Tần Mục Ca mang theo đồ cưới về hướng Tần phủ, vẻ mặt Phủ Cầm và Nghênh Xuân lo lắng trùng trùng.
Cuối cùng Phủ Cầm không nhịn được nói: "Tiểu thư, chúng ta mang đồ cưới về phu nhân nhất định sẽ bắt đưa lại, không chia cho người một phần nữa, trước đó bà ta đã tìm tất cả các biện pháp giảm bớt đồ cưới của người, gần như mơ tưởng một xu cũng không bồi thường, hiện tại những đồ cưới này lại thêm có đi không có về..."
"Dòng chính nữ xuất giá, đương nhiên đồ cưới sẽ nhiều, bà ta có cái gì bất mãn muốn tìm ta phiền toái?" Tần Mục Ca biết kế mẫu kia đối với mình không ưa, nhưng mình đều đã quên hết, cũng không biết quá nhiều khúc chiết, vì vậy có chút nghi ngờ.
Phủ Cầm nhanh mồm nhanh miệng, vội vàng phổ cập nói: "Tiểu thư, trước đó phu nhân cảm thấy người không xứng có được nhiều đồ cưới như vậy, vốn muốn gả tiểu thư cho một tiểu hộ nghèo, may là lão gia không hoàn toàn bị bà ta mê hoặc, tranh thủ cho tiểu thư có cơ hội gả vào một gia tộc có quyền thế -- liền gả cho vương gia Mộ Dung Khinh Hàn, hoặc là gả cho đại tướng quân, hoàng thúc kia lạm tình không chung thủy nổi tiếng thiên hạ, cho nên tiểu thư mới nghĩ biện pháp gả cho đại tướng quân."
"Mẫu thân của ta qua đời rất sớm sao?" Trong lòng Tần Mục Ca không khỏi đau xót, thế nhưng mình đều không nhớ nổi!
"Phu nhân đã qua đời mười năm, nếu còn sống, làm sao có thể để cho một tiểu thiếp xen vào?" Vẻ mặt Nghênh Xuân bất bình.
Nữ nhân kia vẫn ghen tị chính thất phu nhân, sau khi được phù chính, tiểu thư văn thơ đối ngẫu vẫn không tốt, cho dù đãi ngộ hay chi phí ăn mặc đi lại đều cực kỳ hà khắc, thậm chí có một lần bức bách tiểu thư xuất gia, như vậy sẽ tiết kiệm được đồ cưới, may mà tiểu thư thông minh cơ trí, mới có thể xuất giá, thoát khỏi tính toán của đối phương!
Bất quá, hiện tại lại phải đi về, ai biết được tiểu thư lại gặp phải dạng xui xẻo nào nữa?
Tần Mục Ca không biết trong lòng Nghênh Xuân suy nghĩ gì, suy nghĩ một chút, liền thì thầm với Phủ Cầm vài câu.
Phủ Cầm không ngừng gật đầu, sau đó cùng Tần Mục Ca, Nghênh Xuân tách ra rẽ một cái đến phố khác đi làm việc.
Tần Mục Ca tiếp tục đi về cùng mọi người, mặc kệ như thế nào, trước tiên vẫn đi về nhà thôi, dù sao vẫn không thể mang theo nhiều tài vật như vậy tùy ý tìm một chỗ ở chứ? Hiện tại rất nhiều tình huống không quen thuộc, không thể cân nhắc tự lập môn hộ, dù sao còn có phụ thân ở đó.
Ai ngờ, Tần Mục Ca vừa tiến vào Tần phủ liền gặp mấy ma ma chặn đường, nàng lập tức ra hiệu bằng mắt với Nghênh Xuân, đối phương hiểu ý, thân mình vội vàng rút lui rời khỏi.
"Nhị tiểu thư, phu nhân có lời, mang toàn bộ đồ cưới tới phủ khố (kho của phủ), để bảo quản." Ma ma cầm đầu tâm cao khí ngạo, bộ dáng giải quyết việc chung.
Tần Mục Ca vừa nghe xong, trong lòng cười lạnh, mới vừa nói xong, nhanh như vậy đã đến rồi!
"Đây là đồ cưới của ta, phần lớn đồ bên trong là mẫu thân để lại cho ta, cho nên thuộc về sở hữu của ta, có thể bỏ vào phủ khố, cũng có thể tự do bảo quản, ngươi đi nói cho kế mẫu của ta biết, nói là ta đã lớn, không phiền bà ta quan tâm, bản thân ta đã có thể bảo quản rồi." Tần Mục Ca cực kỳ tỉnh táo, sắc mặt không buồn không vui, ngọc thụ lâm phong, phong thái trầm ổn.
Ma ma kia cười lạnh một tiếng, ánh mắt soi mói nhìn lướt qua Tần Mục Ca, âm dương quái khí nói: "Nhị tiểu thư thật sự là buồn cười! Cái gì sở hữu của ngươi? Chi phí ăn mặc của ngươi cái nào không phải xuất ra từ trong phủ? Hiện tại cầm đồ cưới đã nói là của mình, có biết đây đều là đồ của lão gia phu nhân? ! Xuất thân thế gia lại không biết lễ nghi như vậy..."
"Câm mồm! Ngươi là thứ gì, muốn thăng lên làm mẫu của ta? Xem ra là có ý đồ với phụ thân của ta?" Tần Mục Ca tựa tiếu phi tiếu đi đến trước mặt đối phương, để sát vào thấp giọng nói, "Đoán chừng ánh mắt phụ thân ta sẽ không kém đi chứ..."
Vẻ mặt ma ma tức giận đến trắng bệch, lui về phía sau một bước đề cao âm thanh nói lời chính nghĩa: "Đừng có hồ ngôn loạn ngữ ( ăn nói xằng bậy) ! Ta chỉ hỏi ngươi đồ cưới này ngươi cho hay không cho?"
Trắng trợn uy hiếp và khiêu khích!
Tần Mục Ca cười nhẹ, rất tao nhã phun ra hai chữ : "Nằm mơ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT