Vừa dưỡng thương, vừa cấm chừng, lại trải qua một lần bị tai nạn cùng ngựa, Bắc Thần Quang Vũ đành phải thành thật ở Bảo Khánh cung đọc sách luyện tự, ngẫu nhiên còn có thể sờ sờ cung tên, có thể đến Ngự hoa viên đi một chút, nhưng nếu đi chếch về hướng mã trường một chút, sẽ bị Bảo công công hô to gọi nhỏ lôi trở về, lại thêm bị Hàn Mai Đông Tuyết lải nhải.

Trong đình viện tuyết đọng dần dần tan, từ từ, hoa cỏ cây cối cũng bắt đầu nẩy mầm, lá mới xanh non vươn ra, đóa hoa xinh đẹp lại khoe sắc, thời tiết từ ấm áp ướt át thành nặng nề nóng bức, một hồi mưa bão sấm chớp kinh thiên động địa qua đi, mùa hè tiến đến, cành lá xanh dày rậm rạp, ve kêu râm rang, lại ngửi thấy được mùi thơm ngát không khí trong lành tản ra từ những đóa hoa.

Vì không để Bắc Thần Quang Vũ ở Bảo Khánh cung quá mức nhàm chán, Bảo công công mượn nhân mạch cùng chức vụ đi thám thính không ít tin tức bát quái trong cung ngoài cung về kể cho hắn nghe.

Bắc Nguyệt cùng Lan Chi giao chiến đã sắp vào giai đoạn kết thúc cuối cùng.

Lan Chi ở mặt ngoài tuy là một quốc gia liên minh, nhưng kỳ thật bên trong sớm đã là tứ phân ngũ liệt. Một vài bộ tộc lớn thường thường chiếm cứ ốc đảo dân lấy làm sinh tồn trong sa mạc cùng với khoáng sản tài nguyên, tranh đấu gay gắt không ngừng, mà cái gọi là Hãn vương được đề cử ra cơ hồ đã muốn thành một bù nhìn, mà bộ tộc nhỏ lại thường thường bị ức hiếp, thậm chí còn có thể bị bộ tộc lớn buộc làm nô dịch, dần dần, rất nhiều bộ tộc nhỏ liên hợp lại, cộng đồng chống cự bộ tộc lớn, bất quá lực lượng tiểu bộ tộc rốt cuộc vẫn là quá yếu, bởi vậy, thủ lĩnh của nhóm bộ tộc đã nghĩ phương nghĩ pháp tìm tới Bắc Nguyệt làm chỗ dựa vững chắc. Làm cho bọn họ không thể tưởng được chính là, cách này vừa lúc để Bắc Thần Mặc Hoàn đã sớm có ý đánh xâm lược lợi dụng, vì thế Bắc Nguyệt rõ ràng giơ cờ hiệu hiệp trợ hữu quốc an bang cùng Lan Chi khai chiến, qua châm ngòi ly gián, tạo nội chiến, làm ngư ông đắc lợi, lại đánh mấy chiến dịch quy mô không lớn không nhỏ, lãnh thổ Lan Chi cũng đã bị Bắc Nguyệt ngầm chiếm hơn phân nửa.

Thành trì Lan Chi bị Bắc Nguyệt đánh hạ, Bắc Thần Mặc Hoàn chẳng những không tàn sát dân trong thành cướp của, –mà kỳ thật thành trì cằn cỗi như vậy cũng không có gì để cướp bóc, cho nên Bắc Thần Quang Vũ vẫn đoán không ra nguyên nhân Bắc Thần Mặc Hoàn tấn công Lan Chi trước tiên là vì gì, chẳng lẽ là bởi vì dễ đánh nên mới đánh trước? — ngược lại là ban bố chính lệnh trấn an dân chúng trong thành, chẳng những phái quân cùng thủ thành thanh trừ giặc cỏ sa mạc, còn cung cấp thực vật quần áo vật dùng, hơn nữa cho phép một vài dân chúng Lan Chi chuyển nhà đến nơi biên thành Bắc Nguyệt hoàn cảnh tốt hơn, cứ như vậy, dân chúng Lan Chi nhận hết bộ tộc chinh chiến nổi khổ cùng bộ tộc nô dịch lập tức cảm nhận được cuộc sống yên tĩnh cùng an bình, chậm rãi đều bắt đầu duy trì tân quân chủ của bọn họ, Bắc Thần Mặc Hoàn.

Kỳ thật, nhóm dân chúng cũng không quá mức để ý ai làm hoàng đế, bọn họ theo đuổi, chính là bình an cả đời, không có nỗi khổ chiến tranh, không có nỗi khổ lang bạc kỳ hồ, không có nỗi khổ cửa nát nhà tan thê ly tử tán, đây là yêu cầu thấp nhất; nếu hoàng đế kia còn có thể làm dân chúng an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm, như vậy ai không đi ủng hộ y chứ?

Phương Bắc của đại lục, Bắc Nguyệt thôn tính từng bước chậm rãi đưa Lan Chi vào bản đồ của mình, mà phía nam, cả đại lục nước duy nhất đủ thực lực cơ hồ có thể đối đầu với Bắc Nguyệt là Nam Chiêu đã bắt đầu giương cung bạt kiếm với Phỉ Lạc nằm trong một eo biển. Phỉ Lạc là quốc gia quần đảo, trình độ và kỹ thuật đóng thuyền cùng hàng hải, với năng lực hải chiến là nổi bật trong lục quốc, mà Nam Chiêu là quốc gia vùng sông nước, vừa có rừng vừa có biển, năng lực đóng thuyền, thuỷ chiến cùng hải chiến coi như là ngang với Phỉ Lạc. Nếu Nam Chiêu đánh hạ Phỉ Lạc, như vậy tiếp theo bị uy hiếp chính là Bắc Nguyệt với phía đông quốc thổ có một đường bờ biển dài thật dài.

Đây là sau giờ Ngọ một ngày mùa hè nóng bức, Bắc Thần Quang Vũ nằm trên ghế ở lương đình trong Bảo Khánh cung hóng mát, trong tay còn cầm một chén chèn đậu xanh ướp lạnh, Bảo công công ở một bên quạt, ở đây tránh né mùa hè nóng bức, quả thực là thích ý cực kỳ.

Hai người đang câu được câu không trò chuyện, lại bỗng nhiên nhìn thấy chỗ rẽ hành lang có một tiểu thái giám vội vã chạy tới nơi này, Bảo công công nhướng mày, trách mắng: “Quế Hỉ, sao lại luôn luống cuống tay chân như vậy làm gì, không quy củ!”

Quế Hỉ đi vào lương đình, hành lễ, vẻ mặt đau khổ nói: “Bảo công công, người ở Đan Hà cung đến đây, nói là Hoàng thái phi có việc thỉnh Vương gia qua một chuyến, còn nâng kiệu đến, người đều chờ ở ngoài, tiểu nhân này không thể sốt ruột sao!”

Hoàng thái phi?! Bắc Thần Quang Vũ cùng Bảo công công hai mặt nhìn nhau, không hợp lý, Hoàng thái phi từ trước đến nay không xử lý việc gì một lòng ở Phật đường của Đan Hà cung niệm kinh thì tìm hắn làm gì? Bất thình lình như vậy, thật kỳ quái. Hai người đều không hiểu ra sao.

Bảo công công bước lên nhìn chằm chằm Quế Hỉ, lại xác nhận hỏi: “Ngươi nói chính là Hoàng thái phi trong Đan Hà cung kia sao?”

“Hồi Bảo công công, trong hoàng cung cũng chỉ có một vị Hoàng thái phi ở Đan Hà cung mà thôi!” Quế Hỉ mặt đều nhăn thành cái bánh bao, vừa rồi chạy một trận, toàn thân mồ hôi, trên lưng áo đều ướt đẫm.

Bắc Thần Quang Vũ từ ghế nằm ngồi dậy, hỏi: “Người tới có nói Hoàng thái phi gọi ta qua có chuyện gì không?”

Quế Hỉ lắc đầu, nói: “Hồi Vương gia, tiểu nhân cũng có hỏi, bọn họ cũng chỉ nói Hoàng thái phi muốn Vương gia qua một chuyến thôi.”

Bắc Thần Quang Vũ đứng lên bước vài bước trong lương đình, Hoàng thái phi này hắn ngay cả gặp còn chưa gặp qua, càng miễn bàn có gì đó để nói, đột nhiên nói muốn tìm hắn như vậy, còn phái kiệu lại đây, xem ra hắn muốn nói không cũng không được.

Thật sự muốn làm rõ Hoàng thái phi này trong hồ lô bán thuốc gì, nghĩ nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ vẫn là quyết định đi một chuyến xem sao.

Đi vào tiền viện Bảo Khánh cung, liền nhìn thấy nhuyễn kiệu chỉ giành cho cung điện đang chờ ở ngoài, một tiểu thái giám sắc mặt trầm ổn giữ kiệu nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ, vội vàng tiến lên hai bước hành lễ, tất cung tất kính nói: “Đan Hà cung Thanh Trúc bái kiến Trữ quận vương!”

“Miễn lễ.” Bắc Thần Quang Vũ khoát tay. Nhìn thấy người trước mặt này bộ dáng thật ổn trọng, thật không giống thái giám chạy việc bình thường, hắn liền thử hỏi lại: “Không biết Thanh Trúc công công có biết, Hoàng thái phi thỉnh bổn vương là có chuyện gì không?”

Thanh Trúc khoanh tay quy củ nói: “Hồi Vương gia, tiểu nhân không biết, chỉ là phụng mệnh làm việc.”

Bắc Thần Quang Vũ mặt nhăn nhíu, cùng Bảo công công liếc mắt một cái. Mẫn tuệ cảm giác chuyện này hình như có chút kỳ hoặc, nhưng không biết một chuyến đi này sẽ có chuyện gì. Suy nghĩ một chút, Bắc Thần Quang Vũ khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong đang muốn lên kiệu, Thanh Trúc lại bỗng nhiên đưa tay ngăn Bảo công công đang định đi theo, nói: “Vị công công này xin dừng bước, Hoàng thái phi công đạo, chỉ thỉnh Trữ quận vương một mình đi một chuyến.”

Bảo công công dừng lại, do dự nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ. Bắc Thần Quang Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Bảo công công cười trấn an, nói: “Vậy ngươi ở trong cung chờ ta là được, ta đi xong sẽ trở về.”

“Nhưng mà, Vương gia......” Bảo công công có chút nghi ngờ cùng sốt ruột, đang muốn nói gì đó, Bắc Thần Quang Vũ phất tay, cắt ngang gã, nói “Vô phương.” Nói xong, liền xoay người lên cỗ kiệu.

Trong cỗ kiệu đong đưa, Bắc Thần Quang Vũ vuốt cằm nhìn đỉnh kiệu nghĩ nghĩ, bên môi chậm rãi lộ ra nụ cười tươi. Binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm [phải căn cứ vào tình huống cụ thể mà ra biện pháp thích hợp], hắn thật muốn nhìn xem Hoàng thái phi chưa từng gặp mặt này đang diễn trò xiếc gì.

Đi được một đoạn rồi, cỗ kiệu rốt cục chậm rãi dừng lại.

Bắc Thần Quang Vũ xuống cỗ kiệu, không ngờ phát hiện hắn lại là đứng ở trước cửa Kiền Nguyên cung, đang muốn tìm Thanh Trúc tới hỏi, trong Kiền Nguyên cung liền có một trung niên thái giám bước ra mặt đầy tươi cười, Bắc Thần Quang Vũ tập trung nhìn kỹ, nguyên lai là vị tổng quản thái giám Lương công công hồi Tết đến Bảo Khánh cung ban chỉ kia.

Lương công công tiến đến hành lễ đón Bắc Thần Quang Vũ, cười tủm tỉm nói: “Tiểu nhân bái kiến Trữ quận vương.”

Bắc Thần Quang Vũ tuy rằng một bụng nghi vấn, vẫn mở to mắt nhìn, trấn định tự nhiên mỉm cười nói: “Lương công công miễn lễ. Vừa rồi......”

Lương công công lại nhẹ nhàng vung phất trần lên, cười cướp lời hắn, làm một động tác “Thỉnh”, nói: “Trữ quận vương thỉnh.”

Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu nhìn lão, Lương công công vẫn tươi cười vô hại.

Sờ sờ cái mũi, Bắc Thần Quang Vũ cũng không nói thêm nữa, dạm bước vào Kiền Nguyên cung.

Lương công công đi lên một bước dẫn đường cho hắn, rốt cuộc dẫn hắn đi hướng về Ngự thư phòng.

Xuyên qua hành lang u tĩnh lịch sự tao nhã cùng tiểu hoa viên cảnh trí duyên dáng, bọn họ đi vào một cung điện. Lương công công đưa Bắc Thần Quang Vũ tới cửa, cái gì cũng chưa nói, hơi hơi làm lễ liền xoay người rời đi, để lại Bắc Thần Quang Vũ đứng tại chỗ buồn bực nửa ngày.

Tên này đang làm cái quỷ gì?! Hiếm khi, Bắc Thần Quang Vũ từ trước đến nay tự cho rằng tính tình không tồi cũng có chút bắt đầu nổi giận.

Giơ tay đẩy cánh cửa kia ra, đập vào mắt chính là một bình phong gỗ đàn hương màu đen cách cửa chừng năm bước, trên mặt đất trải thảm lông vừa nhìn đã biết vừa dày lại mềm.

Phẫn nộ hung hăng một cước bước lên tấm thảm trong điện, xúc cảm lòng bàn chân đạp lên tấm thảm mềm nếu là bình thường đã sớm làm hắn thoải mái mà thán ra tiếng, nhưng lúc này hắn đang có ý nghĩ chuẩn bị xắn tay áo đánh nhau. Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên dừng lại, bởi vì cái mũi hình như ngửi được một trận tùng mộc hương thanh nhã quen thuộc.

Bắc Thần Quang Vũ trừng lớn mắt, sửng sốt trong chốc lát, sau đó đưa tay che ngực nơi trái tim bắt đầu hưng phấn mà nhảy dựng lên, chậm rãi từng bước một bước qua bình phong, đi vào điện.

Trong điện trừ bỏ thảm lông màu trắng, còn có mấy tầng màn mỏng, phía sau rèm là một cái giường thật lớn, nhìn qua phá lệ thoải mái cùng...... mê người. Càng mê người chính là, loáng thoáng trên đó còn có nằm một mĩ nam nửa thân trần đang nằm, mặc ti bào màu đen rời rạc, lộ ra bờ ngực bằng phẳng rắn chắc cùng đôi chân thon dài, y tà tà tựa vào đệm dựa thật dày, sợi tóc màu đen thả rơi bên người.

Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, thật sâu hít vào một hơi, không xác định thử hỏi: “...... Phụ hoàng?”

Người trên giường nhẹ nhàng nâng tay trái về phía hắn, Bắc Thần Quang Vũ thấy được trên tay y là chiếc nhẫn ngọc lục bảo cực đại có đường viền khắc rồng quen thuộc lóe ra vài tia quang mang chói mắt dưới ánh sáng hôn ám ở tẩm điện.

Bắc Thần Mặc Hoàn thanh âm lười biếng mang theo khàn khàn trầm thấp, “Vũ Nhi, lại đây.”

Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng xốc màn đi vào, đến bên cái giường lớn kia. Gương mặt xinh đẹp vẫn khuynh quốc khuynh thành tuyệt thế vô song, còn có đôi mắt màu vàng lợt yêu dị tà tứ, Bắc Thần Mặc Hoàn nửa bên môi nhếch một nụ cười mỉm.

Chần chờ đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay to thon dài kia, Bắc Thần Quang Vũ hạ mắt, thấy sợi tóc Bắc Thần Mặc Hoàn có chút ẩm ướt. Xem ra đế vương này vừa mới tắm rửa xong, trên người còn dẫn theo vài phần thủy khí, nhưng mà trong hơi thở tao nhã lười biếng của y mơ hồ ẩn chứa một tia bôn ba mệt mỏi.

Bắc Thần Mặc Hoàn kéo Bắc Thần Quang Vũ vào trong lòng, xoay người một cái đặt hắn ở dưới, tựa đầu vùi vào nơi cổ tản ra mùi sữa thoang thoảng, nhẹ nhàng cười, khàn khàn nói: “Gần một năm không thấy, Vũ Nhi cao lên không ít.”

Bắc Thần Quang Vũ bị động tác đột nhiên của Bắc Thần Mặc Hoàn dọa cho cứng đờ, phục hồi tinh thần lại phát hiện bản thân đã nằm trên cái giường rộng kia, thân thể rắn chắc cao lớn của Bắc Thần Mặc Hoàn bao phủ trên người hẳn, nơi cổ bị hơi thở ấm áp của y làm ngứa ngáy. Một bàn tay hắn nắm tay Bắc Thần Mặc Hoàn, tay kia thì lại chống vào bờ ngực trần săn chắc, hắn không dám lộn xộn, loại không khí tối khiêu khích này làm cho thân thể Bắc Thần Quang Vũ hơi hơi phát run, từ xương sống chậm rãi dâng lên một tia nhộn nhạo.

Khó khăn liếm liếm đôi môi, Bắc Thần Quang Vũ rốt cục tìm lại được thanh âm của mình, hỏi: “Phụ hoàng sao lại đột nhiên hồi cung?”

Bắc Thần Mặc Hoàn hơi hơi ngẩng đầu, ngậm lấy vành tai mượt mà, nhận thấy được thân thể bé con dưới thân cứng đờ, tiếp theo hít một hơi khí lạnh, bên môi y lộ ra tươi cười tà tứ. Y một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, ngón cái vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay, tay kia thì chơi đùa sợi tóc đen nhánh mượt mà của đứa nhỏ, sau một lúc lâu, mới nói: “Gần đây xảy ra một sự tình, nên trở lại một chuyến.”

Bắc Thần Quang Vũ bị Bắc Thần Mặc Hoàn khiêu khích làm hơi thở rối loạn, ngực khẩn trương phập phồng, hắn hạ mi mắt, lại nhìn thấy vòm ngực trần bằng phẳng rắn chắc kia, thù du đỏ tươi, đi xuống mơ hồ còn có thể ngắm đến cơ bụng hoàn mỹ cùng thắt lưng gầy gò...... Trong lòng khổ kêu một tiếng, ông trời buông tha ta đi! Kỳ thật trong đầu đã bắt đầu tâm viên ý mã, vội vàng nâng mắt lên, lại vọng vào đôi mắt màu vàng lợt tà mị kia. Bắc Thần Mặc Hoàn tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Nháy mắt, lại nháy mắt mấy cái, mất tự nhiên cười cười, Bắc Thần Quang Vũ ngập ngừng hỏi: “...... Không biết phụ hoàng lần này trở về bao lâu?”

Bắc Thần Mặc Hoàn tà khí cười, cúi đầu xuống, cùng Bắc Thần Quang Vũ ánh mắt đối ánh mắt, chóp mũi đối chóp mũi, thanh âm khàn khàn hỏi: “Vũ Nhi hy vọng trẫm trở về bao lâu? n?”

Tùng mộc hương thanh nhã bao phủ hắn, mỗi lần hít vào thở ra đều là khiêu khích cùng mờ ám, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy khó thở, thân thể cùng mặt đều bắt đầu nóng lên, trong đầu loạn thành một đoàn, nhìn cặp mắt màu vàng lợt kia, hắn phát hiện nơi đó ẩn giấu ám trầm mang theo dục vọng.

“...... Phụ hoàng......” Bắc Thần Quang Vũ hé mở đôi môi, trong óc lại trống rỗng, quên đi bản thân muốn nói cái gì.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, sau một lúc lâu, chỉ nghe Bắc Thần Mặc Hoàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đôi môi chậm rãi gợi lên tươi cười tà tứ, y nhẹ giọng nói: “Vốn nghĩ đến ngươi sẽ cự tuyệt, nếu như vậy......” Hai mảnh môi mềm mại lại mang theo hơi thở xâm lược liền phủ trên đôi môi hồng nhuận đang run lên nhè nhẹ của Bắc Thần Quang Vũ.

Trằn trọc mút vào, tứ chi dây dưa, hai thân ảnh sau màn dính sát vào nhau, mơ hồ truyền đến vài tiếng than nhẹ, trong tẩm điện mờ nhạt, vài phần kiều diễm.

Hồi lâu, đôi môi khóa vào nhau mới chậm rãi tách ra.

Đôi mắt to tròn của Bắc Thần Quang Vũ lúc này ướt sũng, con ngươi màu đen lưu chuyển mê muội, hai má phấn nộn lộ ra đỏ ửng, môi ướt át sưng đỏ, vạt áo hở ra, lộ ra cổ trắng nõn thon dài cùng xương quai xanh tinh tế. Bắc Thần Mặc Hoàn nhắm đôi mắt vàng ám trầm, nằm nghiêng bên cạnh y, ôm sát thân thể gầy nhỏ vào trong lòng, khàn khàn nói: “Cùng trẫm nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong, chậm rãi điều hoà hô hấp, lâm vào giấc ngủ sâu.

Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi vươn tay, mơn trớn sợi tóc đen như mực bóng mượt của Bắc Thần Mặc Hoàn, nhẹ nhàng dựa sát vào y, thở dài một tiếng nhắm hai mắt lại.

Hết chương thứ mười chín

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play