Bích Đào tỉnh dậy trong cơn đau như có hàng vạn cây kim đâm vào, ngoại trừ có cảm giác đầu như sắp bị nứt ra tới nơi, ngực còn truyền tới một loại đau đớn tuy nhỏ nhưng không ngừng truyền đến, giống như từng bị vũ khí sắc bén làm bị thương.
Tiểu Tiểu à, ngươi cứ đợi đấy, ta mà trở về thì chuyện đầu tiên phải làm đó chính là đi khiếu nại công ty game!
Tiến vào và ra khỏi phó bản sao lại làm cơ thể bị tổn thương lớn như thế này? Không phải công ty vẫn luôn tự nhận là "khỏe mạnh không ô nhiễm" sao? Đau đớn như linh hồn bị tróc ra từng lớp, sao mà tốt đẹp khỏe mạnh cho được!
Đợi cô nâng mí mắt nặng trịch lên, thấy bên cạnh chính là cỏ xanh yên tĩnh, còn có dòng suối nhỏ trong vắt phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, khung cảnh ấm áp, thoải mái, hợp lòng người.
Là cảnh tượng ở trong trò chơi.
Bích Đào giang hai tay nằm ở trên cỏ, thu thập một chút những suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của cô vang lên: "Ra đi."
"Khụ khụ khụ, ngươi đừng hung dữ như vậy chứ..." Giọng nói non nớt nho nhỏ truyền tới, tiểu bạch hồ tới gần cô, dùng miệng liếm liếm quần áo của cô, ủy khuất giống như đệ đệ nhà bên: "Dù sao ta cũng ở đây bảo vệ ngươi từ lúc ngươi hôn mê tới giờ nha, ngươi có muốn ngồi xuống uống miếng nước cho thông giọng không?"
Bích Đào thích mềm chứ không ưa cứng, thấy thái độ này của nó, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, dù sao bản thân cũng không tin nó có bao nhiêu phần đáng trông cậy: "Tiền căn hậu quả [1], mau nói rõ ràng cho ta."
[1] Tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay, ở đây ám chỉ Bích Đào đang hỏi vì sao tham gia phó bản trong game lại ảnh hưởng nhiều tới cơ thể như vậy.
"Ấy, đừng nóng vội, lần này là ở trong trò chơi, năng lượng rất dồi dào, từ từ rồi nói."
"..."
"Thật ra có một việc muốn nói trước với ngươi, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Nói đi."
"Nơi mà ngươi tới, chỗ đó thật ra chẳng phải cái phó bản nào trong trò chơi, mà là một thế giới song song."
"..." Bích Đào kỳ diệu cảm thấy bản thân không quá kinh ngạc, có lẽ là toàn bộ bầu không khí ở nơi đó cho cô một cảm giác không phải là trong trò chơi, giống như người lạc trong cảnh. Vậy mà quả thực là một thế giới song song.
"Thế mấy cái số liệu kỹ năng kia là như thế nào?"
"Ta sẽ bắt đầu nói từ lúc đầu. Thật ra chuyện ngươi xuyên không cũng là sai lầm của ta. Cái này thật. Thời không phó bản là đồ vật nghiên cứu mới nhất của phụ thân đại nhân, nói đúng ra, là phụ thân đại nhân, hắn vô cùng tò mò về từ trường Bermuda, sau lại trải qua nghiên cứu hết hai đời người, cuối cùng phụ thân đại nhân đột nhiên nảy ra ý tưởng —— xuyên qua thế giới khác để sinh tồn."
"Nhưng mà phụ thân đại nhân cũng không nói cho ta quá nhiều, cho nên lúc ấy ta quả thực coi đây là một phó bản trong trò chơi, sau đó tùy tiện đưa ngươi tiến vào. Lúc phụ thân đại nhân phát hiện hệ thống kết giới từ sóng có vấn đề mới nói chân tướng sự thật cho ta. Hắn chưa từng có thêm thành công và ý tưởng mới ở phương diện này, lại bị ta đánh bậy đánh bạ, đưa linh hồn sóng điện của ngươi vượt qua thời không, thế mà thật sự thành công. Vì thế sau đó hắn mới thông qua việc giao lưu với Nguyên thủ liên minh, quyết định đâm lao là phải theo lao, coi ngươi như thực nghiệm giả cho thể nghiệm dị thời không. Nhưng mà ngươi cũng biết, mặc dù thành công xuyên qua, nếu muốn thực nghiệm ở nơi đất khách thì cơ thể có thể sẽ cảm thấy không được khỏe, bao gồm thân thể của bản thân phải bị chia lìa với sóng điện linh hồn. Cho nên mấy cái công lược gì gì đó, đều là để trấn an ngươi, khiến cho ngươi không có chút cảm xúc kháng cự nào sinh ra, căn bản tất cả chỉ là lấy cớ."
"À đúng rồi, nghe nói nhóm anh trai ngươi đã từng dùng các loại ý đồ lẫn con đường thuyết phục chỉ để bọn họ từ bỏ những nghiên cứu này, chỉ là Nguyên thủ tạo áp lực, nếu nghiên cứu thành công thì sẽ là phát minh chấn động toàn nhân loại, cho nên nhóm của bọn họ không thành công."
"... Không làm được thì chuyển sang cho ta làm chi." Bích Đào khóc không ra nước mắt, cho nên nói, cô yêu phải một người ngoại không (người ở thế giới khác) sao?
"Cái này... Lúc ấy Tiết Bích Đào muốn vào cung tuyển tú, ta nghĩ thay vào việc phải bị gả cho một tên công tử suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng thì có lẽ cùng hoàng đế làm nên một mối lương duyên kinh hãi thế tục càng là một lựa chọn tốt hơn, đúng chứ? Không phải các ngươi đều thích như vậy à?" Tiểu Tiểu lẩm bẩm, tiện đà nói một cách rất chi là hợp tình hợp lý: "Nếu đã tiến cung, muốn sống thoải mái thì đương nhiên phải lấy được sủng ái của hoàng đế. Cho nên định ra nhiệm vụ như thế thì hẳn là cũng không có gì không đúng..."
Bích Đào cáu đến nỗi trán cũng nhăn lại.
"Chuyện này thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ta thấy trong tư liệu của ngươi điền tên thật mới đem ngươi ném lên thân thể của một người cũng có tên giống như ngươi. Nhưng mà nghe phụ thân đại nhân nói, ở sau khi bắt đầu ở trong thực nghiệm rồi mới phát hiện, người có thể chất suy yếu thì linh hồn dễ bị thay đổi, cho nên nếu thay đổi thân thể này của nàng, có khả năng ngươi sẽ không truyền tống trở về thành công —— còn Khúc Hân Nhiên kia khác thế giới của chúng ta, khác cả niên đại, không biết là đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là không có quan hệ gì với chúng ta."
"Cái này không phải rất kỳ quái sao?" Bích Đào đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Bạn tốt của ta đã từng cho ta xem qua một quyển sách, ngoại trừ hướng đi sau này, nhân vật và bối cảnh đều không khác với thế giới này..."
Sau khi nghe xong, Tiểu Tiểu chần chờ một chút, nói: "Nghe thực huyền diệu, có lẽ lời mà nhiều tác giả nói: "trong sách là một thế giới khác" là sự thật. Chỉ là lấy trình độ khoa học hiện tại, tạm thời chưa có cách để giải thích được vấn đề này."
"Điểm số kỹ năng kia thì sao?"
"Cái này hả, rất đơn giản." Tiểu Tiểu nghe được vấn đề mà mình hiểu, vui vẻ nói: "Thật ra thân thể ngươi và đại não của ngươi đều có tiềm lực vô hạn, người thường sẽ chỉ có thể dùng được tới 2%. Ngươi thêm vào điểm số thuộc tính nào, ta sẽ kích thích thuộc tính đó, kích phát tiềm năng của ngươi thôi —— như vậy cũng coi như là cho ngươi thêm một phần phúc lợi."
"... Lại không phải là thân thể của ta."
"Ách, chuyện đó có liên hệ khá lớn với thân thể này và sóng điện linh hồn, chứng minh linh hồn rất tốt. Tóm lại là ngươi không sai, có thể mang đi."
"Độ cảnh giác cũng vậy?"
"Ừ, tất cả đều như vậy, ví như độ cảnh giác, chính là cùng loại với trực giác của động vật nguyên thủy, nguy hiểm tới gần sẽ báo động trước cho thân hể. Làm cho hoàng đế hoàn toàn tin tưởng ngươi cũng mấy cái kỹ năng linh tinh, là loại lực tương tác này thêm vào mà thành."
"Phát hiện này mới là chấn động." Bích Đào đỡ trán. Cô cũng chẳng ngờ mình được kích phát tiềm năng mới trở nên thông minh, mỹ lệ.
Tiểu Tiểu trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Phụ thân đại nhân từng nói với ta bốn chữ: "tuệ cực tất thương". Công nghệ cao phát triển đã phá hủy địa cầu sinh tồn, kích phát tiềm năng nhân loại trên phạm vi lớn, nhưng phương diện đạo đức, phẩm tính lại không theo kịp, trong tương lai có thể sẽ mất khống chế. Cho nên sau khi kỹ thuật này được nghiên cứu ra, cũng đã bị nguyên thủ hạ lệnh phong tỏa. Chỉ là sau đó bọn họ muốn bồi thường cho ngươi, mới cho phép ngươi có được một số chỗ tốt."
Bích Đào không biết có nên vui mừng hay không, nàng suy nghĩ, vẫn nên đổi đề tài để hỏi: "Ừm, công nghệ cao phá hủy địa cầu, cho nên mọi người quyết định chạy sang phá hủy thế giới khác?"
"...... Khụ, sẽ có chế ước nhất định, rốt cuộc tiến trình lịch sử không phát triển đến trình độ nhất định, có nhiều ý tưởng cũng không thể thực hiện được. Nếu có thể, đến lúc đó tiến hành di dân sang thế giới khác cũng không phải là không có khả năng, chỉ là hiện tại vẫn còn quá sớm."
"Cho nên lúc điểm số kỹ năng dừng lại ở 99 điểm thì ta liền bị túm trở về?" Cô đột nhiên nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất này.
"Cái này à, nghiên cứu đã kết thúc. Cái điểm số kỹ năng chỉ là làm cho ngươi yên tâm tiếp tục sinh sống ở đó thôi, lấy cớ khiến ngươi có động lực sinh hoạt, nếu bên này đã thu xếp xong, đương nhiên sẽ triệu ngươi trở về."
"Chuyện đó cũng nên nói rõ ràng với ta đi." Bích Đào nhíu mày nói: "Chuyện ở bên kia ta vẫn chưa giải quyết xong toàn bộ."
"Dù sao hài tử và nam nhân cũng không phải là của ngươi, có việc gì cần phải giải quyết nữa."
"Tiểu - Tiểu!" Bích Đào trừng nó, "Sao lại nói không phải của ta? Ta sinh, ta nuôi dưỡng, ta lăn lộn chật vật dạy dỗ nó! Chính là ta!"
"... Được rồi." Tiểu bạch hồ bò đến trên người của cô, dùng đôi mắt nho nhỏ của mình nhìn lên: "Vậy đưa ngươi quay lại đó một lần là được. Chỉ là nói thật, Tiết Bích Đào thân thể sắp hư mất rồi, cho nên ta mới kéo ngươi về sớm như vậy. Lần này quay về ta cũng không chắc chắn là ngươi sẽ quay về đến thời điểm nào, thời gian đại khái là sẽ rất ngắn."
"Trong lòng ta hiểu rõ."
"Nhân loại thật phiền phức." Tiểu Tiểu lẩm bẩm một tiếng.
"Từ từ, có phải ta còn có nhiệm vụ khen thưởng gì gì đó không?"
"Đúng vậy đó, còn có cả thần trang (trang phục của thần) nha." Tiểu Tiểu thanh âm vui sướng, "Ngươi muốn mặc luôn bây giờ không?"
"... Ta muốn đổi khen thưởng." Bích Đào nhìn nó, sắc mặt bình tĩnh nhưng lại đem đến cảm giác nguy hiểm: "Nếu không thể thực hiện, ta sẽ đệ đơn kiện liên minh cấp trên, các ngươi không thông qua sự đồng ý của ta đã tự tiện lấy quyền tự do của công dân đi làm vật thí nghiệm."
"..." Nhân loại thật giảo hoạt! Nó mếu máo: "Nếu trong phạm vi ta có thể làm được thì ta sẽ làm."
Bích Đào hơi hơi mỉm cười: "Ngươi có thể chuyển linh hồn sóng điện của ta, chuyện này đương nhiên ngươi có thể làm được."
----
Tỉnh dậy vào ban đêm, Bích Đào chậm rãi mở mắt ra.
"Chủ tử! Chủ tử cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Nàng thoáng quay đầu đi, đôi mắt vẫn ở trạng thái không khỏe, thân ảnh của cung nữ trở nên mông lung, gia cụ bày trí tuy rằng có chút khác lạ nhưng về cơ bản lại vô cùng quen thuộc. Bao gồm bản thân ở nằm trên giường, trán nàng khẽ nhếch, nhìn đình màn chín cánh hoa sen, biểu tình có hơi mê man.
"Chủ tử cảm thấy không khỏe sao?" Vân Lũ thấy hồi lâu nàng vẫn chưa nói gì, vội vã đem chung trà để qua một bên, tiến tới dò hỏi.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, khuôn mặt của cung nữ cũng đã dần trở nên rõ hơn, miễn cưỡng nhoẻn miệng cười: "Vân Lũ."
"Vâng, nô tỳ ở đây, chủ tử nhưng có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?" Vân Lũ vui mừng đến nỗi nước mắt lăn xuống, nàng dùng khăn hơn lau đi, nhẹ giọng nói: "Chủ tử hôn mê đã hơn mười ngày, Thái y nói là ngày hôm đó chủ tử bị thích khách làm cho kinh hãi, thất hồn lạc phách."
Bích Đào mở miệng, thanh âm nghẹn ngào, tựa hồ như cổ họng đã bị khô rất lâu: "Nước..."
"Ôi! Nô tỳ vui mừng đến quên cả việc này!" Vân Lũ vội nâng Bích Đào dậy, đưa nước lên cho nàng uống, lại lải nhải mà nói tiếp: "Ngoại trừ lúc phải thượng triều, Hoàng Thượng túc trực bên cạnh chủ tử, bây giờ Hoàng Thượng đang dạy Ngũ hoàng tử học nên ngài không thấy. Ngũ hoàng tử cũng vậy, mỗi ngày bưng ghế ngồi ở mép giường của ngài, nói nếu mỗi ngày đều đọc sách cho ngài nghe, ngài thấy phiền, sẽ tỉnh lại."
Bích Đào cười rộ lên, những người xung quanh vậy mà lại biết nàng không thích đọc sách.
Nàng đã nói, đây là hài tử nàng sinh ra, là hài tử nàng nuôi lớn, làm sao lại không phải chuyện liên quan tới nàng.
Uống hai ngụm nước cho thông giọng, Bích Đào quyết định hỏi cho rõ tình huống mấy ngày nay: "Vân Lũ, những thích khách đó thế nào rồi?" Không nhịn được lại hỏi một câu: "Hoàng Thượng không sao đúng không?"
Vân Lũ mỉm cười: "Chủ tử quả nhiên rất quan tâm Hoàng Thượng —— ngài yên tâm đi, cánh tay trái của Hoàng Thượng chỉ bị thương nhẹ, không có trở ngại gì. Phần lớn thích khách sa lưới đều tự sát, cơ mà để hai thích khách tẩu thoát. Nhưng mà nô tỳ nghe nói, là Thọ Vương cố ý thả bọn họ ra để tìm ra là ai sai khiến bọn họ."
Bích Đào hơi đỏ mặt, nếu thật là như Vân Lũ nói, hoàng đế ngồi túc trực bên mép giường một đoạn thời gian, nếu là có trọng thương, quần thần cũng sẽ không chịu để hoàng thượng cứ mãi ngồi ở đó. Là nàng lắm miệng.
"Vậy có tra ra được cái gì không?"
"Là người của Man tộc." Vân Lũ dừng một chút: "Chứng cứ chính là chủy thủ được chế thành loan đao kia, người Man tộc quen dùng loan đao, nhưng là không quen ẩn thân, bọn họ muốn ngụy trang tung tích, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn tìm được sơ hở. Nghe nói là vì báo thù cho tiểu công chúa của bọn họ."
Vì báo thù cho tiểu công chúa? Bích Đào trầm tư, đây cũng chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi, mục đích chủ yếu là ám sát Hoàng Thượng.
Mặc dù tiểu công chúa rất được sủng ái, nhưng mà thời đại thay đổi, quốc gia hoặc là tộc nhân cũng sẽ không vì một nữ nhân mà làm ra hành động như vậy. Cũng không biết vì sao bọn họ lại có hành động như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nghe được tin tức Lý thị diệt môn, cảm thấy đại nguyên triều có liên quan?
"Không phải còn có Nhiếp gia sao...?" Nghĩ như vậy, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Nhiếp gia?" Vân Lũ hiểu được trên phương diện hậu cung, nhưng lại không hiểu nhiều về triều chính. Nàng khó hiểu, lại cho rằng chủ tử đang hỏi đến chuyện của Vinh Quý nhân, liền nói: "Đây cũng có một chuyện kỳ lạ, mọi người vốn tưởng rằng Vinh Quý nhân bằng vào gia tộc có thể ở trong cung mà hưởng ưu ái, sống thong dong vui vẻ, thế nhưng Vinh Quý nhân lại đến trước mặt Hoàng Thượng cầu xin, muốn tái giá với một cử nhân họ Nhan —— Hoàng Thượng đáp ứng. Tin tức này vừa truyền ra đã làm cho không biết bao nhiêu đôi đũa trong hoàng cung bị kinh rớt."
Vậy mà cũng có thể làm như thế, chính là Bích Đào cũng có chút kinh ngạc. Chỉ là ngẫm lại, này thật ra chính là dùng cơ thiếp của mình dâng lên cho quan viên để mong có thể mượn sức, chỉ là vai chính thay đổi thành hoàng đế, mọi người liền cảm thấy hiếm lạ. Hơn nữa, người muốn mượn sức ở đây lại chính là cơ thiếp.
"Còn có chuyện gì nữa?"
"Còn có một chuyện..." Vân Lũ thở dài: "Với chúng ta thì không tính là chuyện lớn. Trinh mỹ nhân vì cứu giá mà chết, Hoàng Thượng truy phong nàng làm Trinh tần, chôn ở phi lăng."
Phong cảnh sau khi chết, một số người chỉ sợ sẽ nói là không có ý nghĩa gì. Bích Đào cũng không để ý.
"Mấy ngày nay vẫn luôn là Hoàng Thượng giúp chủ tử ăn đồ ăn lỏng, chủ tử trên người chỉ sợ không có chút sức lực nào, có cần nô tỳ đi chuẩn bị cho ngài chút thức ăn không?"
"Được, ta có chút đói bụng." Bích Đào sờ sờ bụng.
Vân Lũ cười rộ lên: "Nô tỳ liền đi chuẩn bị!" Nàng dứt lời, xoay người đi ra ngoài, thấy bên ngoài màn lụa Ngũ Hoàng tử cùng Hoàng Đế trở về, vội hành lễ, không kịp thỉnh an đã bẩm báo trước: "Hoàng Thượng, chủ tử tỉnh."
Xuyên qua màn lụa mông lung, Hoàng đế thân hình tựa hồ thẳng lên, tiện đà vén rèm lên, bước nhanh vào, mỗi bước có chút dồn dập mà hỗn độn. Hắn thấy bảo bối của hắn ngồi ở mép giường, tóc dài vắt ngang vai, môi đỏ tựa như củ ấu cong cong, ý cười ngọt thanh như lúc ban đầu, tâm phảng phất bị người ta hung hăng tóm lấy, sau áp lực đau đớn bị nhảy lên một cách mãnh liệt.
Hắn đến gần nàng, mu bàn tay dán trên trán nàng, giọng nói khàn khàn mà triền miên: "Bảo bối, nàng tỉnh."
Bích Đào bắt lấy tay Hoàng đế, bàn tay mang theo vết chai mỏng vẫn ấm áp như thường, nàng giống như tiểu nữ hài mà lẩm bẩm: "Không sốt, ta mới ngủ mấy ngày, Hoàng Thượng sao lại gầy như vậy?" Nàng lại dùng bàn tay khác để xoa bóp mặt hắn: "Gầy quá, may là không giống như Lôi thúc thúc. Như vậy ta sẽ không yêu chàng nữa."
Hắn trước còn đang cười, sau nghe được câu tiếp theo, tròng mắt gắt gao nhìn thẳng nàng, vẻ đế vương uy nghiêm thoáng hiện: "Nàng dám!"
"Sao ta lại không dám." Đôi mắt nàng phủ một tầng hơi nước: "Chàng uy hiếp ta."
"Làm sao ta có thể uy hiếp nàng." Hắn nhìn đôi mắt ươn ướt của nàng, lòng bỗng mềm nhũn. Hắn nhẹ nhàng ôm chặt nàng, thấp giọng: "Làm sao ta có thể uy hiếp nàng. Ta chính là lo lắng, bảo bối ngoan của ta quá tốt bụng, trời cao đột nhiên muốn gọi nàng trở về —— ta phải làm sao bây giờ?"
Hắn vừa nhớ tới mấy ngày này nàng hôn mê, trong lòng quay cuồng như nước sôi. Thái y từng nói, chứng thất kinh hồn phách tùy người mà khác nhau, có khả năng cả đời đều không thể tốt lên được. Hắn lúc ấy tâm hoảng ý loạn, dâng lên sợ hãi chưa bao giờ có. Hắn lớn tuổi hơn bảo bối, hắn luôn nghĩ hắn sẽ đi trước nàng. Chỉ là hắn không nghĩ tới bốn chữ "sinh lão bệnh tử" lại bởi vì một chữ "bệnh" mà đảo lộn.
Không bao giờ có thể nhìn thấy nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào của nàng, nghe thấy thanh âm mềm mại lại giống như nghiền gạo nếp của nàng, còn có vẻ đường hoàng tươi đẹp của nàng khi đối phó với các phi tần. Nếu đồ vật đang là của hắn mà tự nhiên mất đi, làm sao hắn tiếp nhận được?
Huống chi, bảo bối ngoan như vậy, thích nháo như vậy, khẳng định nàng không bao giờ chịu nằm một chỗ ở trên giường. Hắn nghĩ như thế.
Nàng ngạo kiều như vậy, hắn vẫn luôn sủng nàng, nếu lúc này hắn ức hiếp nàng, nàng nhất định sẽ rất buồn, rất khổ sở. Cho nên ngoại trừ Thái y viện, hắn còn cho người đi khắp nhân gian vơ vét thuốc cổ truyền. Chỉ là, dùng bất kì dược vật nào, cũng không thể làm nàng tỉnh lại.
Mỗi ngày nàng ngủ say, hắn cảm thấy dường như cả người đều bực bội.
"Sao?" Hắn vuốt ve da thịt mềm mịn của nàng, trong lòng có cảm xúc thỏa mãn khó có thể miêu tả được.
Hắn còn có thể nhìn thấy nàng cười.
"Chàng không tự xưng "trẫm" nữa." Nàng ngạo kiều cọ cọ bàn tay của hắn, trong lòng rất là vui sướng.
"Trẫm... Ta..." Hoàng đế sửng sốt, tiện đà nhìn thấy niềm vui khó dấu được của nàng, cũng nở nụ cười: "Nàng thích, về sau ta sẽ tự xưng như vầy với nàng được không?"
"Ân, Hoàng Thượng thật tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT