Khi Dạ Sắc gặp lại Bùi Bạch Mặc, cô không kịp nghĩ ngợi gì mà liền chạy đến ôm lấy anh, cảm nhận nhiệt độ chân thực trên người anh.
Những năm qua, cô đã tự tập được cho mình thói quen kiềm chế cảm xúc.
Nhưng trên đời này, luôn có một người như vậy, có thể khiến bạn từ một người cực kì lý trí, cực kì bình tĩnh cũng phải lệch khỏi quỹ đạo của chính bản thân.
Cô biết, giờ biểu cảm của cô cực kì hoang mang, lo lắng. Nhưng trước mặt người thân của mình, cô cũng không muốn che giấu chúng: “Hứa với em, về sau sẽ không bao giờ tự tiện mạo hiểm nữa.”
Bùi Bạch Mặc gật nhẹ đầu.
Không tùy tiện mạo hiểm, cũng không phải là trốn ở chỗ an toàn rồi nói bản thân không thể mạo hiểm. Chuyện này rất dễ, anh lập tức đồng ý với cô.
Anh khó mà bảo đảm được rằng, khi cô, Linser, Phương Tân,…. Thậm chí con Sảo Sảo đang được Dạ Sắc gửi nhờ nhà Lữ Tống Tống gặp chuyện, anh sẽ không thèm để ý đến mà chỉ lo cho bản thân mình.
Dạ Sắc rất thẳng thắn: “Em sẽ lo lắng, cực kì lo lắng. Sư thúc, lần đầu tiên em gặp anh, đã thấy vết sẹo trên gáy anh. Em không muốn trên người anh có thêm bất kì một vết thương mới nào nữa.”
Trước mặt mình thì làm càn, trước mặt Dạ Sắc lại biến thành một con thỏ trắng thuần khiết, Linser đứng tựa vào xe cảnh sát cách đó không xa lại có cảm giác mình không quen người đàn ông kia.
Anh không chịu được, nhìn về Hứa Nam Khang cũng đang đứng ngoài như anh, nhíu mày: “Hứa … tiên sinh… Anh đang ghen..?”
Giọng anh còn mang vẻ không xác định, có chút thăm dò, nhưng ánh mắt lại tỏ rõ ‘tôi biết hết rồi nhé’.
Linser cũng không cần Hứa Nam Khang đáp lại, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Hứa Nam Khang, ỷ vào ưu thế cao hơn 1m9 của bản thân, nhìn thẳng vào mắt Hứa Nam Khang với vẻ thương hại: “Khang, chúng ta không quá quen nhau, có lẽ anh cũng không biết rằng chuyên ngành thứ hai của tôi, chính là nghiên cứu biểu cảm của người khác.
Đứng trên lập trường là một người bạn của Katze, tôi thấy mình phải nhắc nhở anh, đừng ghen với Katze. Cô ấy có vẻ giống loại người có thù tất báo, nhất là những mối thù liên quan đến chuyện tình yêu.
Mà … làm bạn của Bùi Bạch Mặc, tôi cũng có nghĩa vụ phải nhắc nhở anh, mặc dù nhìn chúng tôi dính với nhau như hình với bóng, khó bỏ, khó tách khỏi nhau. Nhưng thật ra, cả hai chúng tôi từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều là nam thẳng.
Mặt khác, là một người bị cậu ta ức hiếp nhiều năm, chịu đủ loại đả kích, nhưng vẫn giữ được bản chất người tốt, thì tôi rất vui lòng đề nghị anh, hãy giao lưu nhiều với người bình thường hơn, rời xa những sinh vật khác người, hoặc những ai đang ở ranh giới giữa người và không phải người, như vậy mới tốt cho sức khỏe và giúp anh có thể sống lâu trăm tuổi được.”
Hứa Nam Khang cảm thấy rất xấu hổ, anh cũng chỉ nhìn Bùi Bạch Mặc nhiều hơn bình thường một chút thôi mà…
Vừa muốn đi thẳng một mạch, nhưng anh vẫn thấy bản thân cần phải giải thích một chút với tên người Đức có trí tưởng tượng quá mức phong phú này: “Tôi là người rất truyền thống, cảm ơn sự phân tích của anh.”
Linser chỉ nhún nhún vai đáp lại, có thể thấy rất rõ là anh vẫn giữ nguyên quan điểm của bản thân.
****
Trên đường rời khỏi nơi hỗn độn bên hồ trở về biệt thự, đột nhiên Bùi Bạch Mặc đưa tay ra sờ sờ đầu Dạ Sắc.
Dạ Sắc nhìn về phía anh, anh nhắm mắt lại, biểu cảm vui vẻ, giống như người bị sờ là anh vậy. Cô vừa định lên tiếng, Bùi Bạch Mặc nói với Hứa Nam Khang ở hàng ghế trước: “Chân dung tội phạm có chi tiết mới.”
Vụ án có tiến triển mới, việc điều tra lại vẫn dậm chân tại chỗ. Khi không còn đầu mối nào nữa, bắt đầu lại từ đầu, phác họa chân dung tâm lý tội phạm một lần nữa đúng là một đột phá cần thiết lúc này.
Đầu tiên Bùi Bạch Mặc nói ra kết luận của mình.
“Có khả năng hắn là người ở nơi khác đến, định cư nơi này vì công việc lâu năm của bản thân, giới tính nam, độc thân. Làm việc có tổ chức, từng có quá khứ liên quan đến quân đội hoặc cảnh sát gì đó. Có chỗ ở và phương tiện di chuyển cá nhân, nơi làm việc khá yên tĩnh. Mỗi thứ sáu, trong vòng 24 giờ sau khi mặt trời lặn, hắn đều ở yên trong nhà không đi ra ngoài. Ngày 25, 26 tháng chín năm ngoái hắn xin nghỉ làm.
Có hiểu biết nhất định đối với hai nhà Lý, Trì, nên suy ra có quan hệ không nhỏ trong công việc hoặc đời sống hằng ngày của họ.
Đúng rồi, số điện thoại của hắn nhất định có số 26, thậm chí nó còn xuất hiện nhiều lần là đằng khác.”
Chân dung tội phạm lần này Bùi Bạch Mặc đưa ra so với lần trước cụ thể hơn rất nhiều.
Định cư, tất nhiên là nhiều năm thì mới có thể quen thuộc với giao thông trong thành phố, hơn nữa ban ngày đi qua đi lại tìm chỗ gây án mới không khiến người khác nghi ngờ; tội phạm có thể là một hoặc nhiều người, độc thân thì chúng mới dễ dàng qua lại với nhau để bày mưu tính kế. Nơi ở yên lặng là để tránh gây sự chú ý của hàng xóm khi đưa bạn bè về nhà. Kế hoạch bắt cóc từng người bị hại đều rất chu đáo, kín kẽ, công khai thông tin liên lạc, chứng tỏ hắn có năng lực phản trinh sát ở mức độ nhất định, hơn nữa thủ pháp gây án giống hệt vụ án bảy năm trước, nên một là hung thủ đã tiếp xúc qua hồ sơ vụ án năm đó, hoặc đã tìm hiểu nghiên cứu kĩ về nó qua thông tin khác, giải thích hợp lý nhất là có liên quan đến quân đội hoặc cảnh sát.
Nhưng còn một chi tiết Dạ Sắc nghĩ mãi không thông: “Vì sao trong số điện thoại có số 26?”
Bùi Bạch Mặc nhìn cô một cái: “Tư thế bị trói của Trì Vân Sinh ở gầm tầu.”
Dạ Sắc chưa thấy, cũng không thấy ai nhắc đến.
“Đầu, hai tay, hai chân của ông ta, còn cả cọc gỗ sau lưng dùng để buộc người vào nữa, nối lại với nhau.”
Một đầu, hai tay, hai chân, thêm cả cọc gỗ. Dạ Sắc đang tưởng tượng hình ảnh sau khi nối sáu, bảy điểm này với nhau, Linser – người chứng kiến dáng vẻ bị trói của Trì Vân Sinh đã nói ra đáp án: “Ngôi sao David.”
Ngôi sao David?
Dạ Sắc biết kí hiệu của đạo Do Thái có liên quan đến Ấn Độ giáo, nhưng cô nghiên cứu rất ít về các loại tôn giáo, cũng không hiểu rõ ngọn ngành.
Bùi Bạch Mặc liền phổ cập khoa học: “Hình dạng của nó có 6 đường, hai tam giác đều chồng lên nhau. Bắt nguồn từ Ấn Độ giáo, nhưng sau thế kỉ 17, nó luôn được dùng làm biểu tượng của đạo Do Thái.Tội phạm của chúng ta là tín đồ đạo Do Thái.Đạo Do thái rất thành kính với giáo nghĩa. Thứ 6 không đi ra ngoài, vì theo đạo Do Thái, đó là ngày nghỉ ngơi. Ngày 25, 26 tháng 9 năm ngoái, là tết của người Do Thái, nên hắn chắc chắn sẽ nghỉ làm. Về phần số 26.”
Anh lại đưa tay lên sờ đầu Dạ Sắc, “Tội phạm của chúng ta luôn cảm thấy mình rất siêu phàm, không ngừng trêu chọc cảnh sát, trong mắt hắn, hắn đang tự ví bản thân với Thượng Đế. Trong đạo Do Thái, số 26 tượng trưng cho tên gọi của Thượng Đế.”
********
Mọi thứ như bừng sáng.
Người của đội cảnh sát hình sự dựa theo chân dung tội phạm tiến hành tìm đối tượng tình nghi, rất nhanh đã có kết quả.
Sau khi Dạ Sắc nhận được tin, việc đầu tiên cô làm là hỏi Bùi Bạch Mặc: “Anh muốn đi gặp nghi phạm số 1 này không?”
Bùi Bạch Mặc chỉ lật qua lật lại bản tin trong tay, sau đó mở notebook của bản thân, nhìn một lúc: “Đến giờ rồi.”
Dạ Sắc không hiểu.
“Bây giờ tâm trạng tứ chi anh không tốt, anh sẽ không ép chúng nó hoạt động.”
Tứ chi…. Anh tự hình dung thân thể mình như một củ sen vậy…
Dạ Sắc không nhịn được, bật cười.
“Sắc Sắc, làm phiền em chuyển lời cho hắn, cảm ơn đã hợp tác, ra tay rất đúng lúc, không làm lỡ mất ngày lễ của anh.”
Dạ Sắc không để ý đến ngày lễ của anh, chỉ tò mò: “Anh không tò mò hắn là ai sao?”
Bùi Bạch Mặc đưa tay, xoa xoa huyệt thái dương: “Dù sao thì cũng là tù nhân, IQ có cao không? Mà hắn cũng đã già rồi, một người đàn ông già, liệu có đẹp trai đến mức mài ra ăn được không?”
Dạ Sắc không theo kịp suy nghĩ của anh.
Bùi Bạch Mặc cười: “Anh rất để ý đến IQ, IQ của hắn tương đối thấp; lâu lâu ngẫu hứng anh để ý đến bề ngoài, mà nói hắn đẹp trai thì hơi quá lời rồi.”
Anh bỏ tay xuống, nhìn về phía Dạ Sắc: “Lúc này em không muốn phụ họa anh câu nào sao?”
Cô nên nói gì đây? Chẳng lẽ bắt chước gương thần, nói anh là người đẹp trai nhất, thông minh nhất thế gian?
Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, hỏi Dạ Sắc: “Em còn chưa hỏi anh sắp đến ngày lễ gì.”
“Ngày gì cơ?”
Ánh mắt anh hơi cong lên: “Lễ tình nhân.” Anh còn vẽ rắn thêm chân: “Anh muốn ở cùng em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT