Buổi tối, Tần Tích một mình nằm trên giường lớn, không có người nào đó bên cạnh, thật sự muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái, muốn lăn thế nào thì lăn thế đó.

Vốn cho rằng Cố Mộ Nghiêm sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng cô về đây hơn nửa ngày rồi, điện thoại vẫn yên lặng.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại di động liền reo lên, Tần Tích sững sờ một chút, vội vàng ngồi dậy, khi nhìn thấy là cuộc gọi của Diệp Thập Nhất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng là Cố Mộ Nghiêm điện thoại tới.

Mới vừa bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng Diệp Thập Nhất nghiến răng ken két, “Này, cậu sắp kết hôn là thế nào hả? Con nhỏ đáng chết này, mình còn là người cuối cùng biết tin cậu sắp kết hôn, cậu không cảm thấy có lỗi với mình sao? Nếu không phải hôm nay mình đến nhà tìm cậu, bác gái nói cho mình biết chuyện này, có phải cậu định giấu mình phải không?”

Có cần kích động như vậy không? Tần Tích móc móc lỗ tai, “Cái đó, chuyện này một lời khó nói hết, hôm nào gặp nhau mình sẽ nói cho cậu biết.”

“Không được, bây giờ nói đi, cậu biết không? Hôm nay mình tới tìm cậu thiếu chút nữa bị một chiếc xe chạy trên đường tát nước trúng mình, người đàn ông kia còn bày ra bộ dáng cãi bướng, không chỉ không xin lỗi, còn chắc chắn nói là trách nhiệm của mình, làm mình tức chết.” Diệp Thập Nhất vô cùng tức giận nói.

Mẹ nói, hắn ta lái xe giỏi lắm chắc, lần sau gặp lại hắn, cô phải chọc bể bánh xe của hắn ta, khốn kiếp

Tần Tích lập tức nói, “Vậy cũng thật quá đáng, trên thế giới này tên khốn kiếp thật đúng là không ít, yên tâm, lần sau gặp được hắn, mình và cậu cùng nhau đánh hắn một trận, trút giận cho cậu. Cho hắn biết phụ nữ không phải dễ bắt nạt.”

“Nhất định.” Diệp Thập Nhất gật đầu thật mạnh, lập tức liền phản ứng, “Không được nói sang chuyện khác, mau nói chuyện cậu kết hôn là thế nào? Trước đây ngay cả bạn trai cậu cũng không có, đột nhiên bây giờ sắp kết hôn, có phải cậu muốn gạt mình phải không, cậu có còn xem mình là bạn tốt nữa không?”

“Được rồi, mình nói cho cậu biết...”Tần Tích kể qua loa sự kiện xui xẻo ngày hôm đó, sau đó ngây ngô bị ép hôn, với cả tình hình bây giờ, nhưng lại giấu chuyện Cố Mộ Nghiêm ‘xử’cô, “Chuyện chính là như vậy.”

Mắt Diệp Thập Nhất sáng long lanh, giống tên trộm nói, “Quả nhiên là tình tiết như trong phim thần tượng nha, cậu đạp phải vận cứt cho gì, loại chuyện như vậy cũng có thể bị cậu gặp phải, tại sao lại không có ai làm như vậy với mình, cậu còn uất ức cái gì, nếu là mình mình đã đốt pháo ăn mừng rồi.”

Đây gọi là đạp phải vận cứt chó sao? Cô thì lại cho rằng đây chính là xui xẻo tám đời đấy chứ, bây giờ cô cũng sắp bị hành hạ đến điên rồi.

“Cậu không biết tính tình của anh ta xấu thế nào đâu, vui buồn bất thường, một giây trước vẫn còn cười, một giây sau anh ta có thể đông cậu thành khối băng, vừa hung dữ vừa khó khăn, quả thật rất giống mấy ông thầy giám thị.”

“Người ta mặt mũi đẹp trai, gia thế lại tốt, tại sao lại không được kiêu ngạo một chút, người ta có tiền có quyền, nếu không cậu cho là người ta không có gì lại dám kiêu ngạo, chắc chắn sẽ bị người ta đánh chết.”

Mắt Tần Tích trợn trắng, “Cậu có còn là bạn mình nữa không, tại sao cùi chỏ chỉ ra ngoài, mình bảo cậu phỉ báng anh ta với mình, nhưng cậu cứ khen anh ta là có ý gì?”

“Mình nói thật. . . Mẹ kiếp, mình vừa nhìn thấy tên khốn hắt nước trúng mình, không thèm nghe cậu nói nữa. . .”

