Tần Tích sững sờ một lát, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông ở bên cạnh, trong mắt Cố Mộ Nghiêm chứa vui vẻ, giống như đang nói, nhìn thấy chưa, người khác cũng hâm mộ em đấy.

Hừ, cái rắm.

Hai người trở lại phòng, Tần Tích cảm thấy hơi mệt, liền nằm lên giường, Cố Mộ Nghiêm cũng vào theo, thấy ánh mắt của anh vẫn nhìn mình chằm chằm, cả người cô không được tự nhiên, giống như đang bị con sói già để mắt tới cô bé quàng khăn đỏ, cô nhanh chóng ngồi dậy, “Cái kia. . . Tôi ra ngoài ngồi một lát.”

“Ở đây cũng có thể ngồi.” Cố Mộ Nghiêm ngồi bên mép giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

“Không cần đâu. . .” Chống lại ánh mắt có chút tà tứ của Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích kìm lòng không được mặt liền đỏ lên.

Cố Mộ Nghiêm trông thấy mặt cô ửng đỏ, lại trêu chọc cô, “Mặt em làm sao lại đỏ như vậy? Rất nóng sao?”

“Đúng vậy, hơi nóng.” Tần Tích làm bộ dùng tay vẫy vẫy, “Anh ngồi đây đi, tôi ra ngoài.”

“Tôi cũng cảm thấy hơi nóng.” Cố Mộ Nghiêm đứng dậy, bắt đầu cởi áo khoác, Tần Tích giống như gặp quỷ, nhanh chóng lao ra khỏi phòng ngủ, Cố Mộ Nghiêm thấy vẻ mặt của cô thú vị như vậy, như thế nào lại chịu bỏ qua cho cô, thấy cô ngồi trên sô pha, anh ném áo khoác trong tay về phía cô, Tần Tích sợ hết hồn, “Anh. . . Anh làm gì vậy?”

Mặt Cố Mộ Nghiêm nhiễm nét vui vẻ, động tác trên tay cũng không dừng lại, hết sức thong thả, nhưng lại hết sức dụ hoặc, Tần Tích cố gắng ép mình không nên nhìn anh, nhưng càng như vậy, ánh mắt lại càng không thể khống chế được nhìn về phía anh.

Cô chưa từng biết, một người đàn ông vậy mà có thể gợi cảm đến mức này. Càng nhìn cô càng cảm thấy tim đập càng nhanh, miệng đắng lưỡi khô.

Tại sao anh ta lại cởi quần áo trước mặt cô chứ, người đàn ông này thật đáng ghét.

Tần Tích nhanh chóng dùng tay che mắt lại, hét lớn, “Cố Mộ Nghiêm, không được cởi nữa.”

Mắt không nhìn thấy gì, thính giác liền nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được anh đang từng bước từng bước đi về phía mình, cô rụt người lại, lại không dám để tay xuống, vì sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.

“Cố Mộ Nghiêm, anh không được đến đây.”

Một giây sau, một mùi vị mát lạnh của người đàn ông bao trùm lấy cô, cô có thể cảm giác được hô hấp của anh phun trên đầu mình, toàn thân cô cứng đờ không dám động, rút người lại.

“Cố Mộ Nghiêm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh không trả lời, tay chống ở hai bên người cô, từ từ áp lại gần, cuối cùng Tần Tích không chịu nổi áp lực chết người này, lấy tay ra, mở mắt ra liền nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đang cách mình không đến 5cm, tim cô giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không hề chớp mắt nhìn anh, rõ ràng cô rất muốn dời mắt đi, nhưng thật sự không thể, giống như bị khống chế.

Anh khom lưng chống đỡ trước mặt cô, ánh mắt của cô kìm lòng không được nhìn xuống, lồng ngực rắn chắc, bụng bằng phẳng...

Anh đột nhiên ái muội mở miệng, “Em thấy hài lòng không?”

Tần Tích hoảng loạn dời mắt đi, liều mạng đẩy anh ra, “Cố Mộ Nghiêm, trêu cợt tôi chơi rất vui sao?”

“Rất thú vị .” Cố Mộ Nghiêm nhìn cô, cười ra tiếng, trả lời rất nghiêm túc.

“Anh. . . Đáng ghét. . .”Tần Tích nghiến răng nghiến lợi.

Cố Mộ Nghiêm chậm rãi đứng thẳng lên, không trêu chọc cô nữa, xoay người đi đến phòng ngủ, đi tới cửa lại hỏi một câu, “Tôi muốn đi tắm, có muốn tắm cùng nhau không?”

“Anh cút đi.” Tần Tích lấy gối ném về phía anh, cửa đóng lại, gối nện trúng cửa rồi rơi xuống.

Tại sao anh có thể đáng ghét như vậy chứ, tức chết cô mà.

Trong đầu Tần Tích lại hiện ra nửa người trên trần trụi của anh, cô nhanh chóng lắc lắc đầu, phải có tiền đồ một chút, không được phép nghĩ nữa.

Mặt trời tắt dần, chỉ còn lại ánh hào quang nơi chân trời, làm cho thành phố này, tỏ ra vô cùng xinh đẹp, Tần Tích đi đến ban công, tay tựa vào lan can, gió nhẹ thổi tới, nhắm mắt lại hưởng thụ, đột nhiên, cô cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên, cô nhíu nhíu mày.

Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vì buổi trưa ăn quá nhiều, sau đó lại đi chơi nước, cho nên mới khó chịu sao?

Đều do Cố Mộ Nghiêm, bắt cô ăn nhiều như vậy.

Tần Tích sờ sờ eo, thật sự lớn hơn trước rất rõ ràng, không được, cô không thể ăn nhiều như vậy nữa.

Bởi vì luôn cảm thấy dạ dày không thoải mái, cả người Tần Tích cũng không có tinh thần, không nhúc nhích co lại ở trên ghế sofa.

Cố Mộ Nghiêm tắm xong đi ra, bên ngoài rất yên tĩnh, đến gần vừa nhìn, Tần Tích giống như cà nhiễm sương, ủ rũ, sắc mặt còn có chút khó coi, anh bước nhanh qua, lo lắng hỏi thăm, “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Giọng nói của Tần Tích có chút yếu, “Dạ dày khó chịu, cũng tại anh, bắt tôi ăn nhiều như vậy.”

Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, đứng dậy rót một ly nước ấm, đưa tới môi cô, nhẹ giọng dụ dỗ, “Nào, uống một chút đi.”

“Tôi không muốn uống.” Tần Tích nói chuyện có hơi nhưng không có lực, mềm mại dựa vào ghế.

Cố Mộ Nghiêm để ly xuống, quyết định thật nhanh nói, “Như vậy không được, tôi đưa em đến bệnh viện xem một chút.”

Cũng do anh không nghĩ chu đáo, cô mới ăn cơm liền dẫn cô đi nghịch nước, lập tức Cố Mộ Nghiêm tự trách bản thân mình trong lòng.

“Tôi không đến bệnh viện đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Tần Tích nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon.

Cố Mộ Nghiêm ngồi ở bên cạnh, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”

“Ừ.” Tần Tích mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng.

Cố Mộ Nghiêm thấy sắc mặt cô vẫn rất yếu, lấy chăn trong phòng trùm lên người cô, liên tục bên cạnh cô, cho đến khi sắc mặt của cô hòa hoãn không ít, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Có thể bởi vì thân thể không thoải mái, Tần Tích ngủ rất yên ổn.

Màn đêm buông xuống, Cố Mộ Nghiêm cũng không buồn ngủ chút nào, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Tích, trong phòng khách rộng rãi chỉ bật một chiếc đèn ngủ ánh vàng.

Ánh mắt đầy hâm mộ lúc sáng của Tần Tích luôn xuất hiện trong đầu anh đuổi mãi không đi, như một hình xâm in sâu vào lòng anh, đúng vậy, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, thích lãng mạn đó cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng anh đã qua cái tuổi lãng mạn ấy rồi, trước kia cũng không lãng mạn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào để làm cho người khác vui vẻ, anh cho rằng đối xữ tốt với người mình quan tâm, không phải nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt, mà là cho người đó một gia đình yên ổn, cùng với trái tim chân thành.

Nhưng những thứ này, Tần Tích vẫn còn nhỏ tuổi nên sẽ không hiểu, cô vẫn ước mơ có được một tình yêu như công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích.

Trước kia có đánh chết Cố Mộ Nghiêm anh cũng không nghĩ đến, có một ngày anh sẽ vì một cô nhóc, mà phải đi hỏi người khác phải làm thế nào để tạo lãng mạn, anh muốn thấy cô vui vẻ.

Nhưng mà nên hỏi ai đây?

Vạn Kiệt? Không được, tên kia quá gian xảo, không chừng lại nghĩ ra mấy cái vấn đề không sạch sẽ.

Lương Hạo? Nói không chừng cậu ta còn không bằng anh, vậy không bằng dựa vào bản thân anh còn tốt hơn.

Suy nghĩ hồi lâu, Cố Mộ Nghiêm phát hiện chỉ có một người thích hợp, đó chính là Hà Diệc, tên nhóc kia rất hiểu biết chuyện yêu đương, thủ đoạn dụ dỗ con gái cũng nhiều, miệng giống như ngậm mật, cho dù là già trẻ bé lớn đều bị cậu ta dụ dỗ.

Cố Mộ Nghiêm cầm điện thoại di động đi đến ban công, bấm số của Hà Diệc, Hà Diệc đã ngủ, nửa đêm bị điện thoại đánh thức, thái độ đương nhiên là không tốt, rống vào điện thoại, “Bà nội nó chứ, ai nửa đêm lại gọi điện thoại cho ông đây vậy? Không muốn sống nữa phải không?”

“Tôi.”

Giọng nói này giống như thần chú lọt vào tai, bỗng chốc liền đánh thức Hà Diệc tỉnh lại, lắp bắp nói, “Anh. . . Anh họ. . . Vì sao anh gọi điện thoại cho em?”

“Tính tình của cậu rất tệ nha.”

“Anh họ, em sai rồi, em đây là không biết anh gọi tới, nếu biết, có cho em một trăm lá gan em cũng không dám rống anh như vậy, chỉ có điều anh họ này, muộn như vậy anh không làm chút vận động với chị dâu, lại gọi điện thoại cho em làm gì?”

Thời gian qua Hà Diệc luôn nói mà không suy nghĩ, nghĩ cái gì thì nói cái đó, cũng khó trách bị Cố Mộ Nghiêm đánh.

Mơ ước lớn nhất của Hà Diệc chính là một ngày nào đó đánh bại Cố Mộ Nghiêm, mặc dù khẩu hiệu này đã hô mười mấy năm, nhưng dấu hiệu muốn thực hiện cũng không thấy đâu, mỗi lần vừa gặp phải Cố Mộ Nghiêm, đều giống như chuột thấy mèo.

Giống như bây giờ, rõ ràng nửa đêm gọi điện thoại chính là Cố Mộ Nghiêm, hết lần này tới lần khác xin lỗi vẫn là cậu ta, thật nhút nhát.

Cố Mộ Nghiêm nghe được lời nói của cậu ta, lông mày cau lại, nếu Hà Diệc ở trước mặt anh, phỏng đoán đã bị đánh không ngừng, “Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Anh muốn hỏi em?” Sắp đến ngày tận thế rồi sao?

Mặc dù Hà Diệc rất không muốn thừa nhận, nhưng người anh họ này của cậu thật sự ưu tú, mỗi lần đều là cậu mặt dày mày dạn cầu xin anh họ giải quyết vấn đề giúp cậu, lại không nghĩ rằng một ngày nào đó, người anh họ không gì làm không được này lại muốn hỏi cậu mấy vấn đề.

“Đúng, tôi hỏi cậu trả lời, đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Cố Mộ Nghiêm không kiên nhẫn nói.

Cái rắm, đồng chí Cố Mộ Nghiêm này, đây là thái độ nhờ người khác sao? Hà Diệc trợn mắt lên một cái, ngoài miệng lại nói, “Anh họ, anh hỏi đi, em nhất định sẽ hễ biết thì sẽ nói hễ nói thì sẽ nói hết.”

Lần đầu tiên Cố Mộ Nghiêm nói chuyện không lưu loát như vậy, đứt quãng hỏi, “Bình thường cậu làm thế nào để con gái vui vẻ.”

Đối với Cố Mộ Nghiêm mà nói, chuyện này vẫn thật khó để mở miệng.

Hà Diệc cảm thấy Cố Mộ Nghiêm kì kì quái quái, gãi gãi đầu, “Anh họ, làm sao đột nhiên anh lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện của em vậy?”

“Cậu cứ trả lời đi.” Tôi đây mới không có hứng thú với chuyện của cậu đâu.

Hà Diệc suy nghĩ một chút nói, “Tạo lãng mạn? Có rất nhiều cách, mua hoa mua quà, cho dù không phải là ngày lễ cũng phải tặng, không phải là ngày lễ sẽ phải biện ra một lý do, ví dụ như. . . Thân ái, anh cảm thấy viên kim cương này chỉ có em mới xứng, còn có, anh nhìn thấy bộ quần áo này liền nghĩ đến em, quan trọng nhất là, con gái tuyệt đối không kháng cự được hoa hồng, tặng hoa bảo đảm cảm động đến rơi nước mắt, sau đó thuận thế có thể ôm cô ấy vào trong lòng, chuyện về sau liền nước chảy thành sông.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play