Hiên Viên Triệt nhìn gương mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, tràn ngập bất khuất và cương quyết, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu, nữ nhân này trôi qua thật không tốt, phụ thân không đau, mẫu thân không thương, khó khăn khắp nơi, lại cắn răng không chịu lui về phía sau, không chịu cúi đầu. Hôm nay nàng bị bắt đến nơi đây, chỉ sợ là trêu trọc vào việc không bên trêu, có thể toàn thân mà lui hay không, vẫn là chuyện không biết.

Mộ Dung Huyên thấy Hiên Viên Triệt đi giải cứu Tần Mục Ca, hắn liền bước lên bậc thang mắt lạnh nhìn đạo sĩ kia hỏi: "Tần thư thư làm sai chuyện gì, đạo trưởng muốn như thế nào?"

"Tam điện hạ còn không biết sao? Kẻ nô tì này dám hạ cổ Thái hậu, nếu không phải là bần đạo chạy tới giải cứu kịp thời, Thái hậu lâm nguy rồi!" Đạo sĩ kia vô cùng đau đớn, trừng mắt nhìn Tần Mục Ca.

Mộ Dung Huyên dừng lại một hồi, quay đầu nhìn Tần Mục Ca một cái, lại nhìn về phía đạo sĩ kia nói: "Ngươi có chứng cớ gì?"

"Nữ tử này hiểu cổ thuật, điện hạ không biết sao? Bần đạo lo lắng người cũng sẽ bị nàng tính kế!"

Trong lòng Tần Mục Ca vừa tức giận lại vùa mê mang, mình có phải là biết cổ thuật hay không? Từ đâu học được cái này? Vì sao mình một chút ảnh hưởng cũng không có?

"Ngươi từ nơi nào mà biết ta hiểu cổ thuật?" Tần Mục Ca mím chặt môi mỏng, thẳng tắp nhìn về phía đạo sĩ kia.

"Ngươi giải cổ cho Tư Đồ công tử, tưởng là ta không biết sao? Đạo sĩ kia bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca cười lạnh: "Ngươi biết Tư Đồ công tử trúng cổ, như thế nào mà không giải cổ cho hắn? Ngươi cũng hiểu cổ thuật, làm sao lại khăng khăng một mực nhất định là ta hạ cổ cho Thái hậu? Chẳng lẽ không phải là ngươi? Ngươi là ai, người xuất gia sao có thể biết mấy thứ này chứ? !"

"Này -- ngươi đừng vội vu oan cho ta..."

Hắn có chút đuối lý, thẹn quá thành giận, đúng lúc này, âm thanh mềm nhũn của Thái hậu từ bên trong bay ra.

"Huyên nhi..."

Theo sau những lời này, Thái hậu được vài người nâng đỡ chậm rãi đi ra.

Mọi người vội vàng hành lễ.

Ánh mắt Thái hậu từ Hiên Viên Triệt quét qua Tần Mục Ca, ngay sau đó nhìn về phía Mộ Dung Huyên, thản nhiên nói: "Trương đạo tưởng nói cổ độc này của ai gia đến từ nam phương, Tần Mục Ca hiểu cổ thuật chắc ngươi cũng biết chứ?"

Vẻ mặt Mộ Dung Huyên sững lại, chuyện này mình thật là không biết, cho nên ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Tần Mục Ca.

Hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Mục Ca.

"Tần Mục Ca ngươi có biết tội vu cổ này nên xử trí như thế nào? Vì sao ngươi hạ cổ cho ai gia, ngươi có quan hệ gì với nam phương Trường Minh tông? Mau khai ra, nếu không thì đừng trách ai gia không khách khí!" Thái hậu vênh mặt hất hàm sai khiến, ánh mắt lạnh thấu xương.

Trường Minh tông? Mình và cái môn phái xa lạ này có quan hệ gì? Trong đầu Tần Mục Ca rối loạn thành một đoàn, tìm không ra ngọn nguồn.

Nàng quỳ xuống nặng nề dập đầu cho Thái hậu vang lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu chậm rãi nói: "Thái hậu minh giám, nô tỳ chỉ có lòng cảm kích với Thái hậu, tuyệt không có nửa điểm hãm hại trong lòng! Mặc dù nô tỳ hèn mọn, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, từ nhỏ sinh hoạt tại kinh thành, trước giờ không có đi qua nam phương, càng không rõ Trường Minh tông là thứ gì, nô tỳ từ nhỏ tiếp nhận cha mẹ dạy, hầu như không bước chân ra khỏi nhà, rảnh rỗi chỉ đọc một chút sách giải trí hỗn tạp, học lung tung một chút trong đó, giải cổ kia thuần túy là tình cờ, là học được từ một bản sách thuốc cổ..."

Mộ Dung Huyên mượn cơ hội tiến lên phía trước nói: "Thái hậu bớt giận, Tần tư thư nói cực kỳ có đạo lý, huống chi nàng không có bất kỳ một lý do nào hãm hại ngài, trước đó ngài chỉ hôn cho nàng, lại vì nàng lật lại bản án, nàng không thể nào gây bất lợi cho ngài..."

"Trương đạo trưởng nói cổ đến từ nam phương, có chứng cớ gì không? Lúc này Hiên Viên Triệt cũng rút ra cơ hội tới xác định thật giả của đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play