi, bác sĩ nói chấn thương sọ não nhẹ, cần nằm viện quan sát một chút.
Triệu Tử Diên vào ở trong phòng bệnh, Cố Mộ Nghiêm nộp tiền xong, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, anh đã rời khỏi làng du lịch đã ba tiếng đồng hồ rồi, bây giờ anh muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Triệu Tử Diên hôn mê nằm trên giường bệnh, anh lại có chút do dự, nhưng anh thật sự luôn lo lắng cho Tần Tích, anh muốn bản thân đi về xem một chút.
Đúng rồi, bây giờ tên nhóc Hà Diệc kia ở đây không phải sao?
Cố Mộ Nghiêm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hà Diệc, đoán chừng là hôm qua tên nhóc chơi suốt đêm, lúc nhận điện thoại lười biếng: “Alô...”
Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày: “Cậu lập tức lái xe tới bệnh viện nằm, Triệu Tử Diên nhập viện rồi, cậu tới giúp tôi chăm sóc cô ta.”
Hà Diệc sững sờ, lập tức tỉnh táo: “Triệu Tử Diên nhập viện rồi sao?”
“Ừ.”
“Nghiêm trọng không?”
“Chấn thương sọ não nhẹ, cái trán chảy máu, cần nhập viện quan sát.”
Hà Diệc lập tức ôm chăn cười đến vui vẻ: “Ha ha, cuối cùng thì ông trời đã mở mắt, thu nhặt cô ta.”
“Hà Diệc!”
“Anh họ, em nói thật với anh, anh muốn em chăm sóc Triệu Tử Diên đó là điều không thể, đoán chừng em sẽ trực tiếp bỏ thuốc cho cô ta, đưa cô ta sớm lên đường một chút.” Hà Diệc ôm chăn ngồi ở trên giường: “Anh họ, sẽ không bởi vì Triệu Tử Diên, lại để chị dâu cậu một mình đi.”
Cố Mộ Nghiêm trả lời: “Cô ấy ở một mình trong khu du lịch.”
“Anh họ, anh không đúng rồi, mỗi lần anh đều bởi vì Triệu Tử Diên mà bỏ lại chị dâu một mình, anh có suy nghĩ đến cảm nhận của chị dâu hay không? Em cho anh biết, khi còn bé Triệu Tử Diên thích chơi một chiêu này, cô ta luôn giả vờ bệnh đáng thương, cô ta là người vì đạt được mục đích, đó là bằng mọi giá, vì vậy không nên tin tưởng cô ta.” Trước kia Hà Diệc luôn yên lặng chịu thiệt thòi trước Triệu Tử Diên, cho nên từ đó về sau, anh thấy rõ bộ mặt thật của Triệu Tử Diên: “Anh xem anh và chị dâu chân trước tới chỗ này, Triệu Tử Diên chân sau an vị máy bay tới, anh nói cô ta tồn tại tâm tư gì, rõ ràng chính là muốn phá hỏng tình cảm của anh và chị dâu, anh họ, ngàn vạn lần anh không được trúng kế đâu đấy!”
“Cậu rốt cuộc có đến không!” Chuyện Hà Diệc nói anh đều biết hết, nhưng dù sao Triệu Tử Diên cũng là con gái nhà họ Phạm, anh cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta ngã ở đó mà mặc kệ được.
“Ngoại trừ chuyện này, anh để cho em làm cái gì cũng được, anh họ, lần này cho dù anh có đánh em, đánh chết em … em cũng sẽ không đi chăm sóc Triệu Tử Diên, có phải chị dâu ở khu du lịch hay không, vậy em đi tìm chị dâu.”
“Hà Diệc...”
Bên kia đã cúp điện thoại, Cố Mộ Nghiêm đứng trong hành lang, trong lòng có chút phiền não, xoay người đi tới phòng bệnh.
Chỉ là Hà Diệc đi qua chăm sóc cô cũng tốt, tránh cho một mình cô ở nơi đó suy nghĩ lung tung.
**
Lúc Tần Tích mở mắt, cảm thấy cả người mềm nhũn, cô trở mình ôm gối muốn ngủ một lúc nữa, nhưng chợt cô nghĩ đến một chuyện, cô bị người đàn ông cọc gỗ kéo lên xe, sau đó ngủ thiếp đi, bây giờ cô ở đâu đây, rõ ràng là ở trên giường.
Sau khi cô nhận ra mình ở trên giường, trong nháy mắt Tần Tích tỉnh táo, chần chừ ngồi dậy, đây là một cây cột rất lớn theo phong cách Châu Âu, màn tơ buông xuống bốn phía, có vẻ mơ hồ, cô vén màn tơ lên, trang trí rất England, thảm trên giường thật là dầy.
Cô cúi đầu nhìn một chút, phát hiện quần áo ướt sũng đã bị thay thế, mà bây giờ trên người cô mặc là váy ngủ tơ tằm, là ai thay quần áo cho cô.
Còn đang nghi hoặc thì cửa mở ra, một cô gái mặc quần áo người giúp việc bước vào, nụ cười trên mặt chuẩn mực, nhưng nói Trung Quốc không có trôi chảy: “Tiểu thư cô đã tỉnh rồi, tôi tên là Lysa, rất vui khi phục vụ cho cô.”
Tần Tích vừa nghe cô nói tiếng Trung Quốc tệ như thế, vui mừng nắm lấy tay của cô: “Lysa, cô thay quần áo cho tôi phải không?”
Lysa cố gắng muốn biểu đạt rõ ràng ý của mình: “Tiên sinh bảo tôi......thay cho cô, cô mặc quần áo ướt sũng... Lạnh... Tiên sinh lo lắng.”
Cô chỉ là một người giúp việc thấp hèn, không có tư cách phục vụ khách nhân, nhưng trong biệt thự này, cô là người duy nhất biết một chút tiếng Trung Quốc, cho nên phá lệ để cho cô đi đến chăm sóc khách, cô rất biết ơn, cho nên rất muốn làm tốt phần công việc này.
Bỗng dưng Tần Tích thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ đến anh cọc gỗ chỉ là một cọc gỗ nhỏ, tính tình thật chính nhân quân tử.
“Lysa, quần áo của tôi đâu?”
“Quần áo của tiểu thư.. Có chỗ rách... Tiên sinh để cho tôi... Lấy quần áo mới cho cô...” Lysa cầm một bộ quần áo sạch sẽ trên ghế bên cạnh đưa cho cô: “Thích không?”
Bây giờ cô nào còn tư cách bắt bẻ, gật đầu một cái, sau đó buông màn tơ xuống, không quen người khác nhìn cô mặc quần áo.
Tần Tích mặc quần áo xong, Lysa vội đến bên cạnh ngồi chồm hổm xuống muốn giúp cô mang giày, Tần Tích có chút không chịu nổi, nên vội vàng kéo cánh tay Lysa: “Không cần, tôi tự mình làm là được.”
Lysa nhìn những người giúp việc khác đều là phục vụ chủ nhân như vậy, nghĩ rằng mình phục vụ không tốt, cho nên trên mặt lo lắng, sợ bị đuổi đi: “Có phải... Tôi làm sai chỗ nào hay không...”
“Không phải.” Tần Tích thấy cô mau khóc, vội vàng xua xua tay: “Cô rất tốt, good!”
Lysa thấy Tần Tích không có ghét bỏ mình, lúc này mới yên tâm, lại từ bên cạnh rót một tách trà Bá Tước đưa cho Tần Tích, cô biết người ngủ dậy đều sẽ có chút khát nước, cho nên cô chuẩn bị trà Bá Tước.
Tần Tích ngửi thấy được một mùi thơm, nhìn bên trong tách sứ nước trà giống như màu hổ phách, lập tức bị hấp dẫn, uống hai ngụm, sau đó hỏi: “ Lysa, tiên sinh nhà các cô đâu?”
Cô không hiểu tại sao người đàn ông lại đưa cô đến đây, và khi nào thì mới thả cô đi, cho nên cô muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng, nếu như có thể, bây giờ cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức thôi.
Mặc dù bây giờ anh có không có làm ra chuyện tổn thương với cô, nhưng khó bảo toàn sau này sẽ không, vẫn là rời đi người nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Lysa nhận lấy tách trà trong tay Tần Tích để ở một bên: “Tiên sinh ở dưới lầu... Tiên sinh nói sau khi cô tỉnh... thì dẫn cô xuống.”
Tần Tích lập tức đi tới cửa, Lysa đuổi theo, sợ cô lạc đường, Tần Tích đi theo phía sau Lysa, nhìn khắp nơi đều thông suốt, biệt thự này rốt cuộc là lớn bao nhiêu, một người sống ở nơi rộng lớn như vậy, thật là lãng phí.
Lúc xuống cầu thang, Tần Tích nhìn bên ngoài qua cửa sổ, trong lúc lơ đãng vừa hay nhìn thấy một bóng lưng ngồi cạnh bể bơi lầu dưới, bên cạnh bàn tròn nhỏ khắc hoa(hoa văn trạm trổ) mà trên bàn còn có điểm tâm và nước trà.
Lysa đi mấy bước, không nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Tích đứng ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài: “Tiểu thư.”
Tần Tích thu hồi ánh mắt, đi theo Lysa xuống, vừa ra phòng khách cô đi thẳng tới chỗ của anh, anh đã thay ra tây trang nghiêm chỉnh, giờ phút này mặc quần áo ở nhà, nhưng vẫn cầu kỳ như cũ, anh rất cao, liếc mắt tầm 1m9 mấy, bóng lưng gầy gò mà thon dài, dáng người thì như người mẫu, nhưng cho dù anh chỉ yên lặng ngồi ở đó, thì khí thế đó vẫn làm cho người ta không dám dễ dàng tiến lên quấy rầy như cũ.
“Hàn tiên sinh!” Tần Tích đi tới bên cạnh anh, có chút tức giận chất vấn anh: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Hàn Thành Nghiêu đang xem tạp chí, phía trên không phải tiếng Anh cũng không phải là tiếng Trung Quốc, là chữ gì Tần Tích không nói được, nghe được lời đầu của cô anh vẫn không ngẩng đầu lên như cũ, nếu không phải đã từng nghe anh nói, và trải qua hai lần nói chuyện với nhau, thì Tần Tích sẽ cho rằng anh là câm, hoặc là người điếc.
“Hàn tiên sinh ——” Tần Tích nhìn về phía anh quát, Lysa đứng ở nơi xa hơn một chút một chút cũng có thể nghe được giọng của Tần Tích, hơi lo lắng, sợ tiên sinh sẽ trách mắng Tần Tích.
Anh vẫn duy trì thái độ của mình như cũ, không nhanh không chậm lật xem tạp chí, không để ý đến sự quấy nhiễu này chút nào, xem xong hai trang, anh tự tay bưng tách trà Tích Lan uống một hớp, sau đó lại tiếp tục xem.
Tần Tích thật sự tức giận, bắt cô lại mà anh không nói lời nào, rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì, nhìn thấy ánh mắt của anh chỉ rơi vào trên tạp chí, cô cúi xuống lấy quyển tạp chí trên đầu gối, cô nghĩ rằng anh sẽ tức giận, sẽ tức giận, nhưng không có, anh lại bưng lên Hồng Trà uống hai ngụm, và không có phản ứng gì đối với việc cô lấy đi quyển tạp chí.
Anh không nhìn làm Tần Tích càng tức giận hơn, cho nên cô đi tới bên bể bơi, ném tạp chí xuống, mẹ nó!
Cô luôn hoài nghi anh có phải là người máy, hoặc hoàn toàn cũng không phải là người, dưới tình huống bình thường, có người khiêu khích mình như vậy, theo lý mà nói cũng sẽ nổi giận, nhưng anh từ đầu đến đuôi chân mày cũng không nhíu một cái.
Tần Tích thở phì phò ngồi trên ghế ở bàn tròn nhỏ bên kia, nhìn thấy điểm tâm phía trên, bụng đột nhiên kêu lên: “Ùng ục ùng ục...”
Cô cũng bất chấp tất cả, cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn, thấy bên cạnh có một cái tách không, cô cầm bình trà lên rót một tách, cho dù cô làm cái gì anh đều không có phản ứng, cô còn lịch sự làm gì.
Lúc Tần Tích đang ăn vui vẻ, nên cô không thấy Hàn Thành Nghiêu từ từ đưa mắt rơi vào trên người của cô, khóe miệng hơi cong một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT