"Hồi điện hạ, nô tỳ không có cảm tưởng gì, vốn thanh danh của ta cũng không tốt rồi, lại thêm một cái nữa cũng không sao cả.." Tần Mục Ca cũng bình tĩnh, hai tay buông xuống, làm bộ dáng nhu thuận.
"Không phải là ngươi đang chuẩn bị tìm nhà chồng sao, Mục Ca, cái thanh danh này mà lan ra, ai còn dám cưới ngươi nữa? Về sau làm việc gì cũng nhất định phải cân nhắc cho thật kỹ rồi mới làm mới tốt..." Thất công chúa nhìn bộ dáng Tần Mục Ca không nhanh không chậm, chỉ coi nàng không biết được lợi hại của chuyện này, vội vàng giải thích cho nàng một câu.
Tần Mục Ca cười nhạt một tiếng: "Người hiểu ta sẽ không bị bề ngoài che đậy, người không hiểu ta sẽ hoài nghi nhận định theo hắn."
Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca lạnh nhạt như thế, cùng quyết tuyệt ngày hôm ấy giống như hai người. Bề ngoài nàng quật cường, tính toán tỉ mỉ, mà ngầm chỉ sợ cũng là người đáng thương, bị kế mẫu không chỗ dung tha, hai người như nước với lửa. Hiện tại danh hiệu "Kinh thành ác nữ" này nói rõ cũng là từ Tần phủ truyền ra, đối với một nữ tử vừa mới bị hưu khí mà nói không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
Nghĩ như thế, tầm mắt của hắn lại rơi vào trên mắt cá chân của Tần Mục Ca, gần như đã bớt sưng, tình hình cũng khá hơn một chút.
"Mấy ngày này còn đau không?" Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi một câu, mắt cá chân này bị thương bởi vì mình, không hỏi hình như không hay cho lắm.
Tần Mục Ca lắc đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ đại tướng quân lo lắng."
Tần Mục Ca bây giờ yên lặng xa cách, đáy mắt không có một chút mê luyến với Hiên Viên Triệt, càng không có tâm tư gì nhiều, có cũng chỉ là thâm trầm.
"Đêm đó chính ngươi cũng không thể tự bảo vệ mình, tại sao phải cứu ta?-- chẳng lẽ ngươi không biết ta chán ghét ngươi sao?..." Hiên Viên Triệt nhìn Mộ Dung Huyên mang theo Thất công chúa đi vào Ngự thư phòng, nên truy hỏi một câu, mình cũng không hề cho rằng đối phương muốn mình quay đầu, nhưng lại muốn biết suy nghĩ của nàng.
Tần Mục Ca nghênh tiếp tầm mắt của Hiên Viên Triệt, cười nhạt: "Đại tướng quân suy nghĩ nhiều rồi, đêm đó đổi thành người khác ta cũng làm như vậy, cho nên ngài cũng không nên nghĩ sâu xa hơn, ta không cần thiết tính toán cái gì -- con người của ta không thích đi đường cũ, đối với đại tướng quân là ta đã hoàn toàn chết tâm, ta đây không có bất kỳ ý tưởng gì, mắt cá chân bị thương, ngươi cũng không cần để ý, là ta học nghệ không tinh, không có quan hệ gì tới ngươi..."
Tần Mục Ca cảm giác HIên Viên Triệt lại hoài nghi mình tính toán cái gì, trong lòng nàng không khỏi phiền não, mình đến mức như vậy sao? Người nào nhìn thấy mình muốn treo cổ trên một thân cây chứ?
"Ta không phải có ý tứ kia, ngươi đừng hiểu lầm..." Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt có chút xấu hổ, còn muốn giải thích gì đó, Tần Mục Ca đã sớm bước vào Ngự thư phòng, để lại cho hắn một bóng lưng.
Tấm lưng kia có chút cô đơn, có chút mỏng manh, lại cố gắng thẳng tắp, khiến cho người ta không khỏi đau lòng.
-
Thất công chúa không biết viết cái gì, nhìn Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt thảo luận cái gì đó, liền đi tới bên cạnh Tần Mục Ca ở ngoài cửa, nhẹ giọng nói: "Ta viết một bài thơ, ngươi giao cho đại tướng quân giúp ta, thỉnh hắn chỉ điểm một chút, có được hay không?"
Tần Mục Ca dừng lại một chút, không phải là Hiên Viên Triệt ở trong này sao? Làm gì mà không trực tiếp giao cho đối phương?
"Ngươi giúp ta lần này thôi.." Gương mặt nhỏ nhắn của Thất công chúa xấu hổ ửng đỏ lên.
Tần Mục Ca thở dài, nhìn vẻ mặt của đối phương, hẳn là xuân tâm nảy mầm đi? Cũng khó trách, tướng mạo Hiên Viên Triệt tuấn mỹ, văn thao vũ lược số một số hai ở Cao Xương, hiện tại chức vị chánh thê bỏ trống, Thất công chúa lại là khuê nữ, ái mộ là tự nhiên, nhưng mà nàng chọn mình truyền tin thật sự là cân nhắc có chút thiếu sót.
Nàng đang suy nghĩ, vừa đúng lúc Hiên Viên Triệt từ trong đi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT