Vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc, khiển trách, "Nói cô ngốc cô còn không phục, cô thật cho là mình đánh ai cũng thắng có phải không, vừa rồi Hà Trạch bị cô đánh bất ngờ nên mới trở tay không kịp, cho nên tạm thời mới bị cô áp giữ, chờ khi hắn hồi phục tinh thần, cô cho rằng cô chạy trốn được sao? Cô không nhanh chạy đi, còn ở lại đây, cô cho rằng như vậy chính là dũng cảm sao? Trong mắt của tôi chính là ngu ngốc, hữu dũng vô mưu."
Phụ nữ luôn luôn là người yếu thế hơn đàn ông, cho dù cô không sợ, nhưng đàn ông luôn mạnh hơn, lần trước nếu không phải là anh xuất hiện kịp lúc, thì cô và Tần Kiệt sẽ biến thành cá chết lưới rách.
Vừa nghĩ tới cô có thể sẽ bị thương, trong lòng anh không khỏi căng thẳng.
Tần Tích sững sờ, anh là đang quan tâm mình sao?
Cắn cắn môi, cúi đầu nghéo tay, từ nhỏ đến lớn cô chỉ có thể dựa vào chính mình, bị ức hiếp cũng không có ai trút giận giúp cô, cho nên cô chỉ có thể như vậy, bởi nếu không như vậy, người khác sẽ bắt nạt cô.
Cố Mộ Nghiêm bị nét mặt của cô làm đau nhói, đi đến trước mặt cô, một tay ôm cô vào trong lòng, mặc dù lời nói vẫn khó nghe, nhưng lại cất giấu quan tâm, "Ngốc nghếch, sau này không được phép như vậy nữa, đúng là phiền phức."
"Thật xin lỗi." Giọng của Tần Tích truyền đến từ trong ngực anh.
"Tôi không cần cô xin lỗi, tôi là muốn sau này cô thông minh một chút, dạy dỗ một người không nhất định phải dựa vào quả đấm." Trong giọng nói của Cố Mộ Nghiêm có chút bất đắc dĩ, xem ra sau này phải mua sợi dây buộc cô ở trên eo mới được, hơi không chú ý liền mang đến phiền toái.
"Ừm." Tần Tích níu lấy áo sơ mi trước ngực anh, tính tình của người đàn ông này thật đúng là dọa người, đặc biệt là lúc không nói chuyện, cảm thấy không khí cũng trở nên mỏng manh.
Cố Mộ Nghiêm không biết là mình đang giận cô hay là đang tức Hà Trạch, giọng nói có chút không được tự nhiên, "Bảo cô không được câu tam đáp tứ, cô còn câu tam đáp tứ, bây giờ thì hay rồi, đến đâu cũng có người gây sự, cô có thể để cho tôi bỏ bớt bận tâm không?"
Anh là muốn lấy bà xã, không phải đến làm cha.
Tần Tích muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị Cố Mộ Nghiêm thô lỗ ấn vào lòng, sau đó giọng cô liền buồn buồn, "Tôi không có câu tam đáp tứ, là Hà Trạch tự suy diễn, tôi chưa từng quan tâm đến hắn."
"Như vậy thì tốt, chuyện trước đó tôi liền không so đo với cô nữa, nhưng sau này cô phải hiểu rõ thân phận của mình, chiếc nhẫn này không phải để cô mang cho đẹp mắt, là nhắc nhở bây giờ cô là người của ai, không được dây dưa không rõ với người không đứng đắn."
Cố Mộ Nghiêm còn để ý chuyện cô đến khách sạn của người ta để tỏ tình, lúc đầu còn chưa có gì, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Người phụ nữ của anh, trong mắt trong lòng chỉ có thể có anh, toàn bộ những người khác đều cút hết đi.
"Tôi biết rồi." Mặt của Tần Tích tựa ở trong ngực của anh, tuy không đến mức hít thở không thông, nhưng hô hấp có chút không dễ dàng, cô muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị anh đè nén xuống, lại tiếp tục ôm, cô cảm thấy mình sẽ bị nghẹn chết, người đàn ông này muốn mưu sát sao?
Cố Mộ Nghiêm thấy cô không an phận, nhích tới nhích lui, khó chịu hỏi, "Cô cứ sợ tôi như vậy sao?"
"Tôi. . . Thở không được." Tần Tích dè dặt nói, trong giọng nói chứa chút bất mãn.
Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày, nâng đầu cô lên, Tần Tích nhân cơ hội hít vào từng cơn từng cơn.
"Sau này không được phép rời khỏi tôi quá mười mét, đi đâu cũng phải thông báo với tôi, tôi đồng ý mới được đi." Đỡ phải xuất hiện chuyện như hôm nay, nếu lần sau anh chạy đến không kịp thì phải làm sao, Cố Mộ Nghiêm không dám tiếp tục nghĩ nữa.
"Ừm." Tần Tích bĩu môi, người đàn ông này thật dong dài nha.
"Không được nói cho có lệ." Cố Mộ Nghiêm nâng đầu của cô lên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi biết rồi." Anh ta đang đến thời kỳ mãn kinh sao? Quả thật cách ba tuổi là cách một thế hệ.
Lúc này Cố Mộ Nghiêm mới hài lòng cười cười, vỗ vỗ đầu của cô, như xoa đầu con chó nhỏ, Tần Tích liền bất mãn, nhưng lại không thể biểu hiện ra, cho nên chỉ có thể dùng đôi mắt sáng long lanh trừng mắt nhìn anh, Cố Mộ Nghiêm lại vỗ hai cái, tâm tình cực kỳ thoải mái.
***
Đêm đó, Tần Tích bị ép ở lại nhà họ Cố, cô chuẩn bị chờ sau khi Cố Mộ Nghiêm ngủ sẽ tùy tiện tìm một căn phòng khách ngủ, cho nên thừa dịp khi anh đang tắm, cô xuống lầu ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Cố Chấn Đình, vốn cho là có người lớn ở đây, Cố Mộ Nghiêm sẽ không coi trời bằng vung như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Mộ Nghiêm xách lên lầu, mặt Cố Chấn Đình còn hài lòng cười gật đầu.
Tần Tích cảm thấy mình thật sự là vào hang sói rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT