Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy nửa mặt của cô đều giấu ở trong chăn, con mắt nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn anh, "Tôi nhớ tối hôm qua người nào đó đã nói không muốn ngủ ở đây mà?"

"Cái đó. . . Cái đó. . ." Vẻ mặt Tần Tích lúng túng, ấp úng nói: "Có thể là do tôi mộng du."

"Mộng du…?" Cố Mộ Nghiêm khoa trương kéo dài giọng ra.

Bản thân Tần Tích cũng cảm thấy mình lấy cớ hết sức ngu ngốc, cô bình nứt không sợ vỡ, dùng giọng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ai kêu anh chỉnh nhiệt độ xuống thấp như vậy, nếu không phải vì quá lạnh, tôi mới không ngủ ở đây đâu. Cho nên đều tại anh đấy."

Cố Mộ Nghiêm ngồi dậy, nghiêng đầu từ trên cao nhìn cô chằm chằm, tròng mắt của Tần Tích lại chuyển động loạn xạ, gò má có chút đỏ ửng, thật lâu, giọng nói nhàn nhạt của anh truyền đến, "Muốn ngủ chung với tôi thì cứ nói rõ, không cần tìm nhiều cớ như vậy."

"Ai muốn ngủ chung với anh chứ."Tần Tích bỗng chốc liền bị lời này của anh kích thích, mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng Cố Mộ Nghiêm lại không muốn nghe cô giải thích, vén chăn lên đi thẳng vào phòng tắm, Tần Tích cũng cùng đi theo, liều mạng nhấn giọng, "Tôi nói cho anh biết, tôi mới không muốn ngủ chung với anh đâu. Anh đừng tự mình suy nghĩ viễn vong."

Mới vừa nói xong, cô liền ngây ngẩn cả người, Cố Mộ Nghiêm đứng dưới vòi hoa sen, nhìn chiếc eo gầy gò kia, theo bản năng Tần Tích nuốt một ngụm nước miếng, kịp phản ứng, gò má bạo hồng, dùng tay che mắt, "Cố Mộ Nghiêm, tại sao anh không đóng cửa."

Không dám đứng đó thêm nữa, Tần Tích vội vàng chạy ra, ngồi ở cạnh giường, đánh vào gối của anh, "Người đàn ông đáng ghét, đánh chết anh, đánh chết anh."

Đột nhiên cô dừng động tác lại, nâng gối đầu lên liền nhìn thấy điều khiển của điều hòa, anh vậy mà giấu nó dưới gối, hèn gì tối hôm qua cô tìm như thế nào cũng không thấy.

Rõ ràng chính là anh tính kế mình, kết quả anh còn làm bộ dáng thua thiệt. Quả thật là tên lưu manh.

Cố Mộ Nghiêm tắm rửa đi ra, Tần Tích cầm lấy điều khiển từ xa liền xông lên, lớn tiếng chất vấn, "Vì sao anh lại giấu điều khiển từ xa."

"Đồ của tôi tôi muốn để đâu mà không được." Cố Mộ Nghiêm nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái.

"Anh. . ." Tần Tích nghiến răng nghiến lợi, "Khốn. . ." Chữ ‘Kiếp’ còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên Cố Mộ Nghiêm xoay người lại nhìn cô chằm chằm, "Cô mắng thêm một câu thử xem, có tin tôi làm cô tại chỗ không?"

Tần Tích bị ánh mắt của anh hù dọa lui về phía sau một bước, Cố Mộ Nghiêm từng bước ép sát tới, cho đến khi lưng cô dựa vào tường, một tay anh chống bên cạnh đầu của cô, tay kia nắm cằm của cô, "Tiếp tục mắng xem."

Cô nam quả nữ, chung một phòng, muốn bao nhiêu nguy hiểm liền có bấy nhiêu nguy hiểm, hơn nữa nghe nói vào buổi sáng nhu cầu của đàn ông về phương diện kia rất mạnh, cho nên vì nghĩ cho trong sạch của mình, Tần Tích không thể không tỏ ra mềm mại, cười làm lành nói, "Cố Mộ Nghiêm, tôi sai rồi."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã sớm mắng anh xối xả, tên đàn ông đáng ghét, lại dám uy hiếp cô, nguyền rủa anh không dậy nổi. Xuất tinh sớm.

"Sai ở đâu?" Cố Mộ Nghiêm không muốn đơn giản buông tha cho cô chút nào.

"Tôi. . . Không nên mắng anh."

"Còn gì nữa không?" Tay Cố Mộ Nghiêm trượt từ cổ của cô đi xuống, một đường trượt đến bên eo cô, lưu luyến không rời ngay chỗ đó, Tần Tích bị anh trêu ghẹo toàn thân đều căng thẳng, động cũng không dám động, giọng nói có chút run run, "Còn có. . . Tôi. . ."

Tay Cố Mộ Nghiêm mò vào vạt dưới áo của cô, đột nhiên toàn thân của Tần Tích cứng đờ, vội vàng mở miệng, "Cố Mộ Nghiêm, tôi thật xin lỗi, anh đại nhân không chấp nhặt lỗi của tiểu nhân, ngàn vạn đừng so đo với tôi, làm tổn hại nhân phẩm của anh, thật đấy."

So với trong sạch, thừa nhận sai lầm một chút thì tính là cái rắm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play