Hừ, tự đưa tới cửa, chị gái đây không đánh hắn đến mẹ hắn cũng không nhận ra, cô liền không mang họ Diệp.

Tần Tích vội vàng dặn dò, “Thập Nhất, đánh không lại thì chạy đi, đừng cậy mạnh, mặt mũi quan trọng, tính mạng quan trọng hơn. . . Tút tút tút.” Nhìn nhìn điện thoại, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nửa đêm, Tần Tích mơ thấy Cố Mộ Nghiêm trở lại, bỗng chốc liền tỉnh lại, trên trán đều là mồ hôi, khi nhìn thấy ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, biết mình chỉ nằm mơ, bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống giường, sau đó ngái to ngủ.tiếp

Hôm sau, khi Tần Tích thức dậy, trong nhà chỉ còn lại một mình Cố Chấn Đình, ông đang luyện Thái Cực ngoài vườn, tư thế kia lưu loát, rất có khí thế, Tần Tích đứng phía sau học theo, nhưng động tác có chút vụng về.

Cố Chấn Đình quay người lại liền nhìn thấy động tác của Tần Tích, bỗng chốc liền nở nụ cười, “Ha ha, cháu dâu à, muốn luyện Thái Cực sao?”

Tần Tích bất đắc dĩ khoát khoát tay, “Cháu học không được đâu, trước đây mẹ cháu đưa cháu đi học khiêu vũ, muốn rèn luyện khí chất cho cháu một chút, kết quả thiếu chút nữa chọc cho cô giáo khóc, nói cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua học sinh nào không có thiên phú như vậy.”

“Ha ha. . .” Cố Chấn Đình cười không khép miệng được, vỗ bộ ngực nói, “Không sao, ông dạy cho cháu, chắc chắn học được.”

Nhìn thấy Cố Chấn Đình có lòng tin như vậy, Tần Tích cũng có chút động lòng, liền theo học, kết quả hai giờ sau, nhìn thấy động tác xiêu xiêu vẹo vẹo của Tần Tích, Cố Chấn Đình phát hiện tay chân của cô thật đúng là không hài hòa.

Chỉ có điều ông từng ở trong quân đội, một đoàn quân ông cũng có thể huấn luyện được, không có chuyện sẽ thất bại trong tay cô.

Lòng hiếu thắng của Cố Chấn Đình trỗi dậy, cũng làm Tần Tích mệt mỏi thảm thiết, đánh Thái Cực xem ra cũng không dễ dàng như vậy, Tần Tích muốn không học nữa, nhưng khi thấy vẻ mặt Cố Chấn Đình nghiêm túc, lại không tiện mở miệng, chỉ có thể kiên trì chống đỡ.

Khi Tần Tích sắp chống đỡ không được nữa, người giúp việc đến gọi, “Lão thái gia, Triệu tiểu thư đến thăm người, đang chờ ở phòng khách.”

Tuy bên ngoài Triệu Tử Diên nói là đến thăm Cố Chấn Đình, nhưng thế nào Tần Tích lại cảm thấy cô ta chính là nhằm vào mình, nhớ tới lần trước cô ta tự bóp cánh tay của cô ta đến đỏ rồi hãm hại cô, Tần Tích cũng biết Triệu Tử Diên cũng không phải đơn thuần như bề ngoài.

Tần Tích đi theo Cố Chấn Đình đi vào, vừa tới phòng khách liền truyền đến giọng nói ngọt ngấy của Triệu Tử Diên, “Cố gia gia.”

“Là Tử Diên sao, lâu quá không gặp rồi.” Mặt Cố Chấn Đình cười ha hả, đối với Triệu Tử Diên ông không thích lắm, cũng không chán ghét, chỉ đơn giản xem cô như một đứa trẻ.

“Cố gia gia, cháu nghe gia gia nói người thích uống trà Diệp Thanh, cho nên đặc biệt mang một ít trà Diệp Thanh đến biếu ông, ông ngửi xem có phải rất thơm hay không?”

Cố Chấn Đình ngửi một cái sau đó nói, “Đúng là trà ngon, cám ơn cháu.”

Tần Tích đi vào liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, có chút khiếp sợ, đứng bên cạnh Triệu Tử Diên, không phải Phạm Thành Trạch thì là ai, làm sao thầy Phạm cũng tới, thế này thật xấu hổ.

Phạm Thành Trạch thấy Tần Tích, trong lòng đủ loại tư vị, nếu không phải trong lúc vô tình nghe được người khác nói chuyện của Cố Mộ Nghiêm, anh cũng không biết Tần Tích chính là vợ chưa cưới của Cố Mộ Nghiêm, hoàn toàn không phải là cháu họ, nhưng tại sao khi trong lòng anh tràn đầy bóng dáng của Tần Tích mới cho anh biết những chuyện này.

Từ khi biết cô là vợ chưa cưới của Cố Mộ Nghiêm, anh cố gắng muốn quên, nhưng anh phát hiện, càng muốn quên bóng dáng của cô trong đầu càng hiện rõ ràng hình ảnh của cô.

Cố Chấn Đình nhìn thấy ánh mắt Phạm Thành Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Tích, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhìn qua Tần Tích, nét mặt của cô cũng có chút lúng túng.

Bọn họ đây là có chuyện gì?

Cố Chấn Đình tò mò hỏi thăm, “Thành Trạch, cháu biết Tiểu Tích sao?”

Phạm Thành Trạch thu nét mất mát trong lòng lại, “Trước kia cháu từng đến trường đại học Tư Hoa dạy thay một khóa, cũng xem như Tiểu Tích là học sinh của cháu.”

“Hóa ra là như vậy.” Cố Chấn Đình biết chuyện cũng không đơn giản như Phạm Thành Trạch nói như vậy, nhưng mặt vẫn không biến sắc.

Triệu Tử Diên đứng ở đàng kia, khuất sau Cố Chấn Đình, lén trừng Tần Tích một cái.

Tần Tích không để ý tới Triệu Tử Diên, cười nói, “Gia gia, cháu đi châm trà.”

“Được, các cháu ngồi trước đi, ta lên lầu thay quần áo cái đã.” Nói xong, Cố Chấn Đình đi lên lầu.

Triệu Tử Diên và Phạm Thành Trạch ngồi trên sô pha, Tần Tích bưng trà đi ra, mà điện thoại cô để trên bàn vì có tin nhắn đến liền sáng lên, mắt Triệu Tử Diên nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình, ảnh chụp là Tần Tích tự sướng, còn bên cạnh là bốn chữ 'Nữ vương đại nhân', cô ta lập tức liền mỉa mai cười rộ lên, “Ha ha, cũng quá ngây thơ rồi, tuổi cũng đã lớn thế này. Thật sự buồn cười chết mất.”

Tần Tích muốn đi tới lấy điện thoại lại, Triệu Tử Diên lại nhanh hơn một bước, đưa cho Phạm Thành Trạch, “Anh, anh mau nhìn xem, có phải rất ngây thơ không, thật không biết người như vậytại sao có thể trở thành vợ chưa cưới của anh Mộ Nghiêm.”

Cố Chấn Đình thay quần áo chuẩn bị đi xuống, liền nghe được lời nói của Triệu Tử Diên, lập tức có chút không vui, Triệu Tử Diên này cũng quá không hiểu chuyện rồi, tại sao có thể nói lời như vậy chứ.

“Tử Diên. Không được phép nói lung tung.” Phạm Thành Trạch rút điện thoại di động từ trên tay Triệu Tử Diên, chuẩn bị trả lại cho Tần Tích, nhưng không cẩn thận nhấn mở màn hình, thấy được trong album ảnh, vốn chỉ vô ý nhìn lướt qua, nhưng khi thấy nội dung ảnh chụp, anh giật mình, trong lòng nổi lên trận trận sóng lớn.

Ảnh chụp chính là thư tỏ tình, lúc trước Tần Tích viết xong, nhìn thành quả của mình, liền vui vẻ, cho nên thuận tay chụp một tấm, lần đầu tiên trong đời làm chuyện này, dù thế nào cũng phải lưu lại kỷ niệm.

Nhưng thế nào Tần Tích cũng không nghĩ tới, bị Phạm Thành Trạch nhìn thấy thư tỏ tình bằng cách này.

Phạm Thành Trạch ngẩng đầu nhìn Tần Tích, “Ra ngoài nói chuyện với tôi một chút.”

“Anh, anh muốn cùng cô ấy đi đâu?” Triệu Tử Diên bất mãn đứng dậy.

“Ngồi ở đây, không được đi theo.” Lần đầu tiên Phạm Thành Trạch dùng giọng nói nghiêm túc như vậy nói với Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên lập tức ngây ngẩn cả người.

Phạm Thành Trạch thấy Tần Tích đứng ở đàng kia không nhúc nhích, cũng không kịp ngoảnh đầu lại, nắm tay Tần Tích kéo cô ra cửa.

Cô vậy mà từng viết thư tỏ tình cho anh, vậy tại sao anh lại không biết, nếu cô đã thích anh, vậy tại sao lại trở thành vợ chưa cưới của Mộ Nghiêm, trong đầu anh đầy thắc mắc, không hỏi rõ, cả đời này anh cũng sẽ không an tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play