Tỳ nữ Thu Nguyệt cao gầy dẫn nàng đi đến một cánh cửa khác trong phòng, đẩy cửa ra...

Là một bể tắm được xây từ đá trắng.

Ánh đèn hai bên chiếu xuống mặt nước, hơi nước tỏa ra khắp nơi, khiến cho Kim Ánh nhi cho rằng mình đến nơi tiên cảnh.

"Để nhóm nô tỳ hầu hạ phu nhân tắm rửa." Xuân Hoa, Thu Nguyệt tiến lên muốn giúp nàng cởi áo cưới.

Kim Ánh Nhi lắc đầu, khẩn trương nắm chặt vạt áo.

"Phu nhân thẹn thùng!" Xuân Hoa nở nụ cười, gương mặt đỏ bừng lên, giúp nàng cởi giá y thêu phượng hồng.

"Ta có thói quen tự mình tắm rửa, các ngươi lui xuống hết đi." Kim Ánh nhi giữ chặt vạt áo đơn trên người, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Nàng thật sự không rõ những người có tiền đầu óc suy nghĩ gì, bọn họ đã lớn như vậy, sao còn cần người khác hỗ trợ tắm rửa?

"Nếu phu nhân cần gì thì cứ lắc chuông bên cạnh là được." Thu Nguyệt nói.

Đợi cho tất cả lui ra ngoài, Kim Ánh Nhi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cởi áo đơn, đi vào trong bồn tắm.

Nước ấm mơn trơn trên da thịt đau nhức của nàng, khiến nàng suýt chút nữa rơi lệ.

Lần gần nhất được tắm thoải mái như vậy là vào năm năm trước, khi đó phụ thân nàng vừa thắng được một số tiền lớn, ông dẫn theo nàng đến khách điếm tốt nhất trong thành ở mấy ngày.

Nàng nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, nước ấm trong hồ khiến cho nàng không tự chủ mà mỉm cười.

Nàng không biết được nằm bao lâu, nhưng nàng biết nàng phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nghĩ cách ứng phó tiếp đêm tân hôn, vì thế nàng lớn tiếng nói với chính mình.

"Vinh hoa phú quý cuối cùng luôn luôn không thực tế! Nhanh chóng tỉnh lại!"

"Không ngờ tới là nàng tuy tuổi còn nhỏ, đã có cảm khái sâu nặng như vậy. Cưới được phu nhân như vậy, quả nhiên là Nam Cung ta có phúc."

Kim Ánh nhi đột nhiên mở mắt ra, đối diện với tuấn dung không chút thay đổi của Nam Cung Khiếu Thiên.

Mắt hắn như mắt ưng nhìn thoáng qua mấy vết thương đã mờ trên tay nàng, lại không xem nhẹ đôi vai trần tuyệt đẹp của nàng, con ngươi bỗng chốc tối lại.

Nàng lập tức chìm xuống nước, đôi mắt phóng lửa qua chỗ hắn.

"Đêm nay vốn là đêm tân hôn, phu nhân e lệ cái gì." Nam Cung Khiếu Thiên từ trên cao nhìn xuống đánh giá đôi má bị hơi nước làm hồng.

Khóe miệng Kim Ánh nhi giật giật hai lần, cố gắng giả bộ lúng ta lúng túng.

Nàng e lệ cái quỷ! Nàng là bị hắn chiếm tiện nghi, tức đến nỗi muốn phóng hỏa giết người!

Ban đầu nàng vốn tính toán trước đêm tân hôn hạ mê dược với Nam Cung Khiếu Thiên, lại cho hắn dùng một loại  mê hồn tán thường dùng trong kỹ viện, khiến cho hắn nghĩ rằng đã cùng nàng quan hệ. Chuyện sau đó, nàng vẫn chưa nghĩ tới, tóm lại cứ đến đâu hay đến đó.

Nhưng đâu ngờ, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng trở tayy không kịp. Nàng nghe mấy cô nương ở kỹ viện nói, có một số nam tử thích quan hệ ở ngoài phòng, Nam Cung Khiếu Thiên...này... Sẽ không có sở thích như vậy chứ?

Kim Ánh Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng sắc mặt lại càng thêm trắng xanh, trong lòng khẩn trương, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, nàng cũng không thể bày ra vẻ mặt lão luyện như các cô nương kỹ viện để che dấu sợ hãi vì nàng còn đang phải đóng vai tiểu thư khuê các.

"Hầu hạ phu nhân mặc quần áo." Nam Cung Khiếu Thiện đi đến cạnh cửa hô một tiếng.

"Ta tự mình mặc là được..." Kim Ánh Nhi nhìn hắn một cái, hy vọng hắn nhanh chóng cút đi.

"Thân thể phu nhân chính là Kim Chi Ngọc Diệp, phải sớm có thói quen có người hầu hạ." Hắn nói.

Kim Ánh Nhi cảm thấy trong lời nói của hắn có ý châm chọc rất đậm, nhưng lại không tìm ra là muốn nói gì.

"Ta chỉ là không có thói quen để tỳ nữ khác hầu hạ." Nàng ôn nhu nói, tay dưới nước đã nắm chặt thành quyền.

"Vậy vì sao không mang theo tỳ nữ hồi môn." Nam Cung Khiếu Thiên ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, thưởng thức vẻ mặt biến hóa muôn màu của nàng.

"Ta sao có thể nhẫn tâm để cho các nàng vì ta mà phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn?" Nói thì thật hay, nhưng nàng đang giận đỏ vành mắt rồi.

Đôi mắt đen của Kim Ánh Nhi nhìn Nam Cung Khiếu Thiên, chỉ thấy ngọc dung của hắn lạnh nhạt, đôi mắt đen như muốn ép cung nhìn nàng chằm chằm.

Nam Cung Khiếu Thiên khóa lấy ánh mắt nàng, khóe môi như cười như không gợi lên.

Thì ra mấy năm nay không phải hắn không biết cười, chẳng qua là không gặp được người khiến hắn cười thôi. Hoặc là, tính tình yên lặng của hắn bởi vì trải nghiệm lần trước là có chuyển biến sao?

"Phu nhân quả thật là tốt bụng, cũng là tổ tiên Nam Cung Khiếu Thiên ta tích đức." Phượng mâu của hắn khẽ nhếch, trong mắt mang theo ý cười lướt qua gương mặt hồng như trái đào của nàng.

Tổ tiên hắn có tích đức hay không nàng không biết, nhưng nàng xác định chắc chắn mình xui quẩy tám đời, mới có thể yếu ớt nằm trong bồn tắm, chờ người ta nhìn không sót cái gì! Kim Ánh Nhi trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng giật giật, vội vàng cắn môi dưới, kiềm chế cái miệng của mình phun ra ác ngôn.

"Nô tỳ giúp phu nhân mặc quần áo." Xuân Hoa, Thu Nguyệt đi vào, cung kính đứng ở bên cạnh bể.

Kim Ánh Nhi trừng mắt nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích ngâm mình trong bồn tắm, tỏ vẻ Nam Cung Khiếu Thiên không đi, nàng sẽ không bước ra khỏi cái bồn tắm này.

Khóe miệng Nam Cung Khiếu Thiên giương lên, xoay người rời đi.

Hắn cũng không định ép nàng quá, nếu như nàng chó cùng rựt giậu, vậy thì thú vui của hắn sẽ bớt đi một ít. Dù sao hắn cũng có nhiều thời gian chơi đùa cùng nàng, cũng không thiếu chút thời gian này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play