Cố Mộ Nghiêm dễ dàng nắm được cổ tay của cô, khi chuẩn bị xâm nhập lần nữa, đột nhiên Tần Tích càng giãy giụa mãnh liệt, Cố Mộ Nghiêm tức giận, cô nhóc này xảy ra chuyện gì vậy, ngẩng đầu nhìn cô, lại phát hiện ánh mắt của cô nhìn sau lưng anh, anh quay đầu nhìn sang liền chống lại vẻ mặt của Hàn Thu có chút lúng túng, vốn là Hàn Thu muốn yên lặng không một tiếng động rời đi, ai biết lại bị phát hiện, cho nên chỉ có thể nghiêm trang nói, "Khụ khụ, con trai à, mẹ biết người trẻ tuổi hỏa khí sẽ rất lớn, thực sự nhịn không được, trên lầu còn có phòng."

Đầu Tần Tích đầy hắc tuyến, hiển nhiên Cố Mộ Nghiêm cũng không nói gì với Hàn Thu, duy trì tư thế đè Tần Tích, mặt không chút thay đổi.

Mặt Hàn Thu cũng không nhịn được, vội vàng đi, chỉ là qua mấy giây, bên cạnh liền truyền đến tiếng Cố Đình Dự bất mãn, "Mộ Nghiêm đâu? Thằng nhóc kia chạy đi đâu rồi, người bên ngoài quá đông đều ném cho anh, muốn mệt chết anh à, thằng nhóc đó cũng không biết kính già yêu trẻ một chút nào."

"Xuỵt, anh nói nhỏ thôi, còn muốn ôm cháu không?" Trên mặt Hàn Thu có chút ái muội, chỉ chỉ hướng đó, mỉm cười nói, "Mộ Nghiêm đang bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tích đấy."

"Sớm như vậy." Cố Đình Dự phản xạ có điều kiện nói một câu.

Hàn Thu trợn mắt liếc ông một cái, "Anh ngạc nhiên như vậy làm gì, bồi dưỡng tình cảm thật tốt, Mộ Nghiêm cũng đã 29 rồi, bên cạnh đừng nói là phụ nữ, ngay cả một con muỗi cái cũng không có, thiếu chút nữa em cho rằng ngày nào đó Mộ Nghiêm sẽ mang về một người bạn trai gọi em là mẹ, ngày đó sẽ là một cơn ác mộng, bây giờ cuối cùng em cũng yên tâm." Nói xong, còn khoa trương thở phào nhẹ nhõm.

**

Xấu hổ chết. Chết tiệt, làm sao lại để cô gặp được chuyện như vậy. Giết cô đi.

Gò má của Tần Tích phiếm hồng, hận không thể đào một cái hố chui xuống, sau đó trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói, "Khốn kiếp, nhanh thả tôi ra."

Vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm rất trấn định, ánh mắt chăm chú nhìn cô, trong mắt chứa đầy ái muội, cố ý trêu cô, "Dù sao cũng đã nhìn thấy, không bằng chúng ta lên lầu đi."

"Anh, anh nằm mơ đi." Ngay bây giờ ngay cả cái cổ của Tần Tích cũng đỏ, Cố Mộ Nghiêm hoài nghi, có phải toàn thân cô cũng biến thành màu phấn hồng hay không, không nghĩ tới trong ngày thường cô rất tùy tiện, đối diện với tình yêu nam nữ, như thế nào lại ngây thơ như vậy.

Bỗng dưng, anh rất mong đợi đêm tân hôn của bọn họ, đến lúc đó xem anh thu thập cô như thế nào, vừa nghĩ tới Tần Tích ở dưới thân của anh khóc lóc cầu xin tha thứ, trong lòng Cố Mộ Nghiêm liền giương cao cảm giác thỏa mãn, đây là cảm giác chưa bao giờ có.

Tần Tích nhanh chóng chui ra từ dưới cánh tay của anh, sau đó chuồn mất còn nhanh hơn thỏ, Cố Mộ Nghiêm khó chịu, anh đáng sợ như vậy sao?

Vốn Cố Mộ Nghiêm muốn đuổi theo, xoay người lại nhìn thấy Lý Mặc đến gần một cô gái ở trong hoa viên, đôi mắt nhíu lại, sải bước đi tới.

**

Tần Tích một mình đi đến vườn hoa, nhìn chiếc nhẫn trên tay, trên người anh làm sao lại chuẩn bị nhẫn? Sẽ không phải là nhẫn mười đồng một chiếc chứ, anh ta keo kiệt như vậy, làm sao sẽ mua cho cô chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy.

Nhìn viên đá khảm trên mặt nhẫn, suy nghĩ một chút, sau đó tháo chiếc nhẫn xuống cho vào trong miệng cắn một cái, lập tức ánh mắt sáng lên, ôi mẹ nó, quả nhiên là thật.

Mà Tần Tích không biết là, từ đầu đến cuối, liên tục có một ánh mắt trong bóng đêm chăm chú nhìn cô, cho đến khi cô chỉ còn một mình, bòng dáng đó mới lặng yên không một tiếng động bắt đầu đến gần cô.

Đôi mắt người kia đỏ hồng, bên trong tồn tại ghen tị, cũng có hâm mộ, càng đến gần cô, tay của người kia càng run rẩy, không biết là hưng phấn hay bởi vì cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play