Cầm chìa khóa mở cửa đi vào, cách bố trí đặc biệt lớn, đứng ở trên ban công có thể thấy một quan cảnh lớn, tầng dưới có hồ bơi, bên cạnh nó được lót bằng đá cuội, Tần Tích càng xem càng thích.
"Mẹ, con làm việc rất tốt đấy chứ." Tần Mộ Tây nói.
"Tốt." Tần Tích xoay người sờ sờ đầu của bé, cô sẽ lưu lại cũng là muốn tìm về trí nhớ đã mất đi, trong đầu có một nơi trống không, có lúc thật sự cảm thấy không thoải mái, mà trực giác tự nói với mình, lưu lại thành phố này cô có thể tìm trở về trí nhớ của mình, mà càng đợi ở thành phố này, trong đầu của cô sẽ thỉnh thoảng hiện lên một chút đoạn ngắn, mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng cô biết cô nhất định sẽ nhớ lại.
Buổi trưa, Tần Tích đưa bọn họ đi ăn cơm, Tần Mộ Tây thế nhưng lựa chọn KFC, dáng vẻ Trần Tâm cũng rất muốn ăn, cho nên tất cả mọi người vào KFC.
#Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn
Trần Thần rất là chăm sóc em gái, vì an toàn của cô bé cho nên cậu để cho cô ngồi ở vị trí bên trong, cô bé cần gì Trần Thần cũng tự mình đi lấy, trên bàn để hai cái ca, còn có mấy lon coca, Tần Tích không cảm thấy hứng thú với thực phẩm chiên đầy dầu mỡ này, cho nên không động để ăn chút nào, ngược lại nhìn đến dáng vẻ ba đứa nhỏ bọn họ ăn miệng đầy dầu mỡ, không khỏi cười thầm.
Nhưng trong khoảnh khắc yên tĩnh ấm cúng này, đám người chung quanh phát ra tiếng kinh hô, Tần Tích nhìn sang thì thấy một đám côn đồ đi đến với khí thế hung hăng, sau khi nhìn quanh trái phải một vòng, ánh mắt Đại Kiệt rơi vào trên người Tần Tích, nghiêng đầu nói với một người đàn ông có vẻ mặt hung dữ bên cạnh: "Đại ca, cô ta chính là người phụ nữ mà Hà Trạch nói đó, đặc biệt có tiền."
Lúc Đại Kiệt biết là Tần Tích, may mắn mình kêu Vạn Hổ, người phụ nữ này thật sự có tài, nếu mình tùy tiện tiến đến, nói không chừng không chiếm được thứ tốt gì, nhưng Vạn Hổ hắn trước kia là cảnh sát, bởi vì làm sai việc, cho nên bị khai trừ rồi, sau lại trở thành côn đồ, anh ta rất nổi tiếng trong giới này.
Vạn Hổ mang theo thủ hạ sau lưng đi tới, những khách nhân khác thấy một màn như vậy, bị sợ đến toàn bộ nối đuôi đi ra, có nhân viên làm việc muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, bị thủ hạ Vạn Hổ khống chế: "Nếu không muốn chết thì ngoan cho tao, nếu không giết chết mày đó."
Trần Tâm thấy Đại Kiệt, có chút sợ hãi lại gần bên người Trần Thần một chút, Trần Thần ôm lấy bả vai Trần Tâm, trên mặt không biến sắc.Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn
Tần Mộ Tây đưa mắt liếc mắt nhìn về phía Vạn Hổ cùng Đại Kiệt đi đến, miệng to tiếp tục gặm đùi gà trong tay, không bị ảnh hưởng chút nào.
Tần Tích cầm ly lên uống một hớp, dáng vẻ rất là nhẹ nhàng, nhìn thấy khoé miệng Tần Mộ Tây đều là dầu, cô rút một miếng khăn giấy đưa tới: "Lau nó đi, bẩn rồi."
Vạn Hổ đập bàn một cái, trên mặt hung ác tựa vào chỗ: "Này, mỹ nữ, có hứng thú kết giao bạn bè với anh đây hay không."
"Không có hứng thú." Tần Tích trả lời.
Sắc mặt Vạn Hổ cứng đờ, ngay sau đó trên mặt càng thêm hung ác: "Mỹ nữ, không cần cho mặt mũi mà lên mặt."
"Hổ ca, người phụ nữ này có võ, cẩn thận một chút thì tốt hơn." Đại Kiệt lặng lẽ nói với Vạn Hổ, Vạn Hổ rất là xem thường, cười tà nhìn Tần Tích: "Có võ mới tốt, anh đây còn có thể chỉ đạo một chút, có muốn trở về thiết tha cùng với anh đây không."
"Chẳng qua là thiết tha?" Tần Tích nhíu mày cười một tiếng.
"Dĩ nhiên em phải đồng ý đi theo anh … anh đây hết sức hoan nghênh, như thế nào? Có muốn đi theo anh đây hay không." Bàn tay Vạn Hổ đưa về phía Tần Tích, cô cười duyên, còn chưa nói hết thì nhìn thấy Tần Mộ Tây ném xương gà lên bàn: "Này, không nên táy máy tay chân với mẹ tôi, tôi rất không vui đó."
"Con trai của em sao?" Vạn Hổ nhìn về phía Tần Tích.
"Đúng vậy, như thế nào, đáng yêu hả." Tần Tích cười trả lời.
Vạn Hổ tình tứ trả lời: "Cũng không tệ lắm, chỉ cần em chịu đi theo anh đây… anh đây có thể coi con trai em thành người thừa kế của anh."
Tần Mộ Tây thiếu chút nữa phun cola lên trên bàn, khi bác Hàn để cho bé làm người thừa kế bé đều không muốn, nếu lúc biết bé muốn trở thành một người đứng đầu một đám côn đồ nhỏ, đoán chừng bác Hàn sẽ tức hộc máu mà chết, đuổi giết hắn ta đến chân trời góc biển thôi.Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn
Tần Tích tự nhiên thấy vẻ mặt của Tần Mộ Tây, cô làm bộ phiền não nói: "Nhưng con tôi không muốn làm thế nào đây?"
Tần Mộ Tây lại cầm lên một miếng cánh gà, vừa ăn vừa nói: "Mẹ, dáng dấp hắn ta xấu như vậy, buổi tối nhìn con sẽ gặp ác mộng."
Vạn Hổ nheo mắt lại, biết họ khẳng định đùa bỡn mình, chợt bóp vỡ lon coca để ở trên bàn, Tần Tích và Tần Mộ Tây cầm menu ngăn trở mình, Trần Thần ôm Trần Tâm, tất cả nước trong lon coca bị bóp vỡ đều văng lên mặt Vạn Hổ.
"Đại ca, anh không sao chớ." Đại Kiệt vội vàng lấy khăn giấy.
Vạn Hổ thô lỗ lau mặt một cái, tức giận quát: "Mẹ nó, mang tất cả bọn họ về cho tao, tao nhất định phải dạy dỗ bọn họ thật tốt."
"Đừng, anh chỉ là vì tiền, không cần nổi giận." Tần Tích buông menu xuống, nói với bọn Tần Mộ Tây: "Đi thôi, nếu mời, chúng ta không đi thì thật không có lễ phép, vừa đúng buổi chiều không có việc gì, đi xem hang ổ bọn bắt cóc trông như thế nào."
"Được ạ." Tần Mộ Tây hào hứng bừng bừng: "Con còn không biết bị bắt cóc là tư vị gì đấy."
Vạn Hổ nhìn đến dáng vẻ bọn họ vui mừng, khóe miệng giật giật một cái, bọn họ biết cái gì gọi là bắt cóc sao? Bắt cóc cũng không phải là làm khách, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người bị bắt cóc còn cười đến vui vẻ như vậy.
Thôi, anh ta đều chỉ vì tiền, nếu bọn họ phối hợp đó là tốt nhất, anh ta cũng vui vẻ nhẹ nhõm.
Tần Tích nhìn thấy nhân viên làm việc núp ở trong quầy thu ngân, cô cười nói: "Không cần sợ, chỉ cần các người không báo cảnh sát, bọn họ sẽ không làm khó dễ các người, đúng không, anh Hổ."
"Đúng vậy." Vạn Hổ theo bản năng trả lời một câu.
Một nhóm người rời đi, trong tiệm khôi phục yên tĩnh, một bóng người từ trong hành lang đi ra, tay Lí Mặc xoa xoa cằm, mới vừa rồi anh đi nhà vệ sinh ở đây, ra ngoài đã nhìn thấy cảnh này, nghe được đối thoại của bọn họ cảm thấy rất là hiếm thấy, cho nên không nhịn được nghe nhiều trong chốc lát, lập tức cảm thấy bọn cướp thật là ngu xuẩn đến cực hạn, người phụ nữ này cũng không có một chút ý tứ sợ hắn ta, từ tò mò, Lí Mặc vội nhìn về phía người phụ nữ kia, vừa nhìn, cả kinh cằm đều muốn rớt xuống, đây không phải là người phụ nữ trong tim của Cố Mộ Nghiêm thì còn có thể là ai đây.
Mặc dù bây giờ phong cách của Tần Tích không giống với ba năm trước đây, nhưng gương mặt đó thật sự chính là Tần Tích, có lẽ ba năm trước đây Tần Tích thật sự không chết, nếu thật sự không chết, Cố Mộ Nghiêm nhất định sẽ vui mừng đến điên mất, cho dù có phải là Tần Tích thật sự hay không, để cho Cố Mộ Nghiêm tự mình đến xác định.
Lí Mặc lấy điện thoại di động ra nhấn số gọi cho Cố Mộ Nghiêm ngay lập tức, nhưng vừa mới tiếp thông, bên kia thiếu kiên nhẫn nói một câu: "Chuyện gì?"
"Đồng chí Cố Mộ Nghiêm, mời cậu nói tốt với tôi một chút, nếu không tôi bảo đảm cậu sẽ phải hối hận." Lí Mặc mới vừa nói xong cũng cảm thấy bên kia muốn cúp điện thoại, anh ta vội vàng bổ sung: "Nếu cậu cúp điện thoại của tôi, cậu thật sự sẽ phải hối hận, thật sự đó!"
"Cậu rốt cuộc có chuyện vậy hả?" Cố Mộ Nghiêm rất bận rộn, nơi nào còn có tâm tình trì hoãn thời gian với anh ta ở đây.
"Đương nhiên có chuyện, hơn nữa lại là chuyện vô cùng trọng đại, có liên quan đến cậu." Lí Mặc bán cái nút.
Cố Mộ Nghiêm không kiên nhẫn gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, mỗi lần anh ta gọi điện thoại nói toàn chuyện vô nghĩa: "Nếu cậu không nói, tôi thật sự cúp."
Lí Mặc bĩu môi: "Cậu cúp thì cúp đi, tôi cho cậu biết, lần này tôi không sợ cậu đâu, dù sao sau này cậu không tìm được bà xã, cũng đừng trách tôi!" Nói xong, Lí Mặc ngắt điện thoại, hừ, anh ta cũng không tin Cố Mộ Nghiêm nghe lời này còn có thể bình tĩnh tiếp tục công việc được nữa.
Cố Mộ Nghiêm nghe âm thanh đô đô bên trong truyền đến, chân mày nhướng lên, câu nói vừa rồi của Lí Mặc là có ý gì? Mặc dù cảm thấy anh ta nói xong không giải thích được, nhưng tim Cố Mộ Nghiêm đột nhiên đập mạnh, lập tức gọi đi, nhưng bên kia cũng không nghe điện thoại, Lý Mặc chết tiệt.
Lí Mặc ngồi tại chỗ, gọi một cái Hamburg, nhìn điện thoại đổ chuông, anh ta chính là không nhận, hừ, khiến Cố Mộ Nghiêm mới đối hắn kém như vậy, để cho anh lo lắng đến chết.
Nhưng Lí Mặc cũng không dám chơi quá mức, thấy Cố Mộ Nghiêm gọi cuộc điện thoại thứ ba thì anh ta vội nhận, cười nói: "Thế nào? Cố đại thiếu."
Cố Mộ Nghiêm khắc chế không được, quát: "Rốt cuộc câu nói vừa rồi của cậu là có ý gì? Cậu nói câu mới vừa rồi rốt cuộc là ý gì?"
"Chính là ý trên mặt chữ." Lí Mặc còn tại đằng kia mà nhử.
"Lí Mặc!" Cố Mộ Nghiêm rất lo lắng, đứng lên khỏi ghế, đi tới đi lui quanh một chỗ: "Nói rõ ràng!"
Lí Mặc chọn trêu chọc sự kiên nhẫn của anh: "Tôi có thể cho cậu biết, nhưng cậu nhất định phải mời tôi ăn cơm."
Cố Mộ Nghiêm mất kiên nhẫn, nói: "Nếu như tin tức của cậu rất có giá trị, mời cậu ăn cơm không là vấn đề, nhưng nếu cậu nói đùa bỡn tôi, cậu biết hậu quả."
"Yên tâm, tuyệt đối vật quý hơn giá trị." Tin tức của anh ta cho dù khiến Cố Mộ Nghiêm đưa nửa “Thịnh Vũ” để đổi, anh ta đoán chừng Cố Mộ Nghiêm cũng sẽ dâng lên hai tay.
"Nói nhanh một chút!"
Lí Mặc hít sâu một hơi, rốt cuộc nói ra: "Tôi thấy Tần Tích."
Nói xong, bên kia hoàn toàn yên tĩnh, cũng không nghe được một chút âm thanh gì, Lí Mặc có thể tưởng tượng giờ phút này Cố Mộ Nghiêm là khiếp sợ biết bao, một lúc sau, bên kia mới truyền đến có chút âm thanh trầm thấp: "Cậu nói cái gì?"
Vẻ mặt Lí Mặc đầy nghiêm túc: "Tôi thấy Tần Tích, không, phải nói là tôi không chắc chắn cô ấy có phải là Tần Tích hay không, nhưng dung mạo của cô ấy giống như Tần Tích vậy, Mộ Nghiêm, Tần Tích rất có thể không có chết, trên thế giới sẽ không có hai người giống nhau như thế đâu."
Cố Mộ Nghiêm mím chặc môi mỏng, đầu ông ông la hét, Tần Tích thật... Không chết sao? Những năm này, anh luôn không ngừng lừa gạt mình, trừ phi tận mắt thấy thi thể và bia mộ của Tần Tích, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tin Tần Tích chết rồi, nhưng trong lòng anh lại có một giọng nói khác cho anh biết, Tần Tích thật đã chết rồi, đã chết trong lòng của anh, nhưng bây giờ Lí Mặc lại tự nói với mình, anh ta nhìn thấy Tần Tích.
"Mộ Nghiêm, tôi biết rõ cậu rất khó tin, tôi cũng rất khó tin, cho nên cô ấy đến cùng có phải là Tần Tích hay không, cần cậu tự mình đến chứng thật, trên cái thế giới này người hiểu rõ cô ấy nhất chính là cậu, người yêu cô ấy nhất cũng chính là cậu."
"Cậu nhìn thấy cô ấy, nếu như cô ấy không có chết, tại sao không tìm đến tôi? Ròng rã ba năm ngay cả một điện thoại cũng không gọi cho tôi." Tâm trạng của Cố Mộ Nghiêm rất là kích động: "Lí Mặc, có phải cậu gạt tôi hay không hả."
"Trời đất chứng giám, cho dù tôi có khốn kiếp đi nữa, cũng sẽ không lấy chuyện nói giỡn như vậy, tôi thấy cô ấy ở là ở trong quán KFC, bên cạnh cô ấy còn đi theo ba đứa bé, một đứa trong ba đứa bé đó gọi cố ấy là mẹ, cho nên Mộ Nghiêm, trong lòng cậu phải có chuẩn bị." Nếu như Tần Tích thật sự không có chết, nhưng cô ấy lại gả cho những người khác, đây chính là đả kích không nhỏ đối với Mộ Nghiêm so với việc Tần Tích đã chết.
Cố Mộ Nghiêm chỉ cảm thấy đầu một mớ hỗn độn, cô ấy đến cùng phải Tần Tích hay không, nếu như phải, thì tại sao có thể có đứa bé gọi cô ấy là mẹ: "Cậu nghĩ cách giữ cô ấy lại, tôi lập tức tới đó ngay."
"Đúng rồi, quên nói cho cậu biết, cô ấy bị bắt cóc rồi, nhưng cậu đừng lo lắng, xem ra cô ấy không phải dễ bị ức hiếp......" Lí Mặc mới vừa nói xong, bên kia đã truyền đến âm thanh tức giận: "Lí Mặc, làm sao cậu có thể để cho cô ấy bị bắt cóc!"
Lí Mặc sờ mũi một cái, mới vừa rồi anh ta quá khiếp sợ rồi, cho nên quên ra tay ngăn trở, hơn nữa dáng vẻ họ hào hứng bừng bừng khi bị bắt cóc, anh ta ra tay thì có vẻ tự mình quá đa tình rồi.
**
Tần Tích được bọn họ đưa đến một nhà hàng, bởi vì dọc theo đường đi bọn họ rất là phối hợp, cho nên Vạn Hổ rất là vui mừng, cũng không có đặc biệt làm khó bọn họ, sau khi ngồi xuống hắn rót cho mỗi người lên một ly trà, như đối với khách quý vậy.
Tần Mộ Tây đầy ghét bỏ bĩu môi: "Mẹ, nơi này chính là ổ bọn cướp sao, không giống như con nghĩ chút nào."
Tần Tích xem thường trả lời: "Con cho rằng tất cả bọn cướp trên toàn thế giới đều giống Hàn Thành Nghiêu cường hào như vậy ư."
Vạn Hổ ngồi ở một bên nghe được bọn họ xoi mói địa bàn của mình, khóe miệng không khỏi co quắp một cái, bọn họ cho là đi dạo khu danh lam thắng cảnh sao, hừ, sau đó nhất định phải thịt bọn họ thật tốt mới dừng lại.
"Anh, em đói rồi." Trần Tâm nhỏ giọng nói, mới vừa rồi còn chưa ăn no đã bị mang tới.
Tần Mộ Tây nghe xong lời này thì nói với Vạn Hổ: "Còn không mau lấy thức ăn, nếu như chúng tôi xảy ra chuyện gì rồi, thế nào lấy tiền cho ông đây."
Vạn Hổ vừa nghe cảm thấy rất có lý, ngoắc tay: "Đi, mua chút đồ ăn trở lại."
#Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn
Tần Mộ Tây gọi người kia lại: "Đợi chút, tôi nhớ gần đây có một khách sạn năm sao, đi chỗ đó xách về đi."
Những người khác nghe xong lời này tập thể ngổn ngang trong gió, chưa từng thấy qua con tin yêu cầu nhiều như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT