Editor: Hachonie

Ai đang gào thét trong bóng tối.

Buổi sáng vào một tháng sau, trước cửa nhà Tần Uyên xuất hiện cô gái hơn hai mươi tuổi, tóc đuôi ngực thắt bím cột lệch sang một bên, khi cười có chút xinh xắn, trên má trái của cô có một vết bớt lớn màu đỏ, nhưng cô không hề thấy tự ti.

“Xin chào.” Cô nói, âm thanh trong trẻo, dễ nghe.

Tần Uyên nhìn cô gái trước cửa hỏi: “Cô tìm ai?”

Cô mỉm cười nói: “Tiểu Cửu, à, Mộc Cửu có ở đây không?”

“Cô chờ chút.” Tần Uyên đóng cửa, đi đến phòng của Mộc Cửu gõ cửa: “Mộc Cửu, dậy đi, có người tìm em kìa.”

Bên trong truyền ra âm thanh rầu rĩ, một lát sau, Mộc Cửu dụi mắt mở cửa đi ra, tóc rối bời, còn mặc áo ngủ.

“Là một cô gái, ở ngoài cửa.” Tần Uyên thấy cô đi ra, nói xong thì liền quay về tiếp tục làm bữa sáng.

Mộc Cửu vừa nghe là một cô gái thì đã đoán được người đến là ai nên khi mở cửa thấy người trước mặt cũng không có nhiều bất ngờ.

“Tiểu Mê.”

Tiểu Mê bất mãn bĩu môi, “Này, thật là, muốn cho cậu một sự bất ngờ nên mình mới tới mà, Tiểu Cửu thấy mình cậu không bất ngờ sao? Không vui sao?”

Mộc Cửu gật đầu nói: “Bất ngờ, vui vẻ.” Nét mặt lại không có chút thay đổi.

Tiêu Mê đã quen Mộc Cửu như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: “Ai, Tiểu Cửu cậu vẫn như xưa nha. Hôm nay mình đến để tạm biệt, buổi chiều mình sẽ ra nước ngoài.”

Mộc Cửu có chút ngoài ý muốn nói, “Ra nước ngoài.”

“Ừ, mình có việc cần làm.” Tiểu Mê nói có chút mơ hồ, lập tức chuyển đề tài, “Được rồi, cậu có điện thoại di động không, cho mình số để sau này liên hệ.”

Mộc Cửu lắc đầu: “Không có.”

“Vậy à, tiếc quá, đợi khi mình về nước sẽ tới tìm cậu.” Tiểu Mê bĩu môi lấy điện thoại di động ra đưa Mộc Cửu xem, nháy mắt nhìn cô, “Người đàn ông này thế nào? Đẹp trai không, dáng người cũng chuẩn nữa!”

Mộc Cửu bình tĩnh nói: “Anh ta là ai vậy?”

Tiểu Mê vui vẻ cười nói: “CP của mình.”

Mộc Cửu ngơ ngác nhìn cô.

“Anh ta chính là người yêu lý tưởng của mình.” Tiêu Mê lập tức hạ giọng nói: “Còn người bên trong là CP của cậu hả?”

Mộc Cửu suy nghĩ chút rồi nói: “CP bảo vệ của mình.”

“Phốc, Mộc Cửu cậu hài hước thật.” Tiểu Mê xoa mặt Mộc Cửu, nụ cười dần dần biến mất, cô nghiêm túc nói: “Nhưng mà, Tiểu Cửu, cậu nên cẩn thận chút, mình luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

Mộc Cửu nhớ đến bóng đen thấy lần trước, gật đầu “Mình biết.”

Tiểu Mê khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, vỗ vai Mộc Cửu, “Mình đi đây, Tiểu Cửu, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Cậu cũng vậy.”

Tiểu Mê đi rồi, Mộc Cửu đóng cửa lại, quay đầu thấy Tần Uyên bưng nồi cháo đi ra, “Bạn à?”

Mộc Cửu đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, “Đúng, đã lâu không gặp.”

Tần Uyên cũng không hỏi tiếp.

Ăn xong bữa sáng, Mộc Cửu ngồi trên ghế sô pha, ăn hoa quả do chính tay Tần Uyên cắt nhỏ.

“Anh Cường nói tối nay muốn cùng với chị Lục Dĩnh ăn cơm dưới ánh nến, mong không ai làm phiền bọn họ.”

Một tháng trước, Triệu Cường lạc đường thì gặp cô cảnh sát giao thông Lục Dĩnh, hiện tại thì đúng như mẹ Tần dự đoán cô ấy trở thành bạn gái của Triệu Cường, hai người trước đó vẫn thường ầm ĩ, nhưng càng ngày càng thân thiết, vừa xác định quan hệ cách đây không lâu.

Mọi người trong đội từ khi biết tin thì thấy vậy cũng tốt, từ khi có Lục Dĩnh, mọi người cũng không lo Triệu Cường sẽ lạc đường nữa!

Bọn họ khó khăn lắm mới có thời gian hẹn hò, lúc 4 giờ, Triệu Cường lái xe đến đón Lục Dĩnh đến nhà hàng, bởi vì nhà hàng ở trung tâm thành phố, nên xe cộ có chút đông đúc, đến 4 giờ 45 bọn họ mới đến nhà hàng, cũng may là khi đặt chỗ đã hẹn 5 giờ.

Lục Dĩnh sau khi xuống xe thấy cảnh vật xung quanh nhà hàng có chút không nói nên lời, lo lắng nói: “Giá nơi này chắc là rất đắt.”

Triệu Cường khoác vai cô đi vào trong, “Em yên tâm đi, lần này anh mới trúng thưởng, đương nhiên phải ăn một bữa thật lớn, em cứ tự nhiên gọi món.”

Hai người vừa ngồi xuống, còn chưa kịp xem thực đơn, điện thoại di động của Triệu Cường liền vang lên, là âm báo tin nhắn, cũng may là không phải điện thoại, Triệu Cường thở phào nhẹ nhõm, lấy di động ra nhìn, vừa nhìn thấy liền bất ngờ mở to hai mắt.

“Tối nay, lúc 5 giờ, bên trong công viên Phương Hoa, có một thi thể.”

Triệu Cường nhìn nội dung tin nhắn, lúc còn đang mơ màng thì Tần Uyên gọi đến.

Triệu Cường nhận điện thoại, “Đội trưởng, tin nhắn.”

“Cậu cũng nhận được, tôi đã phái người ở khu vực gần công viên đến đó xem trước.”

Triệu Cường cảm thấy địa điểm có chút quen thuộc, “Công viên phương hoa hình như…”

Lục Dĩnh nghe Triệu Cường nói thì nói lại: “Ở cạnh chúng ta, chỉ có khoảng 5 phút đi bộ.”

Triệu Cường vội vàng nói: “Đội trưởng, tôi ở rất gần nơi đó, tôi sẽ chạy đến đó trước.”

“Tôi đi đây!” Thời gian cấp bách, Triệu Cường cúp điện thoại rồi chạy ra ngoài.

Lục Dĩnh cũng cầm túi đi theo, “Em cùng đi với anh, anh không biết đường còn công viên kia thì em biết rất rõ,”

Triệu Cường thấy cũng đúng, cũng không muốn lãng phí thời gian, liền theo Lục Dĩnh chạy đến công viên.

Bởi vì thời tiết lạnh, trời đã có chút chuyển thành đen, nên lúc này ở công viên không có nhiều người, nhưng công viên này rất lớn, cây cối lại cao to, hơn nữa họ không có chút thông tin nào về người bị hại, là 5 giờ giết người hay 5 giờ vứt xác hay chỉ là một trò đùa ác ý.

Triệu Cường nhờ nhân viên ở công viên kiểm tra chặt chẽ, lại nhờ thêm vài người hỗ trợ tìm kiếm.

Lúc 4 giờ 55, vẫn không có việc gì bất thường, Lục Dĩnh cũng quen thuộc với công viên Phương Hoa nên đề nghị Triệu Cường tách nhau ra tìm, Triệu Cường thấy không an toàn, dù sao nếu thực sự có hung thủ vậy có thể hắn vẫn đang ở trong công viên.

Lục Dĩnh không lo nhiều đến vậy, “Anh yên tâm đi, lúc nhỏ em từng tập võ, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh, hơn nữa ở đây còn có nhiều nhân viên như vậy, hô một tiếng thì sẽ nghe được.”

Triệu Cường ngẫm lại thấy cũng đúng, liền tách Lục Dĩnh để đi chỗ khác tìm kiếm.

Sau khi Triệu Cường đi xa, trong đầu Lục Dĩnh đột nhiên nhớ đến trong công viên này có một chỗ rất nổi tiếng, là đài phun nước âm nhạc trung tâm công viên, hơn nữa cứ cách nửa tiếng thì phun một lần, lần phun kế tiếp vừa vặn là lúc 5 giờ, cô nhìn đồng hồ thì đã là 4 giờ 57 phút, nên vội vã chạy đến chỗ đó.

Lúc 5 giờ đúng, Triệu Cường hoàn toàn không tìm ra được gì, anh nghĩ chắc đây chỉ là một trò đùa ác ý, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lục Dĩnh, âm thanh quen thuộc vang lên một lúc lâu nhưng không thấy Lục Dĩnh bắt máy.

Triệu Cường liền gọi lại cũng không thấy có người nhận thì thấy sốt ruột, Triệu Cường vừa gọi điện thoại, vừa chạy khắp công viên tìm, hai tay lạnh băng, trong lòng bắt đầu lạnh run.

Lục Dĩnh em nhất định không có việc gì, nhất định không!

“A! Đài phun nước!”

“Trong đài phun nước có người!”

“Mau gọi xe cứu thương!”

Trong công viên đột nhiên truyền đến tiếng kêu la sợ hãi hòa lẫn trong tiếng chuông di động, việc này không ngừng kích thích tâm trí Triệu Cường, phía sau không ngừng có người chạy lên trước anh, bọn họ đều hướng đến cùng một chỗ.

Triệu Cường siết chặt tay cầm điện thoại chạy theo mọi người, anh tự an ủi bản thân chắc là Lục Dĩnh vội vàng cứu người nên không có thời gian nghe điện thoại, có thể là điện của cô ấy bị rơi trên đất, cũng có thể…

Dòng nước lạnh băng tràn ngập mùi máu tươi, các ống nước không ngừng tuôn ra nước, dòng nước thay phiên nhau tuôn trào, máu đỏ nhanh chóng nhuộm cả hồ nước, dòng nước văng tung tóe ra xung quanh đài, tạo nên những đóa hoa máu.

“Lục Dĩnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play