*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Lan Sung nghiBeta: Huệ Hoàng hậuVị trí Hoàng quý phi vốn tương đương với phó Hậu, chỉ là đương kim Thánh thượng không hài lòng đối với vị trí này, đặc biệt lập ra vị trí Phu nhân, phong Tiết Quý phi thành Chiêu Hoa Phu nhân. Cho dù là nhận quỳ lạy hay sớm chiều thỉnh an từ các phi tần khác, quy cách về phục sức (trang phục và trang sức) hay việc thờ phụng trong Thái miếu, tế trời, tế tổ đều giống như lễ chế dành cho Hoàng hậu.
Cho dù là nhà bình thường cũng khó có được vị trí "bình thê".
Tin tức vừa được truyền ra khiến cả Đại Nguyên triều xôn xao.
Vinh quang vô tận như vậy, trong vòng mấy trăm năm qua, chưa từng có một ai đạt được. Cũng vì như vậy, gia tộc Tiết thị có thể nói là "một người làm quan, cả họ được nhờ ", bổng lộc, ân thưởng, thăng quan tiến chức chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng điều khiến đám đại thần tiền triều không hiểu chính là, bởi vì mẫu tộc của Hoàng hậu Lý thị mưu nghịch nên đã bị phế, vị trí mẫu nghi còn trống, nếu Thánh thượng có lòng để Tiết Quý phi được hưởng vinh sủng lớn nhất, vì sao không lập nàng làm Hoàng hậu. Mặc dù, địa vị Tiết gia có hơi thấp một chút. Nhưng chỉ cần Thánh thượng đồng ý, đám lão thần bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Kỳ thật, Hoàng đế cũng không hiểu vấn đề này.---
"Thật sự không muốn làm Hoàng hậu?" Hắn lấy một quân cờ đen từ trong hộp, nhìn người ngồi phía đối diện, lại hỏi thêm một lần.
Bàn tay như ngọc của nàng cầm quân cờ trắng, kết hợp lại càng thêm đẹp mắt. Nhưng chỗ đặt quân cờ lại khiến người ta bất đắc dĩ, theo tiếng hạ cờ "lạch cạch", người ngọc khẽ nhíu mày liễu, nói: "Dù làm Hoàng hậu cũng không phải nguyên Hậu."
"... " Như vậy à?
Càng khiến Hoàng đế đau đầu hơn chính là: tiếp theo nên đi như thế nào để nhường nàng.
Từ khi cùng nàng chơi một ván cờ, nàng lại nổi lên hứng thú, thỉnh thoảng sẽ ôm bàn cờ, tìm hắn "thỉnh giáo". Đều nói, đại thần chơi cờ với Hoàng đế rất hại trí tuệ, thắng cũng không được mà thua quá thảm cũng không xong, có ai biết thật ra Hoàng đế chơi cờ cũng rất mệt. Thắng nàng, nàng càng thua càng đánh, thua nàng, nàng có thể trực tiếp phá hỏng bàn cờ để phản đối ngươi.
Nói chung là, không thể không hạ cờ.
"Tuy rằng không phải nguyên Hậu, nhưng người trong thiên hạ đều cho rằng vị trí Hoàng hậu mới có thể là mẫu nghi thiên hạ. Cho dù, trẫm sắp đặt tất cả đãi ngộ đều tương đương với vị trí Hoàng hậu, nhưng quan niệm của bọn họ là "thâm căn cố đế", không thể thay đổi."
"Đều nói, Hoàng hậu có thể cùng Hoàng đế sánh bước." Bích Đào lại hạ một quân cờ, cười khanh khách: "Vậy Hoàng thượng nói cho ta biết, chữ "hậu" kia giải thích thế nào? Hoàng hậu, Hoàng hậu phải chăng chỉ có thể đứng phía sau Hoàng thượng?"
"Ngụy biện."
"Lý lẽ không nằm ở quy củ, tự thông suốt là được." Mặt mày nàng cong cong tựa như trăng non, tuy ở vị trí cao nhưng vẫn như xưa, trong sáng, khả ái: "Suy nghĩ của người trong thiên hạ có quan hệ gì với ta, chính ta vui là được rồi."
Nhớ tới một câu nàng đã từng nói với Mẫn Quý tần: "Ta không vui, ngươi làm khó dễ được ta?" Hoàng đế cười nhẹ, không đợi nàng thu tay, tiện thể nắm ở trong lòng bàn tay, nói: "Đến lúc đi rồi."
Đúng lúc này, Phụng Tử tiến vào, khom người, nói: "Hoàng thượng, nương nương, mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời thay y phục, di giá đến đại điển phong Phi."
Ma xui quỷ khiến, Bích Đào nhìn về phía Hoàng đế, nàng và hắn bốn mắt chạm nhau, chỉ thấy hắn nắm chặt tay nàng, mỉm cười: "Đi nào, Phu nhân."
Vén lọn tóc mai trên trán, bất chợt, bên môi nàng tràn ra nụ cười xinh đẹp, tay áo dài như mây bay phất qua đệm mềm, dứng lên, theo hắn.
Hai người cầm tay, cùng nhau rời khỏi, Phụng Tử ngơ ngẩn nhìn theo, vẫn đứng ở phía xa, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tôn vinh như vậy, chỉ sợ trên đời này không có mấy nữ tử có thể đạt được. Ngay cả là tiểu thư, dù có bộ dạng ngang nhau, cũng không thể được.
---
"Hoàng hậu nương nương." Lãnh cung âm u, lạnh lẽo, một tiếng nói thanh thúy không giống giọng người trong lãnh cung vang lên. Nàng ta ăn mặc theo phục sức của cung nữ, đặt thức ăn trên chiếc bàn gỗ thiếu một góc, nói: "Mời dùng bữa!"
"Bổn cung không còn là Hoàng hậu." phế hậu Lý thị buồn bã thở dài, nàng nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đang mở, nhưng lại không nắm được cái gì. Nàng cười khổ, nỉ non lần nữa: "Đã không phải là Hoàng hậu nữa rồi."
Cung nữ kia vẫn cung kính với nàng như trước, vén tay áo, bố trí bát, đũa xong, nhẹ giọng nói: "Dù như thế nào, kính xin nương nương đừng để mình bị đói. Thân thể quan trọng hơn."
"Bổn cung... Ta biết rồi." Hoàng hậu đi đến bên cạnh bàn, cầm đũa lên, lại nhìn nàng ta lần nữa: "Ta đã từng gặp ngươi?"
"Đã gặp." Cung nữ kia có một đôi mắt to ngập nước, mặc dù bởi vì bi thương và mất mát, Hoàng hậu luôn đóng chặt cửa sổ bốn phía, khiến ánh sáng trong phòng yếu ớt, vẫn có thể thấy được ánh mắt rực rỡ của nàng.
Linh động, như có thể nói chuyện.
Chỉ là, sau khi nói ra hai chữ kia, nàng ta cũng không giải thích thêm gì. Tuy Hoàng hậu tò mò, nhưng nghĩ lại, trong hoàng cung có đến mấy vạn nô tài, cung nữ trẻ tuổi bị giáng vị, đến lãnh cung làm lao dịch không phải là không có. Làm sao, nàng có thể quen biết nàng ta.
Ít nhất nàng nên cảm thấy may mắn, không bị cung nữ kia đối đãi bạc bẽo, phải nếm trải tình cảnh người đi trà lạnh hay bỏ đá xuống giếng.
Dù sao, nàng đã không còn là Hoàng hậu.
"Nương nương dùng thong thả." Cung nữ kia nhún người hành lễ, đẩy cửa, đi ra. Ánh sáng chiếu lên mặt nàng ta, nháy mắt, nàng ta hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh sáng chiếu vào mắt, nhấc chân thong thả rời đi.
Hoàng hậu nhìn thấy một bên sườn mặt nàng ta, đũa đang gắp đồ ăn trong tay run lên, nhất thời ngẩn ra.
Nàng ta là... của Hiền phi.
Cung nữ kia đi tới một gian phòng khác, cửa sổ đóng chặt như cũ, nàng đẩy cửa đi vào, khẽ gọi: "Tiết Mỹ nhân?"
Trong phòng có tiếng đồ vật va chạm, phát ra âm thanh trầm đục. Theo đó, có tiếng nói khàn khàn phát ra từ chỗ tối: "Ta ở đây... "
"Là hôm nay?"
"Đúng vậy, hôm nay là đại điển phong Phi của muội muội ngài."
"... Ta muốn đi xem." Hô hấp trong không khí dồn dập, giọng nói kia ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, như oán hận, như không cam lòng, như vui mừng, như khát vọng. Những tình cảm đó đan xen vào nhau, đến cuối cùng, chính bản thân nàng cũng không biết vì sao lại cố chấp như vậy.
Tiết gia có Tiết Bích Đào, thật tốt.
Nhưng nàng ấy là muội muội của nàng,... lại không tốt chút nào.
"Ta dẫn ngài đi." Cung nữ kia do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng.
"Ừm, cảm ơn."
Xem ra, nàng ta cũng có chút quan hệ trong cung, một đường dẫn theo Tiết Lục Ngạc hữu kinh vô hiểm[1], đến bên ngoài nơi cử hành đại điển phong phi - Phụng Thiên điện. Hai người nấp sau một cột trụ, khí thế đại điển long trọng, dĩ nhiên không có ai chú ý đến một góc đó.
[1] hữu kinh vô hiểm: có hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểmTỉnh lại từ trong vui mừng vô hạn, Hoàng đế đầu đội cổn miện bước ra, sau khi ngồi xuống, nhạc dừng. Lễ quan đặt sách bảo[2] lên án thư, dâng phụng tiết quan[3], phụng sách quan[4], phụng chế quan[5], phụng bảo quan[6], mọi người đứng nghiêm chỉnh, mặt hướng về phía tây. Dưới long ỷ, quan điển nghi (quan chủ trì các nghi lễ hoàng thất) đọc thánh chỉ. Bích Đào quỳ bên dưới, đợi ý chỉ tuyên xong, nàng tiếp nhận Thánh chỉ, bước lêm thềm ngọc. Hoàng đế đứng dậy, đón nàng, hai người đứng sánh vai nhau, dõi mắt nhìn xuống phía dưới.
[2], [3], [4], [5], [6]: những vật dụng đại diện cho quyền lực của phi tần phân vị cao trong hậu cung.Phía dưới, đại thần, mệnh phụ và chúng phi tần chỉnh lại phục sức, quỳ xuống, dập đầu bái lạy, miệng hô: "Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Chiêu Hoa Phu nhân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Tiết Lục Ngạc nín thở, nhìn cảnh tượng trước mắt, người đứng phía trên kia, sinh ra có khuôn mặt như đóa phù dung giống nàng.
Nàng ấy một thân hoa phục, được vạn người kính ngưỡng. Mà nàng, nhìn lại, chính là trang phục không đồng đều. Năm đó, so với với mình, nàng ấy còn kém hơn, một bộ dáng nhát gan, yếu đuối, chỉ biết dựa vào tú lâu[7], nhìn ra ngoài cửa, lặng lẽ rơi lệ.
[7] tú lâu: có thể hiểu là khuê phòng nữ tử.Một nữ nhân như vậy!
Hiện tại, nhìn nàng ấy, chính nàng lại chẳng hề có cảm xúc oán hận hay không cam lòng. Nàng ấy đứng ở vị trí tôn quý nhất trên đời, cho dù là lúc trước, khi nàng không bị hãm hại, nàng có thể đạt được vị trí đó sao.
Tiết Lục Ngạc ngẩn ra hồi lâu, cho đến khi lễ nhạc kết thúc, nàng mới lấy lại tinh thần.
"Đi thôi." Nàng quay lưng, nói với cung nữ kia: " Sơn Chi, cảm ơn ngươi."
Cung nữ tên gọi Sơn Chi vẫn luôn không thúc giục nàng, thậm chí, so với nàng, ngẩn ra còn lâu hơn. Lúc này, nàng thấy khuôn mặt lạnh nhạt của nàng ta lộ ra dáng vẻ thê lương và vô vọng, trong lòng có một suy nghĩ "lao vào vách tường sắt, đụng vỡ đầu, hung hăng ngã xuống."
Mặc dù, nàng ta không bị Hoàng thượng xử tử, nhưng bởi vì từng trợ giúp Hiền phi nương nương nên bị đưa đến lãnh cung hầu hạ. Nàng ta vốn là muốn sống như vậy cả đời, nhưng Hiền phi nương nương đã từng liều chết bồi dưỡng và bảo hộ... Nàng ta không biết có nên trợ giúp, đưa người có thù oán với Tiết Quý phi ra, dùng Tiết Lục Ngạc để hoàn thành tâm nguyện của mình.
Nhưng cuối cùng, Tiết Lục Ngạc vẫn không lộ ra suy nghĩ (báo thù)đó, không biết nàng ta nghĩ đến điều gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có thể, đối với lời nói của Hiền phi, nàng ta rất coi trọng.
Nàng ta không nên làm vấy bẩn mình vì người khác, nếu như vậy, đến khi xuống địa ngục, nương nương sẽ không muốn nhận nàng ta nữa, nàng ta cười cười.
Nhưng, trong khi hai nàng ngẩn ra, bên trong đại điện lại xảy ra một trận mưa to gió lớn.
Cung nữ, thị vệ, thậm chí có cả quan lễ nghi, đột nhiên, có không ít người xông lên, hoặc quét sạch bảo sách trên án, hoặc đẩy ngã lư hương, bàn ghế. Trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, có kẻ rút ra chủy thủ giấu ở bắp chân hoặc trên vành mũ, xông về phía Hoàng đế và Thọ vương.
Bên trong đại điện là một khung cảnh binh hoang mã loạn. Hoàng đế không kịp trở tay, trong khi bảo vệ Bích Đào, bị chủy thủ chém qua cánh tay, thấy thế, thích khách kia rất vui vẻ, tay cầm loan đao[8], ánh sáng lóe lên, chém xuống một dao.
[8] loan đao: một dạng chủy thủ (dao ngắn) có lưỡi congTrinh Mỹ nhân thừa dịp hỗn loạn, chạy đến bên bậc thang nhưng vẫn do dự, đúng lúc này, lấy hết can đảm nhào lên, muốn thay Hoàng đế chắn một dao kia.
Dây là cơ hội cuối cùng của nàng ta.
Không có dung mạo, nếu có thể có ân cứu mạng, nhất định, Hoàng thượng sẽ nhìn nàng ta với con mắt khác. Chỉ hy vong, thị vệ thuộc hạ của ca ca nàng ta được huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể cứu mạng nàng ta đúng lúc.
Chỉ là, Hoàng đế đang tập trung cao độ, đối phó với thích khách, trước mắt hắn lóe lên, tưởng lại có thích khách xông đến, lập tức nâng cánh tay chặn lại, đánh kẻ kia bay ra ngoài.
"Hoàng... Hoàng..." Trình Mỹ nhân không thể tin, quay đầu lại, chủy thủy còn cắm trước ngực, máu chảy ra như suối, mắt nàng ta trợn trắng, nặng nề ngã xuống đất.
Lúc này, Hoàng đế cũng có chút hoảng, bảo bối từng nói, khi Trình Mỹ nhân xông ra cứu nàng, nàng cũng bị nàng ta dọa cho hoảng sợ, lời này thật sự là không giả.
Nhưng nhờ có Trình Mỹ nhân chặn lại, thích khách không còn vũ khí, cuối cùng hắn cũng có thể nắm lấy thời cơ khống chế thích khách kia. Sau đó, Hùng Nghiêu dẫn theo thủ hạ tiến vào đại điện, Hồ Bị cũng dẫn theo người của Thọ vương tiến vào, lấy nhiều thắng ít, đám thích khách hoặc bị bắt hoặc bị giết chết ngay tại chỗ. Nháy mắt, tình thế lập tức thay đổi.
Bên này, Bích Đào lại xảy ra chuyện.
Lúc bắt đầu hỗn loạn, nàng đang muốn tìm binh khí để phòng thân. Vừa nhìn thấy một thị vệ, tay nắm chặt đao, bị thương, ngã xuống, không đợi nàng đoạt được cây đao kia, âm thanh xấu hổ đã lâu không bất ngờ vang lên bên tai, lúc này lại dặc biệt dứt khoát.
"Đến lúc rồi."
Nàng sửng sốt.
Có ý gì? Chẳng lẽ qua ải rồi?
Nhưng---
Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía Hoàng đế, rõ ràng điểm kĩ năng mới đạt 99, tại sao lại.....
Nhưng mà, không kịp để nàng suy nghĩ cẩn thận, giống như tình cảnh bước vào phó bản lúc trước, đầu nàng lại như bị vật nặng đập vào, nặng nề ngất đi.
"Bảo bối!"