Vừa nói chuyện xong, Tam điện hạ tiến vào, khẽ nhíu mi nói: "Tần tư thư, hôm nay ngươi xúc động quá rồi, cho dù Tần phu nhân không tốt đến mấy, ngươi cũng không nên ta tay, ta thay ngươi nhận lỗi với bà ta, bây giờ ngươi liền đi theo ta tiến cung ở tạm đi...Hai bên bình tĩnh lại rồi hãy nói..."

"Dạ, điện hạ, đa tạ điện hạ chứa chấp..." Tần Mục Ca cũng không phản bác, chỉ đứng dậy phúc thân nói cám ơn.

Phủ Cầm mang bọc quần áo ra, Tần Mục Ca lại dặn nàng và Nghênh Xuân mấy câu, liền chống gậy chuẩn bị cùng Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt ra ngoài.

Mộ Dung Huyên đi đến trước mặt Tần Mục Ca đang muốn nói gì đó, bên kia Hiên Viên Triệt nói: "Tần tư thư, thỉnh cho phép ta ôm ngươi ra ngoài..."

Tần Mục Ca sững sờ, vội nói: "Không dám làm phiền đại tướng quân, ta nhờ nha hoàn là được rồi..."

Hiên Viên Triệt không thích mình ai cũng biết, hiện tại hắn lại chủ động nói ra như vậy, chẳng qua là bởi vì mình do hắn mới bị thương, nhưng hoàn toàn là xuất phát từ luống cuống không phải cố ý, cũng không phải muốn bảo vệ hắn, mà là -- hoàn toàn cứu người theo bản năng, giống như mình không thể thấy có người bị thương.

Chẳng hạn như chuyện nam tử bị bệnh truyền nhiễm của ngựa trước kia, mình liền không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi, cũng không phải là đối với nam tử kia có tình cảm đặc biệt gì. Nói cách khác, lúc ấy bên cạnh mình là người khác, mình cũng sẽ làm như vậy, cho nên, mình không muốn hắn có trách nhiệm hoặc áy náy linh tinh gì đó.

Ai ngờ Hiên Viên Triệt cũng không lui về phía sau, mà lạnh nhạt nói: "Sở dĩ ngươi bị như vậy đều là do ta gây nên, ta nếu không làm chút gì, thật sự áy náy, cho nên không cần khách khí, tuy nhiên nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng tình huống đặc biệt xử lý cũng riêng biệt, bọn nha hoàn sức lực có hạn..."

Nói xong, bồng Mục Ca lên trước mắt bao nhiêu người, mặt không đỏ, tim không đập sải bước ra khỏi phủ.

Mộ Dung Huyên rõ ràng dừng lại một hồi, thật ra thì hắn đang định đỡ Tần Mục Ca, không nghĩ đối phương nhanh chân đến trước, so với mình còn phải vào một tầng, thế nhưng ôm Tần Mục Ca đi ra ngoài, hắn không phải là không có hảo cảm với Tần Mục Ca sao, từng mong chỉ muốn vứt bỏ quan hệ với đối phương một hai rõ ràng, như thế nào mà hiện tại chịu hạ mình vứt bỏ nguyên tắc mà hắn coi trọng chứ?

Ban nãy nâng Tần Mục Ca là tình hình bắt buộc, mà hiện tại nhưng là hắn tự nguyện, chẳng lẽ là bởi vì quan hệ đêm qua?

Đáy mắt Tần Phương Phỉ chợt lóe lên thâm thúy, ngay sau đó trên mặt khôi phục bình tĩnh, chỉ yên lặng đi theo phía sau Hiên Viên Triệt và Mộ Dung Huyên đi ra.

Mãi đến khi bọn hắn xuất phủ, nàng mới quay trở lại đến thăm Tần phu nhân.

Lúc này bên cạnh Tần phu nhân tụ tập không ít người, bôi thuốc, đấm chân, thuận khí, vội vã kinh khủng. Nàng ta vừa tiến đến, bước gấp mấy bước lộ ra vẻ mặt ân cần nói: "Mẫu thân, hiện tại có thấy đỡ hơn không?"

Mí mắt Tần phu nhân cũng lười nâng lên, cười như không cười nói: "Thật là thấy tình lang đã quên nương..."

"Đâu có, mới vừa rồi nữ nhi cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách khẩn cấp, Tam điện hạ và đại tướng quân đột nhiên tới, nha đầu kia lại nhất quyết không tha, nếu vẫn giằng co, chỉ sợ kết cục không tốt..." Tần Phương Phỉ tiến lên nhẹ nhàng đấm lưng cho đối phương, giải thích.

"Hôm nay bọn họ tới thật sự là chó ngáp phải ruồi," Khóe miệng Tần phu nhân lộ ra nụ cười yếu ớt thắng lợi, lạnh nhạt nói, "Vài cái đánh này, ta chịu cũng không uổng phí. Lỗ mãng như thế, nha đầu không có giáo dưỡng bị hai người kia thấy, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu thanh danh hư hỏng này của nàng lan truyền ra kinh thành, ngươi suy nghĩ một chút đó là cảnh tượng như thế nào?"

Tần Phương Phỉ bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười: "Mẫu thân quả nhiên cao minh..."

Tần Vũ Phỉ ở chỗ này cũng không hẹn mà cùng cười lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play