"Tôi không biết thân phận thật của chủ nhân , tôi chỉ biết chủ nhân là ân nhân cứu mạng tôi , chủ nhân tại sao muốn huấn luyện Sát Thủ máu lạnh , này, anh so với tôi thì rõ ràng hơn chứ? Tôi chỉ biết là tôi được chủ nhân cứu ra , còn sáu con bướm bướm khác là nơi nào tới, tôi không biết, càng không muốn biết. .. ." Phạm Hiểu hiểu thật ra thì biết Hoắc Khải Địch là ai, cô là không nói ra mà thôi.
"Lời nói mới rồi của em có phải hay không nghĩ nói cho anh biết là , đừng giết chủ nhân của em ?" Hoắc Khải Địch nghiêm túc nghiêm túc cùng Phạm Hiểu hiểu nói chuyện. Lần này, gương mặt đẹp trai của anh không có ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Phạm Hiểu hiểu cúi đầu trầm mặc, thật lâu thật lâu về sau, cô mới yếu ớt mở miệng nói: "Hoắc tổng giám đốc, xin anh hãy vì tôi đã sinh ba đứa con cho anh, mà bỏ qua cho chủ nhân của tôi đi!"
"Sinh ba đứa con là có phần thưởng đáng giá ! Nhưng, chuyện như vậy cùng chủ nhân của em không có chút quan hệ nào !" Giọng nói Hoắc Khải Địch vô cùng cường ngạnh.
Cô gái ngốc này! Lòng mềm yếu! thấy cô thế nào cũng đều chỉ thích hợp làm mẹ, không thích hợp làm sát thủ lại càng không thích hợp trở về Hồ Điệp Cốc! Hoắc Khải Địch tự nói với mình tỉnh táo, tỉnh táo, đừng tức giận.
"Nhưng. . . . . . Tôi. . . . . . Không hy vọng chủ nhân chết, tôi là anh ta nuôi lớn. . . . . . Anh ta đối với tôi rất tốt rất tốt. . . . . . Không để cho tôi ngủ cùng với cọp trong lồng tre. . . . . . Còn những người khác là mỗi ngày đều sinh hoạt với mãnh hổ . . . . . ." Giọng nói Phạm Hiểu hiểu mang theo nhỏ nhẹ nghẹn ngào, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, nếu như tập thể đoàn đội người tàng hình xuất động, chủ nhân anh ta phải chết là không thể nghi ngờ!
Người tàng hình là một đoàn đội, cũng không phải một người, Phạm Hiểu hiểu truy tung người tàng hình ba năm qua, ít nhiều biết một chút tin tức chính xác.
Cô vừa khóc, trong lòng anh liền rối loạn một mảnh, lần trước từ Hồ Điệp Cốc sau khi trở lại, anh đã chế định phương án muốn diệt trừ Hồ Điệp Cốc trước mặt sáu con bươm buớm, nhưng, trước mắt người phụ nữ anh thích lại lo lắng cho người đeo mặt nạ, Hoắc Khải Địch nghe cô mơ hồ khóc thút thít, mềm lòng. . . . . .
"Được rồi , đừng khóc, anh đồng ý với em, chỉ cần người đeo mặt nạ không có gây chuyện gì , anh sẽ bỏ qua cho hắn, đừng khóc, " Hoắc Khải Địch ngồi xuống mép giường, ôm thân thể đơn bạc Hiểu Hiểu , vỗ nhè nhẹ đánh phía sau lưng của cô, giúp cô thuận tức, nhìn bộ dáng khóc của cô ,mà rất đau lòng.
" Anh thật đồng ý. . . . . . Bỏ qua cho chủ nhân tôi sao?" Khuôn mặt Phạm Hiểu hiểu hoa lê đẫm mưa, hai mắt đẫm lệ nhìn nhìn Hoắc Khải Địch .
"Đồng ý, chỉ cần em đừng khóc là được, mau đừng khóc, khiến bọn nhỏ nhìn thấy rất xấu hổ, nào có người mẹ nào còn khóc chảy nước mũi, " Hoắc Khải Địch dịu dàng dùng ngón tay cái cẩn thận lau đi nước mắt ở khóe mắt cô .
Anh là thích cô, không muốn cô không vui, cho nên, anh bỏ qua kế hoạch diệt trừ người đeo mặt nạ san bằng Hồ Điệp Cốc .
Con ngươi Hiểu Hiểu sâu giống như hồ nước ,anh thích đôi tròng mắt này, trước đôi tròng mắt này là ở phòng viện trưởng Mike đã từng đối với anh tràn đầy thù hận, giờ phút này, cừu hận của cô đã hoàn toàn biến mất. Thật ra thì ở phòng viện trưởng Mike , Phạm Hiểu hiểu cũng biết Hoắc Khải Địch là ai, nhưng cô vẫn không nói ra với chủ nhân người tàng hình là ai.
Phạm Hiểu hiểu không hy vọng người tàng hình cùng chủ nhân ở giữa xảy ra xung đột , cô một mặt ở trước mặt Hoắc Khải Địch giữ được tính mạng của chủ nhân , mặt khác tại trước mặt chủ nhân nói không biết bất luận cái tin tức gì của người tàng hình ,cô , chu toàn ở giữa hai người đàn ông, rất khó! Nhưng, cô phải làm như vậy!
