"Nếu đã không có tiền, vậy thì dùng thứ khác gán nợ, nụ hôn đầu của tôi là để cho vợ tương lai của tôi, cô đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi, như vậy nói cách khác cô sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi, mặc dù cô chênh lệch với tôi không nhỏ, nhưng tôi liền chịu thua thiệt một chút, bất đắc dĩ chấp nhận cô." Mặt Cố Mộ Nghiêm bày ra vẻ vô cùng khó khăn, "Từ giờ trở đi, cô chính là vợ chưa cưới của Cố Mộ Nghiêm tôi. Nghe cho rõ, đừng thừa dịp tôi không chú ý chạy loạn ở bên ngoài."

Tuổi của anh không còn nhỏ, cũng đến tuổi kết hôn rồi, cho dù bây giờ không cưới, sớm muộn gì anh cũng phải cưới, cô gái trước mắt này, mặc dù hung dữ, cũng không có tư vị của phụ nữ, nhưng cơ thể mềm mại, mặc dù lấy về còn kém xa với bình hoa, nhưng làm cái đệm cũng không tệ.

Hơn nữa không lấy vị hôn thê chận miệng cha và ông nội lại, không chừng lần sau sẽ gây ra chuyện điên cuồng hơn, thật thiệt thòi cho bọn họ phải suy nghĩ nhiều, sắp xếp phóng viên giả đến chụp anh, nếu như xử lý không tốt, chuyện này sẽ trở thành một vụ tai tiếng, nếu như muốn mọi chuyện im xuôi thì phải cho cô gái này một thân phận, đây là mưu kế của cha và ông nội.

"Vợ chưa cưới? Đừng có nằm mơ, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh." Mặt Tần Tích tức giận đến đỏ bừng, người đàn ông này ác liệt như vậy, nếu như thật sự kết hôn, không ngày ngày đánh nhau mới là lạ.

Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Tích kháng cự, tia sắc bén trong mắt chợt lóe thoáng cái vui vẻ, "Tôi đi tắm, cô ở bên ngoài chờ tôi. Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm."

"Tôi không. . ." Tần Tích vừa định cự tuyệt, Cố Mộ Nghiêm liền trừng mắt nhìn cô, ý đại khái là nói, cô dám nói thêm một chữ nữa thử xem.

Cơ trí như Tần Tích, nếu đã hết sức không tình nguyện, cô vẫn phải nói, "Phiền nhanh lên."

Cố Mộ Nghiêm hài lòng gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Trời mới chờ anh.

Anh ta cho rằng mình là ai chứ, con vua sao? Anh ta nói lấy liền lấy sao?

Tần Tích thấy cửa phòng tắm đóng kín, vội vàng mặc quần áo vào, lấy đồ vật của mình, chạy ra ngoài cửa, kết quả bởi vì chạy quá nhanh, đồ rớt ở hành lang, cô xoay người nhặt lên, sau đó nhanh chóng biến mất. Giống như chạy trối chết.

Tần Tích vừa mới vào thang máy, cửa một căn phòng khác liền mở ra, Cố Chấn Đình gấp đến độ giậm chân, "Ai nha, Mộ Nghiêm là thế nào, thế nhưng để cháu dâu của ta chạy mất."

Cố Chấn Đình vội vàng đi vào phòng Cố Mộ Nghiêm, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, vỗ vỗ cửa, "Mộ Nghiêm, mau đừng tắm nữa, vợ của con chạy mất rồi, con tắm sạch như vậy có ích lợi gì chứ?"

Mặc dù tối hôm qua ông ở trước mặt Cố Đình Dự khoe khoang khoác lác, nói tên thằng nhóc Mộ Nghiêm này nhất định sẽ chui vào trong bẫy, kỳ thật trong lòng ông một chút nắm chắc cũng không có, thật sự Mộ Nghiêm không ra bài theo lẽ thường, có đôi khi người ta cho rằng Cố Mộ Nghiêm sẽ làm như vậy, nhưng trên thực tế, Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn không làm như vậy, ngay cả ông cũng nhìn không thấu đứa cháu này, nhưng hôm nay khi nghe được Cố Mộ Nghiêm nói cô bé kia là vợ tương lai của nó, lòng ông mới tính là để xuống, chuyện của cháu trai xem như có hướng giải quyết.

Nếu thằng nhóc này không tình nguyện, coi như chém đầu, nó không muốn chính là không muốn, ai cũng đừng mong bức bách nó.

Không bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Cố Mộ Nghiêm vây khăn tắm đi ra, không thấy Tần Tích, ngược lại nhiều hơn hai lão già, để ý anh cũng không để ý, đi qua chậm rãi mặc quần áo.

"Ông nói này Mộ Nghiêm, con nên nhanh một chút, vợ của con chạy mất rồi, con không nóng nảy sao?"

Cố Đình Dự đứng một bên, trơ mắt nhìn cha của mình đuổi theo sau mông con trai của mình, mà mấu chốt nhất chính là, thằng nhóc kia một chút cũng không để ý đến cha của mình, thực không chịu thua kém ông chút nào.

Trong nhà này cũng chỉ có tiểu tử Cố Mộ Nghiêm này mới dám đối với lời nói của Cố Chấn Đình để từ tai trái ra tai phải, mà sẽ không bị Cố Chấn Đình cầm gậy đuổi theo đánh, nếu là mình, chỉ sợ chân cũng sẽ bị ông đánh gãy.

Cố Chấn Đình tức giận đến dựng râu trừng mắt, đi đến bên cạnh Cố Đình Dự, một cái gậy lại đập vào trán Cố Đình Dự, "Con dạy con kiểu gì, cũng không tôn trọng ông nội của mình một chút."

Cố Đình Dự bị đánh vô cớ, tâm tình rất kích động, "Chuyện này liên quan gì tới con. Nó không nói lời nào, như thế nào ba lại không đánh nó."

"Con không dạy dỗ tốt là lỗi của người làm cha." Cố Chấn Đình trừng mắt nhìn ông.

"Con là do ba nhặt được sao?"

Cố Chấn Đình kích động hơn so với ông, "Ba cũng vậy hy vọng con là nhặt được, khí khái anh hùng của ba, con một chút cũng không học được."

Mà Cố Mộ Nghiêm giống như sớm đã thành thói quen, tự nhiên thu xếp, sau đó ưu nhã ra khỏi phòng, chờ đến khi Cố Chấn Đình kịp phản ứng, Cố Mộ Nghiêm sớm đã không thấy bóng dáng.

Cố Mộ Nghiêm đứng ở cửa thang máy, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, cưới cô đầu tiên là vì để lỗ tai được thanh tịnh, thứ hai là anh phát hiện chỉ có cưới cô, mới có thể dạy dỗ cô tốt nhất, đến lúc đó anh sẽ làm cô biết cái gì gọi là ‘Dĩ phu vi tôn’ Nghe theo lời chồng.

Bồi dưỡng cô thành cô gái tam tòng tứ đức, mỗi ngày ở nhà hầu hạ anh, vẫn không thể có một câu oán hận nào, nghĩ tới đó trong lòng đã cảm thấy thoải mái, không thu thập cô thì không được.

**

Sau khi Tần Tích ra khỏi khách sạn liền trực tiếp về nhà, may mắn tối hôm qua đã nói với mẹ cô là cô muốn ở chỗ Diệp Thập Nhất một đêm, nếu không không biết mẹ cô sẽ lo lắng thành bộ dáng gì rồi.

Đi vào trong sân, Tần Tích liền bắt đầu hô vào bên trong, "Mẹ, con đã về, mẹ."

Kỳ quái, như thế nào một chút phản ứng cũng không có, Tần Tích nhíu mày, đẩy cửa ra liền ngây ngẩn cả người.

Trong phòng khách nhỏ hẹp, đặt đầy các loại quà tặng, còn một hàng người mặt đồ đen đứng ở bên cạnh, đứng thẳng tắp, khi nhìn thấy Tần Tích đến, toàn bộ khom lưng, đồng nhất hô, "Hoan nghênh Tần tiểu thư trở lại."

"Các người. . . Là ai?" Đầu Tần Tích đầy nghi vấn.

"Chúng tôi làm theo lời Cố đại thiếu, sang đây thăm bác gái một chút." Một người thanh niên đi về phía trước một bước, mặt cương nghị, không tinh xảo giống Cố Mộ Nghiêm, nhưng cũng nổi bật.

Lại là Cố Mộ Nghiêm, âm hồn của anh ta như thế nào lại không tiêu tan vậy.

Tiếu Nghệ rõ ràng là bị một màn này dọa sợ, băn khoăn bất an ngồi trên sô pha, Tần Tích vội vàng đi tới, Tiếu Nghệ cầm tay của cô, "Tiểu Tích, đây là có chuyện gì, bọn họ nói Cố đại thiếu là chồng chưa cưới của con?"

"Mẹ. . . Con sẽ giải thích. . ." Tần Tích vỗ vỗ bả vai của bà, sau đó cô nói với Vạn Kiệt, "Anh ra đây với tôi một chút."

Ngoài sân, Tần Tích giận trừng mắt nhìn anh, "Nhanh mang theo người của anh, còn có những món đồ kia ra khỏi nhà tôi."

"Tần tiểu thư, thật ngại quá, nếu như cô không hài lòng, kính xin cô tự mình nói với thiếu gia, chúng tôi tự tiện mang về, chúng tôi chỉ sợ. . ." Mặt Vạn Kiệt đầy vẻ khó xử.

"Tên khốn kiếp Cố Mộ Nghiêm này. Anh ta đến cùng muốn làm gì chứ."

Vạn Kiệt kinh ngạc nhìn cô, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám mắng thiếu gia như vậy, hơn nữa nhìn nét mặt của cô, hận không thể rút gân lột da thiếu gia ra, trước kia nhiều cô gái đều nịnh nọt, khó trách trước kia cũng không có người nào có thể chinh phục được thiếu gia, thì ra thiếu gia thích trái ớt hiểm cay nồng này.

Thấy thiếu phu nhân tương lai không phải dễ chọc, Vạn Kiệt kiên trì nói, "Tần tiểu thư, thiếu gia còn nhắn tôi nói một câu với cô, nếu như tiểu thư ở trước mặt bác gái giải thích không rõ ràng, thiếu gia sẽ không để ý tự mình đến giải thích với bác gái."

Làm sao Tần Tích sẽ nghe không được uy hiếp trong lời nói này chứ, nếu như cô dám ở trước mặt mẹ cô không thừa nhận quan hệ của bọn họ, như vậy Cố Mộ Nghiêm liền sẽ đích thân đến nói ra chuyện tối ngày hôm qua, nếu như mẹ cô biết tối hôm qua cô ngủ chung giường với một người đàn ông ở khách sạn, không chặt chân cô, ít nhất cũng sẽ tức giận, hơn nữa còn không để ý tới cô nữa.

Vạn Kiệt dè dặt nhìn Tần Tích, hạ quyết tâm muốn tạo mối quan hệ tốt với thiếu phu nhân tương lai này, bởi vì sau này không chừng còn chưa biết ai có quyền định đoạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play