Bên kia cuộc sống hai người quá ấm áp ngọt ngào, mà giờ khắc này bên này lại không có tâm tình vui vẻ của họ!
Lúc này trong một căn phòng trang hoàng hoa lệ cao quý, một phòng làm việc quá đẹp.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha, một bộ tây trang sang quý làm cho hắn hơn bốn mươi tuổi nhưng v ẫn rất trẻ, thân thể được chăm sóc thật tốt.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện người đàn ông trung niên cùng Vân Tịch Dạ giữa trán có nhàn nhạt giống nhau.
Trung niên nam tử rất tuấn mỹ, cộng thêm năm tháng làm trên người hắn lúc này tản ra hơi thở thành thục ổn trọng, tuyệt đối là hình tương rất đẹp trong lòng phụ nữ.
Lúc này người đàn ông trung niên có chút tức giận nhìn một chàng trai cúi đầu đứng trước mặt hắn, khẽ quát: “Nó không phải ở trong nước sao!
Thế nào còn không tìm được?”
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác chính là Lục Thành, Lục Thành một tay nhẹ xoa chân mày nhíu chặt, một tay cầm điếu thuốc, khói trắng nhè nhẹ chậm rãi theo ngón tay đi lên, chính nó cũng bởi vì tâm tình kỳ quặc của chủ nhân mà âm trầm, phòng làm việc thoạt nhìn mưa gió nổi lên càng dữ dội.
Lục Thành thật không nghĩ tới, Vân lão gia sẽ yêu thương cục cưng đến vậy, lại vẫn đem ‘Vân hoành’ đưa vào trong tay cô!
Càng làm cho hắn nghĩ không ra chính là tiểu cô nương kia sau mây năm đã trở nên thật xinh đẹp, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ tự động tránh, hiện tại như vậy thật quyết đoán!
Vừa mới tiếp nhận ‘Vân hoành’ liền cướp đi ba hợp đồng lớn của hắn, một người nước ngoài quanh năm cùng hắn hợp tác, thế nhưng chỉ để ý lợi nhuận trước mắt đã cùng ‘Vân hoành’ hợp tác!
Không được một tháng trong tay của cô, hắn đã tổn thất mất một phần tư lợi nhuận.
Từ năm đó sau khi đưa ra ý định ly hôn, hắn cũng đã chuẩn bị cho sự trả thù của Vân lão gia.
Nhưng không thể nghĩ được mười mấy năm chờ đợi Vân lão gia vẫn không có bất cứ động tĩnh gì!
Hắn vẫn còn nghi hoặc Vân lão gia chẳng lẽ thực sự già rồi? Sự bốc đồng ít nhất cũng không có? Hiện tại xem ra chính mình so với Vân lão gia năm đó tử vẫn là quá trẻ người non dạ!
Năm đó, tuổi còn trẻ, hắn đặt trái tim hoàn toàn ở trên người Y Na cùng đứa nhỏ, lại không thấy rõ bản chất của đứa nhỏ hắn gọi là cục cưng kia.
Vân lão gia lợi dụng đứa nhỏ kia đối với hắn năm đó hận ý, bây giờ tới trả thù hắn!
Thực ra nếu Vân lão gia tự mình đến trả thù hắn, điều này càng đả kích hắn hơn.
Năm đó không chú ý tới con bé kia, có lẽ là chuyện sai lầm nhất của hắn kiếp này!
Người con trai đứng ở Lục Thành trước mặt cúi thấp đầu kia tóc ngắn màu hạt dẻ không chú ý chăm sóc lắm cho nên có cảm giác thư t tùy ý, chiếc áo sơ mi ba cúc trên mở phanh, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng.
Quần tây màu đen hưu nhàn che đi hai chân thon dài của hắn, làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm cao ngất.
“Nghe nói, cô ấy cũng chỉ là tại tiệc mừng thọ xuất hiện đúng một lần, chưa từng thấy thêm lần nào nữa!
Hơn nữa, con phát hiện mỗi lần con điều tra chuyện của cô ấy thì luôn bị người khác quấy rầy!”
Thanh âm có chút nghi hoặc không hiểu vang lên, giọng điệu nhàn nhạt, lại là khàn khàn khó có thể hiểu được tâm trạng người này.
Lục Thành hút điếu thuốc trong tay, nhẹ nhàng phun khói ra, nghe được câu nói kia nhíu chân mày chặt hơn, dụi tắt điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu ta trong mắt hiện lên vẻ hung tàn nhè nhẹ, lạnh lùng nói ”
Bị quấy rầy là rất bình thường, Vân lão gia ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, không thể dễ dàng đối phó.
Dùng thêm nhiều người chút, tiếp tục điều tra!”
Thoáng nhìn mệt mỏi trong mắt người con trai trươc mặt, Lục Thành dừng một chút, hung tàn trong mắt nhanh chóng biến mất, trên mặt tràn đầy thương tiếc đổi giọng điệu yêu thương ôn nhu nói với hắn: “Tiểu Vệ trong khoảng thời gian này cũng mệt mỏi rồi, việc này giao cho người dưới đi làm là được rồi.
Con nghỉ ngơi mấy ngày, có thể đi đến trường cho đỡ buồn, đừng làm cho mình nhiều áp lực.”
“Cám ơn cha nuôi, con sẽ mau chóng tìm được cô ta!”
Thượng Quan Vệ trong con ngươi xẹt qua một tia cảm động, lại vẫn như cũ dùng giọng điệu nhàn nhạt cảm ơn.
Thượng Quan Vệ là hai mươi năm trước lúc Hà Y Na sinh Lục Tử Hạo, Lục Thành nhận nuôi.
Chính là để đối phó với sự trả thù của Vân lão gia, nhưng không nghĩ ngày trả thù tới muộn như vậy.
Về sau Lục Thành để Thượng Quan Vệ lăn lộn thế giới ngầm sau đó bất cứ tình huống nào, cũng vì Lục Thành mang về không ít lợi ích.
Chính xác, Thượng Quan Vệ chính là người đứ đầu ‘Thủ hộ’.
Là con nuôi của Lục Thành, cũng là vệ sĩ riêng của Lục Tử Hạo theo lời Lục Thành giao phó.
“n, về đi.”
Lục Thành yêu thương nhìn Thượng Quan Vệ, phẩy phẩy tay cho hắn đi nghỉ ngơi.
“Vâng, cha cũng chú ý nhiều tới thân thể.”
Nói xong Thượng Quan Vệ hướng Lục Thành thi lễ một cái, xoay người ra khỏi cái phòng làm việc tráng lệ kia.
Lục Thành nhìn cửa ban công chậm rãi khép lại, lần thứ hai đốt một điếu thuốc, chậm rãi đưa lên miệng, trong mắt đã không còn một chút yêu thương vừa rồi, có chỉ là trận trận hàn khí giận tức.
———— “Cục cưng, anh hôm nay đi vào trong đó được không?”
“Cục cưng, chúng ta hôm nay ra ngoài ăn cơm Tây hay vẫn là cơm trưa ở nhà?”
“Cục cưng, chúng ta có cần một bữa tối ánh nến hay không?”
“Cục cưng, nếu không chúng ta…”
“Thôi đi, hôm nay không đi đâu cả!”
Đột nhiên tiếng gầm giận dữ, vang phá tận trời!
An Vũ Hàm ghé vào đầu giường Vân Tịch Dạ, không ngừng lải nhải há to miệng sợ hãi.
Hôm nay sáng sớm An Vũ Hàm liền bò tới đầu giường Vân Tịch Dạ líu ríu không để cô yên.
Đơn giản là một tháng trước Vân Tịch Dạ đáp ứng yêu cầu tổ chức sinh nhật của anh, vì thế An Vũ Hàm kích động cả đêm không ngủ, kể cho Vân Tịch Dạ hành trình kế hoạch hôm nay.
Vân Tịch Dạ không ngừng xin tha, rốt cuộc cùng cô cũng được âu yếm giường lớn, tiếp xúc thân mật!
Mà bây giờ chưa tới bảy giờ!
Ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ Vân Tịch Dạ lại tiếp tục không thể chịu đựng được, hét lớn một tiếng, mới kết thúc những câu lải nhải buồn chán này!
An Vũ Hàm bị âm thanh này làm giật mình, chớp đôi mắt vô tội, giương cái miệng nhỏ nhắn, mê man nhìn chằm chằm vào con ngươi đầy lửa giận của Vân Tịch Dạ, không hiểu gì cả!
Vân Tịch Dạ căm tức nhìn An Vũ Hàm thấy anh ánh mắt mê man đã hiểu rõ, lần thứ hai bị đả kích!
Vô lực đem đầu vùi trong gối, trầm mặc hai giây, đột nhiên thân thủ đem An Vũ Hàm đang ghé vào đầu giường kéo vào ổ chăn đặt ở dưới thân, lại… lại kéo chăn lên đắp lần thứ hai, ngủ thật say, mà thế giới này, bởi vì An Vũ Hàm ngây ngốc mà thanh tịnh!
Vân Tịch Dạ khuôn mặt mệt mỏi, cho nên An Vũ Hàm sáng sớm bị kéo vào ổ chăn liền ngốc rụng đến bây giờ, lúc tới trường học, ngày kỷ niệm thành lập trường đã diễn ra được một lúc.
Nhưng, cũng may mắn Vân Tịch Dạ vừa đến đã mời lên biểu diễn.
Mà hiệu trưởng của chúng ta, An lão gia!
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi lại cùng nhau bị muộn của hai người, cười đến mức con mắt cũng không thấy!
Lại thấy lúc Vân Tịch Dạ kéo An Vũ Hàm ngơ ngác đi tới, nụ cười có chút không được tự nhiên!
Rõ ràng chứng tỏ tôn tử nhà mình bị Dạ nha đầu bắt nạt rồi!
Nhưng cũng không sao, chỉ cần có thể ôm tằng tôn thì tất cả cũng không sao!
Lúc này Vân Tịch Dạ kéo An Vũ Hàm bên cạnh An lão gia, cùng An lão gia nhẹ nhàng ngồi ở hàng cuối cùng.
Nếu như cô biết An lão gia hiện tại đang suy nghĩ gì, chắc chắn cô nhất định sẽ vô cùng không bình tĩnh nhảy dựng lên, cầm dao chém người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT