Khi Vu Nhất Xuyên vào cửa toàn thân đều là thủy, hắn mạnh mẽ đóng cửa lại, thiếu niên đang ngồi ở trên sàn nhà ngẩng đầu: “Không mang dù sao?”
“Ngươi hôm nay tìm đệ đệ của ta đi?.” Vu Nhất Xuyên đến gần hắn: “Ngươi nói gì?.”
Kiều Tử Lam ngửa đầu cười, bộ dáng hắn là thiếu niên mảnh khảnh, cười rộ lên hồn nhiên tươi đẹp nói không nên lời, nói: “Nói những gì nên nói, hoặc là nói chuyện ngươi không nghĩ cho hắn biết.”
Vu Nhất Xuyên cúi xuống tới gần khuôn mặt tinh xảo của hắn: “Vì cái gì.”
“Bởi vì ta với hắn là bằng hữu, là bằng hữu thì không nên có gì giấu diếm a.” Kiều Tử Lam vươn một ngón tay vuốt ve môi nam nhân: “Hơn nữa hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết, biết càng trễ hắn sẽ càng thống khổ, ngươi không thấy như vậy sao?”
“ Đúng vậy a, ngươi làm đích thực hảo. ” Vu Nhất Xuyên bắt lấy ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên, chậm rãi mỉm cười: “Ta thật sự hối hận năm đó đối với ngươi làm chuyện…”
Trên tay của hắn hơi chút dùng sức, thanh âm thanh thúy dễ nghe của ngón tay bị gãy từ trong tay hắn phát ra, tay đứt ruột xót, Kiều Tử Lam đau đến kêu lên, mà Vu Nhất Xuyên cũng không có buông tay, hắn nói tiếp: “Ta hẳn là nên giết ngươi!”
“Buông ra…” Mồ hôi theo trán thiếu niên chảy xuồng, hắn nhẹ giọng kêu lên: “Nhất Xuyên ca ca…”
“Ai là ca ca ngươi! ” Vu Nhất Xuyên cười buông tay ra, hắn đột nhiên giơ tay lên cho thiếu niên một bạt tai: “Đừng có nằm mộng!”
Kiều Tử Lam bị hắn đánh mạnh nằm trên mặt đất, thiếu niên chậm rãi quay đầu: “Nhất Xuyên ca ca…”
Vu Nhất Xuyên vươn tay bắt lấy cổ tinh tế của hắn, trên tay dùng sức: “Ta thật muốn giết ngươi!”
Kiều Tử Lam hoàn toàn không nói nên lời, mặt hắn tái nhợt nhanh chóng đỏ lên, tay hắn bắt lấy cổ tay Vu Nhất Xuyên, phí công giãy dụa.
“Ngươi không phải nặng độ uất ức sao? Ngươi vì cái gì không chết đi!”
Vu Nhất Xuyên cũng không buông tay, ánh mắt đen kịt không hề có cảm xúc,tóc ướt đẫm rũ xuống, có giọt nước mưa uốn lượn trượt trên gương mặt lạnh lùng.
Vu Nhất Xuyên buông tay ra, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Ta làm sao có thể trách ngươi a, điều này vốn chính là lỗi của ta.”
Kiều Tử Lam tê liệt ngã xuống, hắn che cổ không ngừng ho khan, Vu Nhất Xuyên cúi đầu nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực: “Ta sai rồi, ta mới vừa đối với ngươi thật hung, ngươi đừng trách ta nga.”
Kiều Tử Lam vẫn đang nhắm mắt lại, dưới lông mi dài có chất lỏng trong suốt tràn ra, Vu Nhất Xuyên nâng mặt hắn lên, hôn một chút nước mắt của hắn: “Đừng khóc, ta sai rồi, ta giải thích được không?” Hắn ngắn ngủi nở nụ cười một tiếng: “Ngươi tha thứ ta đi, sau đó ngươi đi tìm Diệp Miêu, nói lời ngươi nói hôm nay là nói đùa, căn bản chuyện gì cũng chưa phát sinh qua…”
Thân thể Kiều Tử Lam run nhè nhẹ: “Ngươi đã nói… cùng ta một chỗ…”
“Ngoan, làm theo lời ta nói, đi nói với hắn, ngươi là bạn tốt của Miêu Miêu, ngươi khuyên nhủ hắn, nói hắn đừng sinh khí với ta,chuyện ba ba hắn ta hối hận, ta thật sự hối hận, ta không nghĩ … Ta lúc ấy nhất thời hồ đồ…”
Kiều Tử Lam không nói lời nào, Vu Nhất Xuyên vẫn đang cười: “Được không, ngươi giúp ta, ta cả đời nhớ ân ngươi…” Hắn cúi đầu: “Van cầu ngươi, ngươi đi nói với hắn đi, ngươi nói là ngươi chỉ đùa, ta và ngươi trong lúc đó cái gì cũng đều không có…”
Kiều Tử Lam cảm thấy có giọt nước dừng ở trên mặt, hắn chậm rãi mở to mắt, Vu Nhất Xuyên lặp lại nói: “Ngươi nói là ngươi chỉ đùa, ngươi khuyên nhủ hắn được không, ta không thể không có hắn, ta không thể không có hắn… Ta cầu ngươi … Ngươi bảo hắn trở về đi… Ngươi nói hắn tha thứ ta đi… Ngươi nói hắn…”
Kiều Tử Lam ngồi dậy, hắn yên lặng ngồi đối diện nam nhân đang rơi lệ, nhìn nam nhân này có khi hung ác có khi ôn nhu đang khóc như một hài tử.
——————————————————————-
Y Phân khó hiểu nhìn Diệp Miêu thu dọn đồ đạc: “Ngươi đây là muốn làm gì?”
“Ta không có cách nào còn ở lại nhà này, thực xin lỗi.” Diệp Miêu không tính mang đi nhiều đồ đạc , hắn mở ra ngăn kéo lấy những thứ tất yếu: “Ta về sau sẽ đến thăm ngài.”
Y Phân bắt lấy tay hắn: “Có ý gì, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mụ mụ, ngài đừng cản ta, mấy năm nay cám ơn ngài chiếu cố. “Trên mặt Diệp Miêu cũng không có nhiều biểu tình lắm, hắn nhìn khuôn mặt nữ nhân đang nghi hoặc: “Ca… Không, chuyện hắn làm, ta cũng biết.”
Y Phân ngây dại, nàng buông tay ra.
Diệp Miêu tiếp tục đem ảnh chụp chung cùng phụ thân trên bàn cất vào túi sách, sau đó hắn nhìn đến ảnh chụp trên ống đựng bút.
Đó là Diệp Miêu cao hứng nhất thời chụp, hai thiếu niên tại lễ tốt nghiệp cười đến hoan hỉ, thiếu niên nhỏ ngu đần tay hình chữ V, thiếu niên phía sau tay đặt trên vai hắn, giống cánh chim tùy thời tùy chỗ bảo hộ hắn.
Diệp Miêu thu hồi tầm mắt, hắn không có đụng vào cái ống đựng bút kia.
Không còn gì thu thập , hắn mang lên túi đi ra ngoài, Y Phân không biết nên nói cái gì, nàng đi theo phía sau hắn, thử nói: “Không đợi hắn trở về?”
“Tái kiến.” Diệp Miêu đi tới cửa, hắn đối nữ nhân cúi đầu: “Mụ mụ.”
Hắn cũng không quay đầu lại rời đi.
Đoạn Tranh ở bên ngoài chờ hắn, vừa thấy hắn đi ra liền mở cửa xe: “Lấy ít đồ như vậy?”
“Không cần gì cả .” Diệp Miêu ngồi vào trong xe, ánh mắt hắn vẫn nhìn cửa sổ nhà mình: “Đồ vật tối trọng yếu của ta, cũng đã mất…”
Đoạn Tranh thở dài: “Vậy đi thôi.”
Diệp Miêu gật đầu, hắn trầm mặc thật lâu, lúc sau nói: “Kỳ thật… Mụ mụ của ta sớm đã biết chuyện của hắn đi… Nàng gạt ta, xem ta giống như ngốc tử tiếp tục thân thiết gọi hắn là ca ca…”
Đoạn Tranh lái xe, vừa nói: “ Quá khứ liền cho qua, nếu đã ly khai thì một lần nữa bắt đầu, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn, ngươi tin tưởng ta.”
Diệp Miêu cúi đầu, trầm mặc.
Hắn thấy bên cạnh cửa sổ xe, một chiếc BMWs bay nhanh qua.
Hắn biết là xe của ai.
Từ kính chiếu hậu, chiếc xe kia mạnh dừng lại,thanh âm phanh bén nhọn chói tai nhào vào, đâm vào màng tai thật đau. Diệp Miêu nhìn kính chiếu hậu, nam nhân quen thuộc kia bước xuống xe, chạy về hướng mình.
Đoạn Tranh vẫn đang lái xe: “Nếu ngươi không muốn cùng ta ở cùng chỗ coi như xong, tuy rằng nhà của ta phòng ở còn trống, ta không miễn cưỡng. Nếu ngươi muốn cũng có thể ở ký túc xa, nhưng là phải hảo hảo chiếu cố chính mình.”
Diệp Miêu không nghe được hắn đang nói cái gì,chỉ trầm mặc nhìn kính chiếu hậu nam nhân đang chạy theo.
Đoạn Tranh nói tiếp: “Thân thể là của chính mình, thật tốt là ngày hôm qua không cảm mạo, đợi lát nữa ta mang ngươi đi một nhà hàng thái ăn cơm, cam đoan ngươi ăn đến cái gì cũng quên…” Hắn rốt cục chú ý tới Diệp Miêu dị thường, hắn nhìn phía kính chiếu hậu: “ Đúng là hắn ở phía sau.”
Diệp Miêu không nói gì, giơ tay lên che mắt.
Đoạn Tranh cầm tay lái: “Ta gia tốc, ngươi ngồi vững.”
Hắn nhấn ga, xe như mủi tên chạy về phía trước.
Vu Nhất Xuyên chạy thật nhanh, hắn nhớ tới khi mười tuổi mẫu thân vứt bỏ chính mình cũng là như thế này, hắn chạy theo phía sau xe, giống nhau liều mạng… giống nhau phí công…
Diệp Miêu vẫn đang che mắt, hắn nhẹ giọng nói: “Dừng xe.”
Đoạn Tranh không để ý tới hắn: “Không được.”
“Dừng xe!”
“Không được, ngươi hiện tại xuống xe là có lỗi với chính bản thân ngươi.”
“Ta nói là ngươi dừng xe!”
“Không được! Hắn muốn đuổi theo ngươi vì cái gì không chạy xe theo, mà là xuống xe chạy! Hắn rõ ràng là tranh thủ ngươi đồng tình! Vì sao ngươi còn không rõ!”
“Ngươi dừng xe, ngươi không ngừng xe ta liền nhảy!”
“Hắn là tiểu nhân đê tiện! Hắn là cố ý đuổi theo ngươi như vậy…”
Đoạn Tranh nhanh hạ phanh lại: “Ngươi còn muốn sống hay không…”
Lời của Đoạn Tranh chỉ được một nữa, Diệp Miêu đã từ trong xe còn chưa dừng hẳn lao ra.
Đoạn Tranh nhìn kính chiếu hậu, thiếu niên chạy dọc theo lộ hướng về nam nhân đang thở hổn hển kia.
Chính mình thua.
Kỳ thật ngay từ đầu, hắn đã không có một chút phần thắng. Hắn không có tâm ngoan như nam nhân kia, bởi vì hắn làm không được.
—————————————-
Diệp Miêu chạy đến trước mặt Vu Nhất Xuyên, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân bởi vì chạy mà mặt đỏ lên: “Ngươi đừng đi theo ta.”
“Không có khả năng …” Vu Nhất Xuyên thở phì phò: “Ta không thể thả ngươi đi.”
“Ngươi ở phía sau xe, làm ta không đi được, ngươi biết – đúng hay không?”
“Đúng.”
Diệp Miêu thấp giọng nói: “Đê tiện.”
“ Đúng vậy, ta thừa nhận.” Vu Nhất Xuyên vươn tay: “Theo ta về nhà.”
Diệp Miêu lắc đầu: “Không.”
Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Vậy ngươi vì sao còn xuống xe, ngươi căn bản còn thích ta, không phải sao?”
“Không. ” Diệp Miêu cúi đầu: “Người ta thích …. không phải ngươi.”
Vu Nhất Xuyên kêu lên: “Cái gì!”
“Người ta thích, thực ôn nhu, thực thiện lương, là người tốt nhất trên thế giới, hắn sẽ không hại người, sẽ không gạt ta, sẽ không… thấy chết mà không cứu …” Diệp Miêu nhìn hắn: “Mà ngươi…..là người ta hoàn toàn không biết.”
Vu Nhất Xuyên không biết nên phản bác như thế nào.
Diệp Miêu xoay người: “Ta đi đây, cầu ngươi không cần đi theo ta.”
“Ngày hôm qua ngươi nhảy xuống nước là thử ta sao?” Vu Nhất Xuyên phía sau hắn mở miệng: “Ngươi biết rõ ta sẽ nhảy xuống đi? Cho dù ta biết kia là ngươi thử ta, cho dù ngươi sẽ vì vậy rời đi, ta cũng vẫn sẽ nhảy xuống, một trăm lần một nghìn lần cũng vậy, ngươi nhìn không ra ta có bao nhiêu yêu ngươi sao?!”
Diệp Miêu đưa lưng về phía hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi càng yêu chính mình.”
“Không đúng!” Vu Nhất Xuyên vội vàng nói: “Hảo, là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta, ta cầu ngươi không cần đi, ta không thể không có ngươi, ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ?”
“Ai biết được.” Diệp Miêu không quay đầu lại, hắn đi về phía trước.
Diệp Miêu không có biện pháp nói “ Nếu ngươi thật lòng yêu ta, hãy để cho ta đi”. Không có cách nào dùng tình cảm của hắn đi cự tuyệt hắn, không có cách nào làm được chuyện tuyệt tình như vậy. Tựa như không có cách nào nhìn Vu Nhất Xuyên đuổi theo phía sau xe, không thể để cho hắn cảm thấy được hắn bị từ bỏ. Tựa như có một số việc sẽ không để cho Vu Nhất Xuyên biết, như là mình có bao nhiêu yêu thương hắn.
Không thể thỏa hiệp.
Hắn đi trở về trong xe: “Thật ngại vừa rồi cho ngươi dừng xe.”
“Ta nghĩ đến ngươi sẽ không trở về.” Đoạn Tranh cầm tay lái: “Có thể đi rồi chưa?”
Diệp Miêu gật gật đầu, hắn biết Vu Nhất Xuyên sẽ không lại đuổi theo.
END 57.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT