Tần Mục Ca ở * bên cạnh nhìn một quyển sách, vừa thưởng thức hai cây hạnh đào lão quân.
Chỉ một lát sau, thị nữ thêm nước thùng tắm xong, cũng cất xong quần áo và khăn vải chà lau người, liền mời Tần Mục Ca tắm rửa.
Bởi vì nơi này yên lặng, cũng không có người ngoài, Tần Mục Ca chỉ kéo mành vải lại, liền bắt đầu cởi quần áo, sau đó ngồi vào thùng tắm.
Bởi vì cánh tay trái bị thương, cho nên nàng rất cẩn thận từ từ tắm, còn thầm ngâm nga tiểu khúc.
Thấy tắm sắp xong, Tần Mục Ca liền đứng lên, chuẩn bị khăn vải lau kia.
Bỗng nhiên, nàng nghe được tiếng vang khác thường ngoài phòng!
“Ai?!” Dường như Tần Mục Ca cùng lúc nắm lên cây hạnh đào trong tay ném qua!
Vèo! Cây hạnh đào kia qua từ giữa khe hở màn tơ, phá cửa sổ bay ra ngoài phòng, dường như sau khi đánh tới vật gì đó, rớt xuống ở dưới mái hiên.
Nha hoàn bên ngoài nghe được lời của Tần Mục Ca, cũng lập tức chạy ra ngoài.
“Ai đó? Ai đó? – đại đại đại tướng quân? Nô tỳ gặp qua đại tướng quân…”
Tần Mục Ca mới vừa nhanh chóng mặc vào quần áo trong, thì nghe nha hoàn bên ngoài kêu đại tướng quân, thì nàng vạch đen đầy mặt – vừa rồi sẽ không là Hiên Viên Triệt ở bên ngoài chứ? Theo trên lý thuyết mà nói không có khả năng, bởi vì hắn là chính nhân quân tử, cho dù có việc cũng sẽ quang minh chính đại tiến vào, mà sẽ không đến phía trước cửa sổ nhìn gì đó.
Hắn đối với mình không xa không gần, vẫn duy trì khoảng cách bình thường, hẳn là không có khả năng đến mức không báo mà đến.
“Đứng lên đi, Tần tư thư ngủ sao?” Âm thanh Hiên Viên Triệt vang lên.
“Hồi tướng quân, Tần tư thư… Đang tắm …” Âm thanh nha hoàn có chút không cao.
“A…, vậy ta sẽ không quấy rầy…”
Lúc này Tần Mục Ca cũng mặc quần áo, nàng bước nhanh đi ra ngoài đứng ở cửa, gọi Hiên Viên Triệt lại nói: “Đại tướng quân đến đây, chính là có việc?”
Hiên Viên Triệt vừa quay đầu lại, thấy Tần Mục Ca thanh tú xinh xắn đứng ở dưới mái hiên, quần áo trong màu trắng làm cho nàng giống như một đoá hoa mẫu đơn trắng nở dưới ánh trăng, xa hoa, vầng sáng sau người ánh sáng nhàn nhạt, càng cảm thấy mỹ lệ xuất trần, cũng giống như tiên tử.
Lòng của hắn nhịn không được nhộn nhạo lên, cảm xúc trong mắt càng phát ra nồng đậm mãnh liệt, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là vô ý đi ngang qua, muốn hỏi Tần tư thư một chút ở có quen hay không…”
Tần Mục Ca vừa nghe, mỉm cười đi xuống bậc thang, nói: “Đa tạ tướng quân, ta rất vừa lòng, đã quấy rầy nhiều ngày rồi… thật ngại…”
“Vậy là tốt rồi, vậy nghỉ ngơi đi, ta đi trước, có cái gì cần thì nói với Như phu nhân – và quản gia được rồi.” Hiên Viên Triệt vừa thốt ra nói đến Như phu nhân, lập tức cảm thấy mình nói lời sai rồi, liền lập tức sửa lại.
“Đã nhiều ngày không có gặp Như phu nhân, hy vọng ta đã ở nhiều ngày vậy sẽ không để cho nàng cảm thấy không thoải mái – ta chỉ ở vài ngày liền đi…” Tần Mục Ca và Như phu nhân này từng không thoải mái, tuy nhiên đã nhiều ngày không nhìn thấy nàng ta, không có nghĩa là trước khi mình đi vẫn không thấy được nàng ta, vì tránh cho một vài xấu hổ không cần thiết, trước mình vẫn là cho thấy một chút thái độ.
Hiên Viên Triệt hơi cúi đầu nhìn vào trong mắt Tần Mục Ca, trầm mặc chốc lát nói: “Ở trong này, ngươi muốn ở bao lâu đều có thể, không ai sẽ đuổi ngươi đi, nhớ kỹ.”
Trong nháy mắt Tần Mục Ca ngây người, Hiên Viên Triệt đã lứơt đi, trong không khí chỉ để lại chỉ có một mùi thơm ngát.
Nha hoàn bắt đầu nhắc nhở: “Tần tư thư, về phòng nghỉ ngơi thôi, đêm đã khuya…”
“Ừ, đi thôi.” Tần Mục Ca xoay người về phòng, thu dọn một lát nghỉ ngơi không đề cập tới.
Ngày thứ hai gần giữa trưa, Tần Mục Ca đang đọc sách, có ma ma qua nói đại tướng quân Hiên Viên Triệt mời Tần Mục Ca qua cùng dùng đồ ăn sáng.
Có mệnh lệnh của đối phương, Tần Mục Ca không dám thất lễ, vội vàng theo ma ma đi Thanh Hương thính.
Lúc này Lục Ấm phát triển, tầm mắt thậm chí có thể đạt được một mảnh xanh dầy đặc. Tần Mục Ca vừa đi, vừa thưởng thức cảnh đẹp, vô tình đã đến bên ngoài Thanh Hương thính.
Cửa sổ rộng mở, Tần Mục Ca liếc mắt thấy Như phu nhân trang phục lộng lẫy lấy thân phận của nữ chủ nhân đang bận rộn, mà Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt ngồi ở trước bàn cơm hai bên vui vẻ hoà nhã trò chuyện gì đó, không khí dường như rất hoà hợp.
Hai tay Lãnh Thanh Phong nâng má hai mắt thả vào hư không, mãi đến khi thấy Tần Mục Ca, khuôn mặt tuấn tú mới lộ ra tươi cười, vui vẻ vẫy tay với nàng.
Tần Mục Ca nhấc lên váy áo bước lên bậc thang, vén lên bức rèm che đi vào.
Như phu nhân thấy Tần Mục Ca, biến sắc, chẳng qua gần như cùng lúc liền khôi phục bình thường, miễn cưỡng đi lên hô: “Tần tư thư mời ngồi – đã nhiều ngày vết thương có tốt hơn không?...”
Đối phương coi như khách khí, Tần Mục Ca cũng khách khí trả lời: “Tốt hơn rồi, đa tạ Như phu nhân nhớ…”
Hiên Viên Triệt thấy Tần Mục Ca, mặt cố tình hay vô tình xoay chuyển, sau đó nói với Tần Mục Ca: “Mời ngồi, Tần tư thư – từ khi Vương gia, Lãnh công tử còn có Tần tư thư vào đây ở, ta cũng không có chính thức mở tiệc chiêu đãi các vị, hôm nay cho dù là ta vì Vương gia và Lãnh công tử đón gió tẩy trần, còn có ăn mừng thân thể Tần tư thư khôi phục…”
Sau khi Tần Mục Ca nói cám ơn ngồi ở bên cạnh Lãnh Thanh Phong.
Bây giờ Mộ Dung Khinh Hà ngồi ở tôn vị (vị trí cao, kính trọng), Hiên Viên Triệt ngồi ở dưới đầu tiên bên trái, đến Như phu nhân lại ngồi ở dưới Hiên Viên Triệt, Lãnh Thanh Phong ngồi ở dưới bên phải Mộ Dung Khinh Hàn, vậy vị trí tốt nhất của nàng đương nhiên chính là ngồi ở bên cạnh Lãnh Thanh Phong.
Hành động này làm cho Lãnh Thanh Phong cười tươi như hoa, vô cùng vui vẻ, hắn vội vàng quay đầu tới gần Tần Mục Ca khẽ nói: “Hôm nay tỷ tỷ có tốt hơn không? So với mấy ngày trước?”
Tần Mục Ca gật đầu, khẽ trả lời: “Tốt hơn nhiều, ngươi đã nhiều ngày bận rộn, long thể hoàng thượng như thế nào, còn có Tam điện hạ như thế nào?”
“Cũng khoẻ, buổi chiều hôm nay ta không còn bận, đi tìm ngươi nói chuyện phiếm có được hay không?...” Ánh mắt Lãnh Thanh Phong gần như cũng không muốn nháy nhìn chằm chằm Tần Mục Ca.
Lông mi kia giống như cánh quạ dày rậm nhẹ nhàng che phủ, đôi mắt linh động so với hồ nước trong trẻo nhất còn câu hồn phách hơn, môi mềm mại nhẹ nhàng nhếch lên, bao bọc răng trắng tinh như ngọc nói lảm nhảm kia lại, hiện tại nàng mặc y phục lụa mỏng với vạt áo màu da cam đường viền khảm vàng nhạt, dưới cổ nõn nà là loáng thoáng đường cong bộ ngực lả lướt trắng noãn như ngọc, cất giấu vô hạn tốt đẹp.
Tần Mục Ca cũng không từ chối được, liền gật đầu.
Hành động này lại khiến cho Lãnh Thanh Phong mặt mày hớn hở, cao hứng như đứa bé.
Mộ Dung Khinh Hàn bưng ly rượu lên, liếc mắt lướt qua Lãnh Thanh Phong, cũng khẽ nhẹ nhàng xẹt qua Tần Mục Ca, sau đó rơi vào trên người Hiên Viên Triệt cười nói: “Ly rượu này bổn vương thay mặt Lãnh công tử còn có Tần tư thư cảm tạ đại tướng quân thịnh tình chiêu đãi, cạn ly…”
Lãnh Thanh Phong và Tần Mục Ca cũng bưng ly lên.
Như phu nhân nhìn đến Tần Mục Ca bây giờ hoàn toàn biến thành người ngoài, trong mắt cảm giác về sự ưu việt giấu cũng không giấu được, hiện tại bên cạnh Hiên Viên Triệt chỉ có một nữ nhân là mình, nam nhân ưu tú như vậy bị một mình chiếm giữ, cảm giác kia thật sự là sảng khoái nói không nên lời!
Cho nên nàng ta mỉm cười dịu dàng, bưng ly rượu lên cố ý vô ý nhích lại gần Hiên Viên Triệt, đồng thời nhìn lướt qua Tần Mục Ca – nàng ta rất hy vọng đối phương thấy một màn như vậy.
Chẳng qua để cho nàng ta đều là thất vọng, Tần Mục Ca sắm vai cũng không có nhìn nàng ta, càng không có nhìn Hiên Viên Triệt, mà là đều đặt toàn bộ ánh mắt ở trên người Mộ Dung Khinh Hàn, lắng nghe đến chuyên chú lời nói của đối phương, sau đó rất hợp với tình hình nâng ly, sau đó lại nghe Lãnh Thanh Phong đang nhỏ giọng nói gì đó, gương mặt hơi mỉm cười.
Lúc này Hiên Viên Triệt tự nhiên cũng cần phải nâng ly rượu lên, khóe mắt của hắn nhìn về phía vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh của Tần Mục Ca, trong lòng không khỏi dâng lên tình cảm phức tạp – trước nàng là thê tử của mình, là nữ chủ nhân ở trong phủ này, mà hiện tại thành người khách, nàng không có một chút oán giận, không vui, ngược lại, thật sự làm được không đếm xỉa tới, thậm chí khách khí với Như phu nhân như vậy.
Nàng bây giờ với mình, với phủ đệ đã từng sinh hoạt này, với mấy ngày cùng sinh hoạt kia của mình và nàng hoàn toàn buông sao?
Nàng có thể có tương lai gì với Mộ Dung Khinh Hàn * vương gia này hay không?
Vừa có ý nghĩ này, lòng Hiên Viên Triệt không khỏi thoáng dâng lên ghen tuông, trong mắt cũng thoáng loé ra hung ác nham hiểm, nhưng, những cảm xúc này đều giống tia chớp, tốc độ làm cho người ta bắt không được.
“Vương gia có thể hạ mình đến hàn xá (nơi ở nghèo hèn) của ty chức, vẻ vang cho kẻ hèn này, chiêu đãi có chỗ không chu đáo, mong rằng Vương gia bao hàm (thông cảm)…”Hiên Viên Triệt nói tới đây, mượn cơ hội nói với Lãnh Thanh Phong và Tần Mục Ca, “Lãnh công tử đã vất vả nhiều ngày, trước Tần tư thư quá vất vả, cần phải nghĩ ngơi thật tốt mới được…”
Vẻ mặt Lãnh Thanh Phong lười biếng, nâng ly đụng cùng một chỗ với Hiên Viên Triệt.
Tần Mục Ca khách khí nói tiếng cám ơn, sau đó cũng lấy ly chạm nhẹ một chút ly rượu của Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt.
Mộ Dung Khinh Hàn không biếc sắc đánh giá Tần Mục Ca, trong mắt mơ hồ hiện ra gợi sóng, dung nhan tuyệt thế tao nhã vậy làm cho người ta nở rộ như tẩm gió xuân.
Hắn chợt phát hiện Hiên Viên Triệt đang nghiên cứu ánh mắt của mình, cười ảm đạm, lập tức uống một hơi cạn sạch rượu, sau đó nhìn về phía Hiên Viên Triệt, nhìn như chú ý chỉ vào một bên gò má của đối phương, hỏi: “Gò má đại tướng quân làm sao có bầm tím? Bị thương chỗ nào sao? Trước Bổn vương không có chú ý, mới nhìn đến…”
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lúng túng rõ ràng, vội nói: “Không có gì, hôm nay suy nghĩ vấn đề quá say mê, không cẩn thận đụng vào trên cửa…”
Như phu nhân cũng thấy, chỉ là mới ngại vì Mộ Dung Khinh Hàn ở đây không tiện hỏi, bây giờ bàn tay trắng nõn thon nhỏ của nàng chạm đến gò má đối phương, đau lòng nói: “Đây sao có thể là tốt? Thiếp thân đi bảo người kêu y chính tới xem một chút mới được…”
Hiên Viên Triệt không khỏi xoay đầu ra một chút, tránh thoát cử chỉ thân mật của Như phu nhân, đồng thời liếc mắt qua Tần Mục Ca, khẽ chau mày nói: “Không nghiêm trọng, không cần chuyện bé xé to…”
Nhưng, để cho hắn thất vọng là Tần Mục Ca căn bản không có bày tỏ gì, nàng lại đang khẽ nói chuyện với Lãnh Thanh Phong!
“Vậy là tốt rồi, bổn vương còn tưởng rằng ngươi bị cái gì đánh trúng,” Mộ Dung Khinh Hàn vô ý cố ý nói một câu, lại bổ sung thêm, “Vẫn là Như phu nhân đau lòng đại tướng quân…”
Như phu nhân mở cờ trong bụng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt vạch đen đầy mặt – đây thật sự là vạch áo cho người xem lưng! Hắn đang lo lắng bị Tần Mục Ca thấy trên mặt mình bầm tím sẽ nghĩ đến chuyện đêm qua, cho nên khẽ nghiêng mặt né tránh đối phương, bây giờ Mộ Dung Khinh Hàn chế giễu, vạch trần ở trước mặt mọi người!
Tuy là Tần Mục Ca trả lời với Lãnh Thanh Phong, nhưng đối thoại của Hiên Viên Triệt và Mộ Dung Khinh Hàn nàng vẫn nghe, thậm chí lúc Mộ Dung Khinh Hàn và Như phu nhân nói đến trên mặt Hiên Viên Triệt bầm tím, nàng tiện thể nhìn lướt qua, lúc ấy cũng không có nhiều để nghĩ đến, mà khi Mộ Dung Khinh Hàn nói tưởng rằng bị cái gì đánh trúng, theo bản năng nàng nghĩ tới cây hạch đào của mình.
Cho nên, nàng tò mò nhìn qua.
Hiên Viên Triệt phát hiện Tần Mục Ca thật sự quan tâm nhìn qua, dường như đang kiểm tra bầm tím của mình, hắn không biến sắc nghiêng mặt một chút, để đối phương không thấy vết thương của mình, ngoài miệng lại nói với Mộ Dung Khinh Hàn: “Đa tạ Vương gia quan tâm, thật là đụng vào trên cửa…”
Mộ Dung Khinh Hàn cười cười, dời đi đề tài, bắt đầu tán gẫu với Hiên Viên Triệt dựng lên quân đội với Cao Xương chuyện khác.
Không khí trên bàn cơm bắt đầu trở nên sinh động.
-
Dùng qua bữa trưa, thì mấy người đến chỗ thiên sảnh ngồi nói chuyện.
Tần Mục Ca thật ra cũng không có bao nhiêu chuyện, nhưng mà mình ngồi cũng không có việc gì làm, nếu như mình trở về viện thì Lãnh Thanh Phong cũng đi theo, hai người một chỗ dường như cũng không quá thích hợp, tuy hắn vẫn gọi mình là tỷ tỷ.
Năm người đến thiên sảnh, vốn chia làm hai tốp – Lãnh Thanh Phong và Tần Mục Ca là một tốp, Lãnh Thanh Phong nói thao thao bất tuyệt (nói không ngớt), Tần Mục Ca nghe, ngẫu nhiên nói một chút ý kiến; Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt là một tốp, bầu không khí giữa hai người nhìn cũng hoà hợp, quân tử giống nhau thường vừa đánh cờ vừa trò chuyện vài câu.
Như phu nhân ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Triệt giống như bày tỏ sự tồn tại của mình, chẳng qua Hiên Viên Triệt dường như không nói với nàng ta một câu.
Cứ như vậy, dưới ánh nắng buổi trưa trôi qua trong vui vẻ hoà thuận, khi mặt trời chiều ngả về tây Tần Mục Ca mới cáo từ trở về sân viện của mình.
--
Bữa tối qua đi, Tần Mục Ca một mình đi dạo hoa viên tiêu thực, thật không ngờ ngẫu nhiên gặp Hiên Viên Triệt cũng ra ngoài đi dạo.
Phản ứng đầu tiên hai người thấy lẫn nhau đều là sửng sốt một chút,lập tức lại khách khí cười.
“Đại tướng quân cũng ra ngoài đi dạo, thật khéo.” Tần Mục Ca cúi người chào hỏi đối phương, thái độ dịu dàng khiêm tốn.
Trên mặt Hiên Viên Triệt rõ ràng thoáng hiện xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Tần tư thư cũng đi dạo sao…”
Tần Mục Ca gật đầu, lập tức nâng mắt nhìn gò má đối phương.
Quả nhiên má phải mơ hồ có một mảng nhỏ bầm tím hình trứng, bởi vì sắc mặt hắn trắng ít thấy, cho nên có chút rõ ràng.
“Thật sự bầm tím của đại tướng quân là bị đụng vào trên cửa làm cho?...” Trong ánh mắt Tần Mục Ca mang ý hỏi và nghi ngờ, hướng vào trong mắt Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt lúng túng, đoán chừng khuôn mặt tuấn tú gắng gượng trả lời: “Đương nhiên, chẳng lẽ chính là bị người đánh hay sao?...”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận, nhưng liều chết giữ mặt không đổi sắc.
“A…, không phải là người đánh thì tốt,” Tần Mục Ca ý vị thâm trường cười cười, “Hôm qua ta đang tắm, ngoài cửa sổ hiện lên một cái bóng đen, bị ta đập một cây hạch đào, đối phương biến mất. Hôm nay thấy trên mặt đại tướng quân mắc phải vết thương, ta không khỏi nghĩ đến, nhưng làm sao đại tướng quân có thể sẽ xuất hiện ngoài phòng của ta? Đó đương nhiên không có khả năng, ngươi luôn luôn không quan tâm tới ta, cho dù hôm qua đi tìm ra cũng chỉ do ngẫu nhiên thôi…”
Hiên Viên Triệt bị lời nói của Tần Mục Ca chỉ đông đánh tây, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, nhưng mà chuyện như vậy sao có thể dễ dàng thừa nhận?!
“Tần tư thư suy nghĩ nhiều, ta cũng không có không quan tâm tới ngươi, đương nhiên, ta cũng không có khả năng đi rình coi cái gì – dù sao ta có nữ nhân, không có đến nỗi bụng đói ăn quàng, ngươi yên tâm…” Hiên Viên Triệt kiên trì bảo đảm.
Tần Mục Ca cười cười, chuyển đề tài, hỏi: “Ngày mai đại tướng quân có đi hoàng cung? Ta muốn xem Tam điện hạ, đã nhiều ngày do thân thể ta cũng không có đi nhìn hắn…”
“Ngươi lo lắng cho hắn?...” Hiên Viên Triệt giữ kín như bưng, đôi mắt đen sâu lẳng lặng nhìn Tần Mục Ca, xấu hổ trước đó dần dần nhạt đi.
Tần Mục Ca gật đầu, đương nhiên lo lắng cho hắn, tình hình hiện tại tuy là nhìn như nghiêng về phía hắn, nhưng mà Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử sẽ dễ dàng buông tha giấc mộng hoàng đế sao? Ngoại thích đại thần phía sau bọn họ sẽ buông tha cho sao?
“Ngươi… thích Tam điện hạ?...”
Tần Mục Ca ngừng một chút, con mắt xoay chuyển, nói: “Vì sao đại tướng quân phải hỏi như vậy? Ta với Tam điện hạ chỉ có ơn tri ngộ, cũng không có tình yêu nam nữ…”
“Đúng là hắn muốn để cho người làm nữ nhân của hắn, ngươi không phải không biết…” Hiên Viên Triệt cũng không quản Tần Mục Ca có thích nghe hay không, lại bày một chuyện thật trước mặt nàng, “Lần này Đại Tư Mã kiên quyết ủng hộ Tam điện hạ, Vương Chỉ Nhược chắc chắn sẽ gả cho Tam điện hạ…”
“Ta biết, Vương Chỉ Nhược ghen tị đúng hay không? Có quan hệ gì với ta? Ta lại không muốn lấy Tam điện hạ làm chồng, mà ngươi không cần lại nhắc nhở ta có được hay không ? Lỗ tai cũng chai…” Tần Mục Ca xoay người bước trên mép nước đình nghỉ mát, xem cảnh trí bốn phía như thế nào.
Gió lạnh hiu hiu, hoa sen trên mặt nước khẽ nở, truyền đến từng đợt từng đợt mùi thơm ngát, có chuồn chuồn bay lượn nhẹ nhàng, toàn bộ mặt hồ yên lặng lại nhẹ nhàng.
Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca dường như hơi không kiên nhẫn, chẳng những không có xoay người rời khỏi, ngược lại đi theo Tần Mục Ca vào đình nhỏ, đứng bên cạnh nàng tiếp tục nói: “Lãnh Thanh Phong kia dường như có tình cảm không bình thường với ngươi, ngươi… Thích hắn ?…”
“Ta cảm thấy hắn rất tốt, rất quan tâm ta, hơn nữa chúng ta nói chuyện cũng rất hợp ý, có thể làm bằng hữu (bạn bè),” Tần Mục Ca nói chuyện, thoáng liếc mắt Hiên Viên Triệt, người này dường như cũng không làm sao thích Lãnh Thanh Phong, “Hơn nữa bộ dạng của hắn lại nhìn tốt như vậy, nhìn hoài không chán…”
Hiên Viên Triệt cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn Tần Mục Ca, nhịn không được hỏi: “Vẻ ngoài một người đàn ông có quan trọng như thế sao? Ngươi sẽ không phải là chỉ thích nhìn bề ngoài con người chứ, Tần Mục Ca? Hắn có cái gì tốt?”
“Hắn chỗ nào không tốt, đại tướng quân?” Tần Mục Ca không khỏi giải thích cho Lãnh Thanh Phong , gương mặt tràn đầy nghiêm túc.
Trong chốc lát Hiên Viên Triệt nghẹn lời, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết lai lịch của hắn? Hắn với những thích khách ám sát chúng ta là một nhóm, người như vậy có thể làm bằng hữu sao?...”
Lúc này đến lượt Tần Mục Ca trầm mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT