Hoắc Khải Địch mở khóa cửa phòng làm việc ra, nhìn bên ngoài dòng người hối hả ngẩn người: Người phụ nữ vô cùng xấu xí mới vừa rồi kia là ngoại lệ , anh đối với cô ta dường như có một chút quen thuộc. Cặp đôi con ngươi kia đối với anh tràn đầy cừu hận , nhìn thấy anh giống như nhìn thấy quái thai ở nơi nào !

Cô gái xấu vô cùng, anh đối với cô gái có bộ mặt rỗ tàn nhang này cũng không có ấn tượng, nhưng đối với con ngươi của cô ta, là con ngươi tràn đầy cừu hận , anh thật sự là có điểm quen thuộc như vậy .

Cô gái này rốt cuộc là người nào? Tại sao trong mắt cô ta sẽ toát ra sát khí đây ? Hai người bọn họ có thù oán sao? Hoắc Khải Địch có cảm giác chuyện này thật sự có chút nguy hiểm.

"Hoắc đại tổng giám đốc, cậu và cô gái vô cùng xấu xí kia là kẻ thù trời sinh ! Tôi từ chỗ sâu con ngươi của hai người tìm ra được đầu mối, hai người các cậu, đời trước đời này nhất định là có Huyết Hải Thâm Cừu, bằng không người xấu xí này thế nào vừa nhìn thấy cậu là con ngươi trong mắt liền bốc lên sát khí đây?" Mike đưa cho Hoắc Khải Địch một chén nước: "Đại tổng giám đốc, hãy an ủi, ha ha."

"Còn cười! Nên để cho hung thần sát khí xấu xí đem cậu bóp chết!" Trong lòng Hoắc Khải Địch phiền não không cách nào hình dung được, thế nhưng lại để cô gái này chạy trốn, Mike về chỗ ngồi nhìn anh cười.

"Đúng rồi, đại tổng giám đốc, ngài là học được công phu ở nơi đó ? Tại sao tôi lại không biết? Mới vừa rồi ngài không lấy ra , tôi vẫn chẳng hay biết gì đây? Tại sao cậu thấy Hắc lão đại thì vẻ mặt lại giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha giống nhau ? Mà tại sao cô ta nhìn thấy cậu vẻ mặt cũng giống như tìm được kẻ thù mấy chục năm? Các người là trời sinh một đôi kẻ thù?" Mike dường như nhạo báng dường như nghiêm túc hỏi, trên mặt nhìn không thấu có nụ cười.

Hoắc Khải Địch tức giận trợn mắt nhìn Mike một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Này! Đại tổng giám đốc, cậu bây giờ có thể rất dễ dàng tìm được người xấu xí đó. . . . . ."

Bộ mặt Mike phớt tỉnh nói chuyện, nói còn chưa dứt lời liền bị Hoắc Khải Địch vô cùng không nhịn được cắt đứt: "Đừng có nói nhảm !"

Anh nổi giận bấm sớ điện thoại của Tiểu Phúc : "Đại Trinh Thám, tôi muốn cậu tìm cô gái mặt rỗ tàn nhang này ? !"

"Đại tổng giám đốc, xin ngài bớt giận, đã có đầu mối của cô gái mặt rỗ tàn nhan đó, mới vừa rồi người của tôi ở nhìn thấy cô ta ở bên ngoài cạnh bệnh viện. . . . . ."

"Nói nhảm! Tôi muốn biết hiện tại cô gái mặt rỗ tàn nhang kia đang ở nơi nào?" Tròng lòng Hoắc

Khải Địch tràn đầy lửa, suy nghĩ ý muốn muốn giết người!

“Người của tôi…… Đã đánh mất dấu vết…… Nhưng chỉ cần cô ta dám xuất hiện, tôi liền khẳng định có thể tìm được cô ta!,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play