Chủ nhân là ân nhân của cô , Hoắc Khải Địch, là cha ba đứa bé của cô . Phạm Hiểu hiểu không hy vọng người nào gặp chuyện không may, cô hi vọng chủ nhân cùng Hoắc Khải Địch hai người vĩnh viễn chớ gặp mặt!
"Hiểu Hiểu, em đáp ứng anh, vĩnh viễn không phải về Hồ Điệp Cốc, mang ở trong nhà cùng với các con ?" Đôi tay Hoắc Khải Địch đỡ ở bả vai gầy gò của Phạm Hiểu hiểu nghiêm túc nói.
Con ngươi y hệt đầm sâu của Phạm Hiểu tiến lên ánh mắt dịu dàng của Hoắc Khải Địch như một giây châm, cô lập tức lấy ra, cúi đầu, không nói lời nào.
"Hiểu Hiểu, anh đồng ý với em là không giết người đeo mặt nạ, nhưng là, em phải đồng ý với anh , chớ trở về Hồ Điệp Cốc, được không?" Hoắc Khải Địch vô cùng kiên nhẫn ở trên người Phạm Hiểu hiểu, anh lại hỏi một lần.
"Tôi. . . . . . Tôi là sát thủ của chủ nhân , Sát Thủ máu lạnh a. . . . . . Tôi cuối cùng vẫn còn phải đi về Hồ Điệp Cốc . . . . . ." Phạm Hiểu hiểu nói xong khóc ra tiếng .
"Hiểu Hiểu, trong lòng anh em không phải là máu lạnh, em là yêu đứa bé, hai năm trước em căn bản không biết đứa bé trọng bụng em là của ai, em không có giết chết đứa bé, Hiểu Hiểu em là người có tình cảm, em còn biết khóc, Sát Thủ máu lạnh chắc là sẽ không khóc không biết cười, Hiểu Hiểu em không phải là Sát Thủ máu lạnh , trong lòng anh em chính là một cô gái bình thường, Hiểu Hiểu, anh hi vọng em có thể ở lại, cùng bọn nhỏ sinh hoạt chung một chỗ, anh hi vọng đứa bé của anh có cha có mẹ có một gia đình đầy đủ hạnh phúc , Hiểu Hiểu, anh hi vọng tất cả mọi việc ở bên ngoài để anh đi giải quyết, em liền ở trong nhà an tâm dưỡng thai an tâm mang đứa bé, công phu trên người em không tệ, em ở nhà, anh sẽ vô cùng yên tâm, Hiểu Hiểu, anh cùng đứa bé đều cần em, em đừng rời khỏi bọn anh , được không?"
Anh cần cô ! Toàn tế bào trên người anh đều cần cô! So với đứa bé anh càng cần cô hơn ! Cầm đứa bé ra ngoài nói chuyện là bởi vì cô yêu đứa bé hơn , anh hi vọng cô vì đứa bé mà ở lại.
Phạm Hiểu hiểu có thích Hoắc Khải Địch hay không , có yêu Hoắc Khải Địch hay không , cái này cũng không ai biết.
Phạm Hiểu hiểu cúi đầu khóc không trả lời. . . . . .
"Mẹ, mẹ, tại sao khóc nha?" Thiên Lân cùng Thiên Kỳ đẩy cửa đi vào, miệng đồng thanh câu hỏi. Hai cái tên Tiểu Gia Hỏa này thường đồng thời nói vậy ra ngoài, hơn nữa liền vẻ mặt cũng giống nhau như đúc.
"Không có đâu rồi, nơi nào khóc nha, " Phạm Hiểu hiểu lập tức lau sạch sẽ nước mắt, ở trước mặt đứa bé, khóc nhè quá mặt xấu hổ.
"Mẹ, cha tối hôm qua thừa dịp mẹ ngủ thiếp đi, còn len lén hôn mặt gò má cùng đôi môi của mẹ , bị con bắt được, hì hì ——" Thiên Kỳ chớp linh động con ngươi nói xong hì hì cười.
"Mẹ, cha thích mẹ nhiều hơn một chút a, hì hì."
Phạm Hiểu hiểu đỏ mặt, hai cái tên Tiểu Gia Hỏa này quá thông minh!
—— tuyến phân cách ——
Bệnh viện quý tộc thành phố G
Sáng sớm Hoắc Khải Địch mang theo Phạm Hiểu hiểu tới bệnh viện khám thai . Mike an bài đoàn đội phục vụ tốt nhất tới ,cô gái Phạm Hiểu hiểu này tương lai là nữ chủ nhân của Hoắc thị , bất luận kẻ nào không dám chậm trễ.
"Tổng giám đốc, kết quả khám thai là hai thai nhi !" Mike cầm báo cáo kiểm tra , mở to hai mắt không thể tin được đây là sự thật!
" Lại sinh đôi? ! Ha ha ha! Mike, lần này tôi muốn hậu tạ cậu, ha ha ha!" Hoắc Khải Địch vui mừng cười ha ha, từng tế bào toàn thân đều ở đây toát ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT