“Này…” Trong nháy mắt đại não Đoạn Tranh không kịp phản ứng.

“Ngươi nói ngươi công tác bề bộn nhiều việc, ân, ta là đệ tử,không thể hiểu được áp lực trên xã hội, cho nên đã nghĩ có lẽ ngươi cần một vài cách giảm bớt áp lực, liền chọn quyển sách này, ta vừa rồi xem thử cũng rất tốt. ” Diệp Miêu đem sách đưa cho Đoạn Tranh: “Nếu ngươi không thích, ta sẽ đổi cái khác…”

Đoạn Tranh cơ hồ là lệ nóng oanh tròng mà đoạt lấy sách: “Ta thích, ta thích, ta phi thường thích.”

Kỳ thật phương pháp giảm bớt áp lực công tác tốt nhất chính là gặp ngươi a, tiểu ngu ngốc!

Diệp Miêu như trút được gánh nặng: “Ngươi thích ta an tâm, còn nếu ngươi ghét bỏ, ta cũng không biết nên mua cái gì, bởi vì ta cảm thấy được ngươi rất có tiền,cái gì cũng không cần…”

“Ta cần chính là…” Đoạn Tranh đem câu nói kế tiếp nhẫn xuống: “Cám ơn ngươi tặng sách cho ta.”

‘’Ta chỉ muốn cám ơn ngươi.” Diệp Miêu cười cười.

—————————————————

Vu Nhất Xuyên đã lên năm tư, có một số việc cần phải về trường xử lí, hắn phải ở ký túc xá vài ngày, thẳng đến có một chút thời gian rảnh mới về nhà.

Hắn vừa vào cửa liền thấy một bàn đồ ăn lớn, Y Phân đang lấy đồ uống trong tủ lạnh, nhìn hắn trở về có chút ngoài ý muốn: “Yêu, thực trùng hợp a!.”

“Hôm nay ngày gì mà làm nhiều đồ ăn như vậy?” Vu Nhất Xuyên đi qua, thuận tay bốc lên một miếng cá chiên nhỏ: “Miêu Miêu đâu?”

“Ở trong phòng, cùng bạn học…”

Đúng lúc này, Diệp Miêu mở cửa phòng, hai thiếu niên đi ra.

Vu Nhất Xuyên rõ ràng sửng sốt một chút.

“Nghe được thanh âm ca ca thì biết ca ca về nhà, hảo xảo nga, hôm nay mời Tử Lam ăn cơm a!” Diệp Miêu đã chạy tới: “Vài ngày không gặp ca ca …”

“Mấy ngày nay bận.” Vu Nhất Xuyên ngắn gọn nói, hắn nhìn về phía thiếu niên tóc dài sau lưng Diệp Miêu: “Nhĩ hảo.”

“Nhĩ hảo ” Kiều Tử Lam đối hắn gật đầu: “Xem ra ta cùng Nhất Xuyên ca ca thật sự thực có duyên phận a!.”

Diệp Miêu kéo Vu Nhất Xuyên ngồi vào bàn ăn: “Ca, chuyện ngươi gặp Tử Lam cũng không nói cho ta, hắn nói là hắn không cho ngươi nói, các ngươi rất ăn ý đi, biết rõ ta cùng Tử Lam đã lâu không gặp cũng không nói.”

Vu Nhất Xuyên mắt liếc Kiều Tử Lam một cái.

Y Phân bên cạnh giải vây ngồi xuống:” Đúng vậy nga, con ta đã lâu không gặp ngươi, tiểu Lam, ngươi thật sự là thật lâu không tới nhà của chúng ta chơi, nghe nói là sinh bệnh, hiện tại đã hết rồi đi!.”

Kiều Tử Lam hơi cười: “Đã không có thuốc nào cứu được.”

“A?” Y Phân sửng sốt một chút, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Diệp Miêu vội nói: “Mẹ, Tử Lam hay nói giỡn, đến, ăn cơm đi.”

Y Phân cũng không hiểu sao lại thế này, vội đổi dề tài: “Tiểu Lam thi vào trường đại học thế nào? Muốn học ngành gì?”

Diệp Miêu liều mạng nháy mắt, Kiều Tử Lam vẫn đang cười: “Diệp Miêu không cùng a di nói? Ta đã sớm nghĩ học.”

“A?” Y Phân lại ngây người một chút: “Ngươi đã đi làm?”

“Đúng vậy a, ta tại quán…”

“Không đi học cũng không có gì.” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời Kiều Tử Lam, thực tự nhiên nói: “Hiện tại đi học không nhất định có tiền đồ, có tiền đồ cũng không nhất định phải đi học.”

Y Phân nhìn đứa con: “Ngươi ngụy biện cái gì, đi học tổng so với không đi học cũng lợi thế hơn.”

Vu Nhất Xuyên uống nước, thản nhiên nói: “Vậy cũng không nhất định, cơ hội mới là trọng yếu. Có người từ nhỏ sinh ra trong gia đình quyền thế,cái gì cũng có, khởi điểm cũng là đã hơn phần lớn người phấn đấu cả đời cũng không đạt tới, không so sánh được.”

“Ngươi nhiều ngụy biện, ta không nói lại ngươi, chúng ta ăn cơm.” Y Phân nói với Kiều Tử Lam nói: “Tiểu Lam đã lâu không có tới trong nhà làm khách, đừng khách khí, ăn nhiều một chút nga.”

Kiều Tử Kam gật đầu, Diệp Miêu cũng gấp đồ ăn cho hắn, Vu Nhất Xuyên không ăn, chỉ uống đồ uống, hỏi: “Các ngươi gặp lại như thế nào?”

“Ca ca sao không ăn a? ” Diệp Miêu bên cạnh gấp đồ ăn cho ca ca,vừa nói: “Ta đến nhà sách mua sách thì gặp hắn, hảo trùng hợp.”

Vu Nhất Xuyên thuận miệng hỏi: “Mua sách gì?”

Diệp Miêu không cần nghĩ nói: “Nga, ta mua hai quyển sách giống nhau, ‘giảm bớt áp lực công việc ‘, ta chuẩn bị đợi lát nữa đưa cho ngươi sao, quyển sách kia rất tốt, Đoạn Tranh cũng thích xem!”

Vu Nhất Xuyên biểu tình không có gì bất đồng: “Đoạn Tranh? Là người ngày đó đưa ngươi đi thi?”

“Ân! Chính là hắn, hắn giúp ta lớn như vậy, ta hẳn là nên cảm tạ hắn, nhưng không biết tặng hắn cái gì, hắn rất có tiền cái gì cũng không thiếu, đành phải mua sách, ta mua hai bản giống nhau, ngươi một quyển hắn một quyển, vốn ta còn cảm thấy được ta thực keo kiệt. ” Diệp Miêu vừa ăn cơm vừa nói: “May mắn hắn thực thích.”

“Đúng vậy a, chạy BMWs, lại là người Đoạn gia.” Vu Nhất Xuyên nở nụ cười một chút: “Hắn còn suất nữa, mụ mụ không phải nói hắn giống diễn viên sao?.”

“Ta không để ý, bất quá nhìn hắn cũng tốt lắm, đi đến nơi nào thoạt nhìn cũng rất có… rất có khí chất đi. ” Diệp Miêu suy nghĩ một chút: “Cũng không tự cao tự đại, trừ bỏ dễ dàng kích động một chút,thật sự là một người rất được.”

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, trời đã có điểm đen, Kiều Tử Lam chuẩn bị trở về nhà, Vu Nhất Xuyên cầm lấy chìa khóa xe: “Ngồi giao thông công cộng phiền toái, ta đưa ngươi về.”

Kiều Tử Lam ánh mắt sáng trong nhìn hắn, Diệp Miêu cũng gật đầu: “Hảo, ca ca đưa ngươi về.”

Diệp Miêu đưa hai người tới cửa xe lên lầu trở về nhà, Y Phân đang thu thập chén dĩa, vừa nói: “Bạn học ngươi như thế nào thành cái dạng này, nhuộm tóc, cũng không đi học, hiện tại hắn làm gì? Vừa thấy liền không giống như là tiểu hài tử trong sạch, trước kia không phải tốt lắm sao.”

Diệp Miêu giúp kế mẫu thu thập: “Có thể là đã xảy ra một việc đi, hắn không muốn nói.”

Y Phân cau mày: “Tiểu Miêu, về sau ngươi đừng lui tới với hắn, hắn sẽ phá hư ngươi.”

Diệp Miêu dừng tay lại: “Mụ mụ, tại sao ngươi nói như thế, hắn sẽ không, hắn là bạn tốt của ta.”

Y Phân nhìn Diệp Miêu: “Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu, người sẽ thay đổi, hài tử Kiều Tử Lam trước kia tốt lắm, sáng sủa hoạt bát, cũng biết lễ phép. Chính là ngươi nhìn xem hắn bây giờ là cái bộ dáng gì? Không lo học hành, hỏi thân thể của hắn, còn nói câu ‘’không có thuốc nào cứu được’’, nhìn hắn mặc quần áo làm sao giống người đàng hoàng, còn đeo nhiều vòng trang sức như vậy, mang nhiều nhẫn như vậy, còn vẽ mắt, hoá trang, đây là người nào a! Giống như yêu quái!”

“Mụ mụ!” Diệp Miêu kêu lên: “Hắn bề ngoài là có biến hóa, nhưng hắn vẫn là Tử Lam a, hắn là người bạn tốt đầu tiên của ta, cũng vẫn sẽ là bằng hữu của ta.”

“Ngươi xem hắn là bằng hữu nhưng chưa chắc hắn còn xem ngươi là bằng hữu. ” Y Phân lắc đầu, tiếp tục thu thập: “Ngươi quá ngây thơ rồi, lòng người hiểm ác làm sao hiểu được.”

“Nhưng Tử Lam không phải là người xấu, ta tin tưởng hắn.” Diệp Miêu thật sự sinh khí, hắn bưng bát lên đi tới phòng bếp, thở phì phì,nghĩ không muốn nói nữa.

———————————————————-

Vu Nhất Xuyên cho xe dừng lại, Kiều Tử Lam nhìn về phía hắn: “Cám ơn ngươi đưa ta về.” Nói xong liền chuẩn bị xuống xe.

“Từ từ. ” Vu Nhất Xuyên đột nhiên mở miệng: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Kiều Tử Lam cười cười: “Ngươi là muốn ta không cần lui tới cùng Diệp Miêu đi? Yên tâm, ta vốn cũng là không tính như thế, lần này là lần gặp cuối cùng.”

Vu Nhất Xuyên ‘’ân’’ một tiếng: “Tốt nhất là như vậy.”

Kiều Tử Lam liếc hắn một cái: “Ngươi sợ ta đem đệ đệ của ngươi làm hư?”

“Cũng không phải, Miêu Miêu không phải dễ bị người làm xấu.” Vu Nhất Xuyên ánh mắt không có nhìn hắn: “Nhưng là ít tiếp xúc một chút cũng hảo hơn, hy vọng ngươi đừng để ý ta thẳng thắn.”

“Không sao, ta biết mình là dạng mặt hàng gì.” Kiều Tử Lam cũng không ngại: “Bất quá, ta trước kia cũng nghĩ mình không phải người dễ bị người khác làm hư, nhưng hiện tại thì sao? Rối tinh rối mù.”

Vu Nhất Xuyên khẽ cười một tiếng: “Biết rối tinh rối mù còn không sửa? Ngươi còn trẻ.”

“Quên đi, có một số việc không phải mình có thể khống chế.” Kiều Tử Lam nhún nhún vai: “Ta đi đây, cám ơn ngươi đưa ta về, hôm nay cũng sẽ là ta và ngươi gặp mặt một lần cuối cùng.”

Hắn mở cửa xe chuẩn bị đi ra ngoài, trong nháy mắt đó Vu Nhất Xuyên đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của hắn, kéo hắn vào trong lòng ngực.

END 38.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play