Tiếu Nghệ thấy cô đứng ở cửa, đi tới vỗ đầu cô một cái, "Tiểu Tích, đứng ngốc ở đó làm gì, không nhìn thấy Mộ Nghiêm đang ngồi ở đàng kia sao? Nhanh đi rửa chút trái cây mang ra. Con cũng lớn như vậy, như thế nào còn không hiểu chuyện." Lời nói tràn đầy bất đắc dĩ.
Tần Tích sờ sờ chỗ bị đánh, nhỏ giọng lầm bầm, "Mẹ, mẹ nể mặt một tí được không, còn có người ngoài ở đây mà. Mẹ để con chừa mặt ở đâu." Nói xong, thấy Cố Mộ Nghiêm đang nhìn mình, trong mắt chứa nghiền ngẫm, giống như đang cười nhạo, cô vội vã thả tay xuống, liếc anh một cái, sau đó không tình nguyện đi vào phòng bếp gọt trái cây.
Tần Tích đi ra nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đang trò chuyện với Tiếu Nghệ, trên mặt đầy kiên nhẫn, một bộ dáng con rể ngoan, không khỏi khinh bỉ ở trong lòng, muốn nôn mấy trăm lần, người đàn ông này thật đúng là diễn quá tốt. Không muốn nhìn Tiếu Nghệ thích Cố Mộ Nghiêm, lại không nói cái gì được, tìm cớ trốn về phòng.
Người đàn ông này đến cùng đã dùng thủ đoạn gì, ngay cả mẹ cũng phản bội cô.
Dù cho như thế nào, nhất định cô phải nghĩ biện pháp, để Cố Mộ Nghiêm bỏ ý nghĩ muốn cưới cô mới được.
Nhìn trần nhà, suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra biện pháp, ngược lại lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chỉ là trong lúc nửa ngủ nửa mơ, Tần Tích cảm thấy giường trầm xuống, bởi vì quá mệt, cho nên cô cũng không để ý, trở mình tiếp tục ngủ.
Nhưng cô cảm thấy trên mặt hơi ngứa, đưa tay gãi gãi, sau đó lại đổi tư thế.
Ngủ một giấc đến tận lúc trời tối, Tần Tích mở mắt ra, duỗi cái lưng mệt mỏi, chỉ là khuỷu tay giống như đụng vào cái gì, cô nhíu mày nghiêng đầu, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mắt, mà tay cô đang chạm vào lồng ngực của anh.
Một giây sau, cả người Tần Tích bắn dậy, níu lấy chăn mền, như người bệnh quát, "Cố Mộ Nghiêm."
Lúc nào thì anh ta vào đây, chết tiệt, như thế nào một chút cảm giác cô cũng không có, cô nhanh chóng vén chăn lên, khi nhìn thấy quần áo đầy đủ không sứt mẻ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, thật may.
Tần Tích quỳ gối trên giường, thấy Cố Mộ Nghiêm dửng dưng chiếm hết hơn phân nữa giường của cô, hai tay níu lấy cổ áo Cố Mộ Nghiêm, thấy anh vẫn không mở mắt ra, dùng sức lắc lắc trên dưới, "Cố Mộ Nghiêm, anh đứng lên cho tôi, nhanh lên một chút."
Cố Mộ Nghiêm bị quấy rầy, hơi hơi mở mắt, trên mặt còn chút lười biếng chưa tỉnh ngủ, "Cô nổi điên làm gì?"
"Tôi nổi điên làm gì sao?" Tần Tích nổi cáu, cắn răng nghiến lợi hỏi, "Vì sao anh lại ở trên giường của tôi. Khốn kiếp, anh dựa vào cái gì vào phòng của tôi."
Đối với cơn giận của cô, Cố Mộ Nghiêm vẫn không đếm xỉa tới, ngáp một cái nói, "Cô là của tôi, phòng của cô đương nhiên cũng là của tôi, tôi vào phòng của mình, cần lý do sao? Ngược lại là cô, mỗi lần như vậy có thể không cần ngạc nhiên hay không, có sức lực để gọi như vậy, không bằng để giành đến đêm tân hôn, tôi bảo đảm để cô kêu gào đến nghiện."
Gò má Tần Tích nỗi lên một trận xấu hổ, nện vào lồng ngực của anh một cái, cả giận nói, "Anh lại nói hươu nói vượn, tôi. . . Tôi. . ."
"Cô như thế nào?" Trong mắt Cố Mộ Nghiêm tràn đầy xem thường, hiển nhiên rất khinh bỉ uy hiếp của cô.
Anh cũng không tin, cô nhóc này ở trong lòng bàn tay anh còn có thể làm càn.
"Anh. . ." Tần Tích tức giận đến toàn thân phát run, cuối cùng nghẹn ra một câu nói, "Cố Mộ Nghiêm, tôi không đội trời chung với anh."
"À, là câu này, tôi còn tưởng rằng cô có thể nói ra câu gì kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu chứ." Cố Mộ Nghiêm chống đỡ cơ thể lên, tùy ý dựa vào đầu giường, nút áo sơ mi áo cũng bị cởi bỏ, lộ ra ngực hơi gầy, xuống cuối cơ bụng, cất giấu một vườn hoa màu đen, quần rộng lùng thùng, mang theo một nét gợi cảm.
Tần Tích vội vàng quay đầu ra, hai bên tai đều phiếm hồng, nắm chăn lên trùm anh lại, tức giận quát, "Khốn kiếp, nhanh mặc quần áo vào."
Thật sự là kiếp trước nợ anh ta mà.
Lại chung đụng vài ngày, cô cảm thấy máu trên não cũng muốn xuất huyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT