Lúc Lý Trận dậy trời còn chưa sáng, nguyên do là bình minh của mùa đông rất chậm, xung quanh tối đen, bên ngoài tứ hợp viện có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người khác, trong hẻm nhỏ đã có mấy hành xóm dậy rồi.

Trước kia đều là Lý Dịch Chi so với Lý Trận thức dậy sớm hơn, bởi vì thính giác của Lý Dịch Chi tương đối mẫn cảm, nghe được tiếng động liền không ngủ được.

Lý Trận rời giường, đi qua phòng ở cách vách nhìn thoáng qua, bên trong tối đen, thăm dò đầu giường liền nhìn thấy hai người nằm trên giường, một lớn một nhỏ, mặt đối mặt còn đang ngủ.

Lý Trận mới vừa nhìn thoáng qua, Trần Cảnh ngủ ở tay ngoài động ngay một cái, nhẹ nhàng xoay người từ trên giường nhảy xuống, từ bên cạnh lấy quần áo của mình ôm đến, rồi nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái đi ra còn giúp Lý Dịch Chi đóng cửa thật kĩ.

Lý Trận cảm thấy nếu không phải là Trần Cảnh tuổi quá nhỏ, anh nhất định cho rằng hai người này có quan hệ gì đó…

Trần Cảnh khoác thêm áo, đi vào phòng bếp dùng kẹp gắp than đẩy nắp che bếp lò ra, lấy than đã đốt thành tro ra, lại bỏ thêm vào trong một khối than mới, sau đó đem nắp đậy kín, tiếp đó lại chế một ấm nước đặt trên bếp lò rồi đun.

Quay đầu từ trong ngăn tủ lấy ra một cái thau rửa mặt đặt ở một bên, đợi chế nước nóng.

Lý Trận nhìn thấy động tác thuần thục rất kinh nghiệm không khỏi nhíu mày, Trần Cảnh bận bịu xong mới ngẩng đầu nhìn Lý Trận, nói: “Điểm tâm muốn ăn cái gì, có ăn kiêng gì không?”

“Không có.”

Trần Cảnh gật gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, nói: “Tôi cũng cảm thấy không có.”

“…” Lý Trận nheo mắt lại, cảm thấy nhất định là nghĩ đến bộ dang mình đêm qua ăn cơm không nể nang, khẳng định đã để lại cho Trần Cảnh một ấn tượng khắc sâu vô cùng.

Sau khi nước sôi Trần Cảnh để đủ phần nước cho Lý Trận, bản thân rửa mặt xong liền đi phòng ngủ gọi Lý Dịch Chi rời giường, Lý Dịch Chi đứng lên rửa mặt, Trần Cảnh thật ăn ý đi ra cửa mua chút điểm tâm sáng.

Lý Trận không nói chuyện, anh hiện tại đã hiểu được, tại sao trên đời này chỉ có Trần Cảnh là có đủ khả năng làm cho Lý Dịch Chi chơi cờ, thoạt nhìn cũng không phải là không có lý.

Ngày hôm qua vội vội vàng vàng về nhà, cũng không bao nhiêu người biết, nhưng có điều muốn truyền chút tin tức trong hẻm nhỏ này, một buổi tối như vậy là đủ rồi.

Sáng ngày thứ hai, cơ hồ là tất cả mọi người đều biết Kỳ Vương Lý Trận quay về…

Người muốn cùng Lý Trận chơi cờ nhiều đếm không xuể, tuy rằng đại đa số người đều là kỳ thủ nghiệp dư không vượt qua được ranh giới, nhưng luôn muốn cùng Lý Cửu đẳng khoa tay múa chân một chút, kiến thức qua cái gì gọi là kỳ thủ đẳng cấp chân chính.

Mọi người không tiện đi vào trong nhà quấy rầy, nên tất cả đều dồn đống ở Kỳ xã, sáng sớm Kỳ xã mở cửa liền tràn vào một đám người, cảnh tượng kia thật giống như siêu thị lần đầu tiên xuất hiện, lúc mọi người xếp hàng đi vào siêu thị cũng thế.

May mắn là diện tích Kỳ xã tương đối rộng, nếu như là Kỳ xã cũ, phỏng chừng đã muốn người kín hết chỗ.

Lý Trận tất nhiên muốn nhận thức một chút Kỳ xã của Lý Dịch Chi, chưa đến mười giờ ba người đã cùng nhau đi Kỳ xã.

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Vương, tựa như lúc duyệt binh xếp thành hàng cũng hoan nghênh khoa trương như thế, ở trong lòng của những người này ở đây, cờ vây đã muốn không chỉ là cờ vây mà càng là một loại tâm huyết cùng vinh dự, bởi vì đã qua nhiều năm như thế mà Lý Trận là người kỳ thủ đầu tiên đánh bại được Cửu đẳng Nhật Bản.

Thời gian Lý Trận ở ngoài lâu như thế, vẫn là cảm thấy trong hẻm nhỏ tương đối gần gũi, anh là người cà lơ phất phơ, cũng không câu nệ cái gì tiểu tiết, quan hệ cùng mọi người cũng không tệ lắm, người ta mời anh chơi cờ, anh cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng đa số là mới hạ hai ba lần đã bị giết đi ra, có lẽ là đều không trụ được nửa tiếng.

Giữa trưa Trần Cảnh phải về nhà đi làm cơm, Lý Trận còn cùng một cái đứa nhỏ còn chưa lên tiểu học chơi cờ, cái đứa nhỏ kia còn tuyên bố nói, nếu không thể đánh bại Kỳ Vương thì liền lấy búp bê thằng hề bản thân mới mua đưa cho Lý Trận.

Kết quả là Lý Trận cũng không biết là khi dễ con nít có bao nhiêu không tốt, mười phút đã đem đứa nhỏ người ta giết đến không còn mảnh giáp, đứa nhỏ không chịu thua muốn tiếp tục đánh, vì thế bọn họ đã muốn đánh hơn một giờ, Lý Trận giống như là khi dễ con nít thành nghiện, làm không biết mệt.

Trần Cảnh liền tính bản thân đi về trước nấu cơm, Lý Dịch Chi cũng đi theo bé đi về trước, Trần Cảnh cảm thấy cũng được, dù sao tính cách của Lý Trận là hời hợt, vạn nhất mang Lý Dịch Chi về nhà mà lại va chạm sứt mẻ, chẳng phải là hỏng bét.

Hai người đi về, vừa mới tiến vào hẻm nhỏ liền có một cô gái mặc đồ rất chuyên nghiệp nghênh đón, cô ta trang điểm trang nhã, có vẻ vô cùng xuất sắc, lưng mang một cái túi không nhỏ, trước ngực treo một cái thẻ chứng minh.

Trần Cảnh đã thấy qua người như thế, vừa nhìn liền biết là phóng viên.

Cô gái kia đi tới, nói: “Lý tiên sinh ngài khỏe, tôi là phóng viên tạp chí ‘Kinh tế toàn cầu’, có thể chiếm dụng ngài một chút thời gian được không?”

Lý Dịch Chi nghe được âm thanh giày cao gót còn có chút sửng sốt, hóa ra là phóng viên, Lý Dịch Chi cười nói: “Xin lỗi tôi không phải là Lý Trận.”

Cô gái cũng không đi, nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: “Ngài là Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi tiên sinh đi, tôi đến đây chính là vì tìm ngài.”

Lý Dịch Chi không nói chuyện, Trần Cảnh đỡ anh, cái gì phóng viên bé đã thấy nhiều, phóng viên của tạp chí báo chí này đó luôn tranh giành đến Trần gia phỏng vấn, dù sao phỏng vấn được tập đoàn Trần thị là có thể lên được mặt bìa, nhất là loại tạp chí tài chính và kinh tế này.

Kinh tế toàn cầu là loại tạp chí ở trong tài chính và kinh tế được xem như bậc lão đại, nên ấn tượng rất lớn, bản thân cờ vây cùng tài chính kinh tế là một tồn tại không liên quan nhau, chẳng qua Trần Cảnh đã thấy được nhiều, tất nhiên cũng biết bọn họ đã nghĩ ra cái biện pháp gì, cũng bởi vì hiện tại Lý Trận rất nổi danh nên tất cả tạp chí đều muốn dùng Kỳ Vương để kéo theo ánh sáng về mình.

Mà Kỳ Vương có một người đồ đệ mắt mù, tin tức hấp dẫn người như thế, làm sao có thể bỏ sót.

Lý Dịch Chi không muốn tiếp nhận phỏng vấn, anh đối mặt với màn ảnh là có tâm lý sợ hãi, không tự chủ sẽ nhớ lại đời trước anh ở trước ống kính bị người chặn đường mắng là biến thái, sau khi thua cờ bị một đống phóng viên vây quanh, hỏi về tâm trạng của anh, tại sao lại thua cờ, thua bởi một cái kỳ thủ mới nổi ở giới cờ vây, có phải hay không bởi vì sự kiện đồng tính luyến ái.

Trần Cảnh cũng nhìn ra, đỡ Lý Dịch Chi đi về.

Nhưng cô gái cũng không tính buông tha, đuổi theo hai người đi một đường vào trong hẻm nhỏ, vừa đi một bên lại mang tính chất nghề nghiệp nói: “Lý tiên sinh, tư cách nghề nghiệp của tạp chí chúng tôi rất cao, cũng không muốn nghe được tin tức tư nhân gì của ngài, mấy ngày trước đây Lữ Ngũ đẳng được xưng là đệ nhất cờ miệng đã gửi anh hùng thiếp, nếu như có thể thắng được Lữ Ngũ đẳng là có thể lấy được giải thưởng lớn một trăm vạn, không biết Lý tiên sinh có hứng thú hay không…”

Cô gái còn chưa nói xong, Lý Dịch Chi liền đánh gãy lời cô: “Ngại quá tôi không có hứng thú.”

Cô gái vẫn cứ không buông tha ý tứ, giống như căn bản không nghe được Lý Dịch Chi cự tuyệt, nói: “Đây là một cơ hội khó có được, khắp nơi toàn quốc, thậm chí là kỳ thủ Nhật Bản Hàn Quốc đều sẽ đến khiêu chiến cờ miệng Lữ Ngũ đẳng, ngài không tính tham gia thật sao? Trận đấu sau tết âm lịch sẽ tiến hành, đó cũng là một thách thức mới không phải sao? Nếu ngài muốn tham gia, tạp chí Kinh tế toàn cầu sẽ không trả giá mà tài trợ cho ngài, chỉ cần toàn bộ quá trình ngài tiếp nhận phỏng vấn mà thôi, việc này cũng không khó đi, hơn nữa cũng sẽ không đối với ngài gây bất lợi, Lý tiên sinh suy xét một chút.”

“Ngại quá, không cần suy xét đâu.”

Lý Dịch Chi lắc lắc đầu, bước qua bậc cửa, để cho Trần Cảnh đóng cửa.

Cô gái vẫn là không cam lòng, dùng tay đẩy cửa để ngừa cửa đóng, nói: “Lý tiên sinh ngài không cân nhắc bản thân, chẳng lẽ cũng không vì Lý Cửu đẳng suy nghĩ một chút sao? Lý Cửu đẳng vì ngài chạy khắp toàn quốc các nơi đi tham gia mười một giải đấu, gánh vác việc dự thi vượt quá bình thường chỉ vì lấy tiền thưởng chữa mắt cho ngài, giải đấu cờ miệng tiền thưởng một trăm vạn, nhiều tiền như vậy đúng là những gì ngài cần, hơn nữa…Ngài cho rằng có tiền là có thể chữa mắt được sao, giác mạc không cần phải phù hợp sao!”

Cô nói xong, Trần Cảnh đang đóng cái cửa đột nhiên dừng lại, ánh mắt của bé không tính là hòa nhã, nhìn chằm chằm cô gái, cô gái vốn cảm thấy một đứa nhỏ không có cái gì đáng sợ, lại bị loại ánh mắt này của bé làm sợ đến mức run lên, sức lực nói chuyện cũng không còn.

Cô gái rèn sắt khi còn nóng nói: “Kinh tế toàn cầu là tạp chí có quyền lực, nếu đưa tin trận đấu, vừa lúc tuyên truyền một chút việc hiến tặng giác mạc, gương mặt đại diện của tạp chí là thương nhân có tiền có thực lực, những người này nếu muốn trợ giúp ngài, rất nhanh có thể tìm được giác mạc thích hợp, như vậy về phần cố gắng của Lý Cửu đẳng cũng không uổng phí, chẳng lẽ điều này không tốt sao.”

“Là rất tốt.”

Trần Cảnh bỗng nhiên mở miệng nói, lành lạnh nói: “Đồ đệ Kỳ Vương là mánh lớn, mắt mù cũng là mánh lớn, người mắt mù đi chơi cờ miệng càng là mánh lớn, độc nhất vô nhị như vậy đưa tin không nóng mới là lạ…”

Bé nói xong, dừng một chút rồi nhìn chằm chằm cô gái nói: “Dùng việc hiến tặng giác mạc làm lợi thế, xem cô làm sao yên tâm thoải mái.”

Cô gái nhìn đứa trẻ choai choai trước mắt, tuy rằng ánh mắt của đối phương khiến cho cô có một loại ớn lạnh, nhưng dù sao đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ, làm cho người ta cảm thấy không có gì uy hiếp.

Cô nói rằng: “Sự tình đôi bên cùng có lợi mà thôi, ngài được thứ ngài muốn, chúng tôi cũng nhận được thứ chúng tôi muốn, kết quả của việc này chung quy rất tốt, ai để ý cái gì thiện ý thủ đoạn đâu, có phải hay không.”

Có lẽ là phóng viên đều biết ăn nói, nên giỏi về việc nắm lấy nhược điểm của người ta, Trần Cảnh giữ cửa đang mở, “Thời gian mười phút, nói xong rời đi.”

Cô gái cũng không để ý thái độ của bé, nhanh chóng rảo bước tiến vào cửa.

Lý Dịch Chi thở dài, đi về phía phòng khách.

Phóng viên gọi là Viên Tuệ Cầm, đúng là phóng viên Kinh tế toàn cầu, nhưng tư liệu tương đối cũ, rất nhanh sẽ có phóng viên đến khai thác tin tức.

Lữ Hạo đẳng cấp Ngũ đẳng ngày gần đây ở tòa soạn báo gửi một trang tác phẩm, viết lưu loát mấy ngàn chữ, trình bày ‘Cả đời cờ vây’ của bản thân, nói chơi cờ cũng không cho ông ta danh, cũng không cho ông ta lợi, không phải ai cũng có thể làm kỳ vương thu được vạn người kính ngưỡng, nhưng ông ta vẫn là làm không biết mệt, yêu cầu cờ vây phải được các loại tôn trọng.

Ở phần cuối bài văn ông ta nhắc đến, ông muốn làm một giải đấu cờ vây trăm vạn, nếu có người có thể hạ cờ miệng thắng vượt qua ông ta, như vậy ông ta tình nguyện thua mất một trăm vạn, ở trong bài văn đó còn nói một trăm vạn so với tìm được đối thủ hạ cờ miệng thật sự không tính là cái gì, nếu như không có người hỗ trợ, như vậy ông ta sẽ tự mình lấy ra một trăm vạn.

Thời điểm cờ vây đang lúc nóng hổi, làm sao có thể không có ai tài trợ một trăm vạn, có lẽ đối với một người mà nói thì nhiều lắm, nhưng đối với một thương gia mà nói, một trăm vạn không tính là cái gì, dùng một trăm vạn đầu tư ban đầu kiếm lấy lợi nhuận lớn hơn nữa, cớ sao mà không làm.

Mà bên tài trợ giải đấu cờ miệng một trăm vạn, đúng là tạp chí Kinh tế toàn cầu, vì thế Viên Tuệ Cầm mới vội vàng bôn ba cùng tuyên truyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play