Bùi Bạch Mặc hỏi rất đàng hoàng, nghiêm túc, Dạ Sắc không tin anh có thuật đọc tâm, nhưng cô vừa tỉnh dậy, lại không thể nhớ lại giấc mơ kia trừ cảnh xuân ra thì còn có gì khác nữa không.

Với cả, có khả năng cô không kìm lòng nổi, nói mơ chuyện cấm trẻ em ra khỏi miệng cũng nên.

Trực giác của cô mách bảo, chắc chắn Bùi Bạch Mặc đã nghe được điều gì đó, nếu không anh cũng sẽ không cười kiểu này, giống như lúc Lâm Khẩn vừa làm chuyện xấu xong.

Cô biết trước người không có chút kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương như anh, một khi đã nghiên cứu, kĩ năng yêu đương sẽ đột phá vượt bậc.

Chẳng hạn như bây giờ…. Chuyện này hoàn toàn có thể coi là **

Dạ Sắc cố tiêu hóa mấy câu nói vừa rồi của Bùi Bạch Mặc, cắn cắn môi, quyết tâm ăn ngay nói thật.

Bây giờ đang trên máy bay, dù người đàn ông tâm trạng đang rất tốt này có phát bực đi chăng nữa, chắc cũng sẽ không đến mức ném cô ra ngoài máy bay đâu nhỉ.

“Bùi Bạch Mặc.”

Dạ Sắc nháy mắt một cái: “Anh có biết là mình thường xuyên hỉ nộ vô thường, thỉnh thoảng lại động kinh, tư duy không ở Trái Đất không?”

Bùi Bạch Mặc không chống tay trên ghế nữa, mà véo má Dạ Sắc, kéo mặt cô thành cái bánh bao.

“Chửi tục xong rồi?”

Dạ Sắc nắm lấy tai anh, kéo về phía trước một cái, nhìn kĩ nửa đầu anh.

“Rõ ràng là đầu chúng ta giống nhau mà. Giờ em chửi tục xong rồi đấy, đến lượt anh phản bác.”

Dạ Sắc bỏ tay khỏi tai anh, dứt khoát ngồi mặt đối mặt với anh.

Bùi Bạch Mặc lại cắn cắn tai cô: “Thực ra anh còn thường xuyên thấy có nhiều thứ khó hiểu, rồi cực kì tự luyến, lúc nào cũng thấy bản thân mình cực kì tốt đẹp.

Dạ Sắc nhếch miệng cười, dù sao thì cũng qua chủ đề phiền lòng kia rồi.

“Anh không đặt câu vừa rồi vào lời chúc mừng tân hôn của Linser là coi như rộng rãi rồi.”

Bùi Bạch Mặc giả bộ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, mấy giây sau liền vui vẻ kết luận: “Anh lo mình nói xong, Linser sẽ tuyên bố tình bạn mấy năm qua của bọn anh đến đây là kết thúc, hay còn gọi là hữu tận.”

***

Bay hơn mười tiếng đến Berlin, quá trình này không hề nhẹ nhõm.

May có Bùi Bạch Mặc bầu bạn, Dạ Sắc không cảm thấy chuyến đi này quá dài hay khó chịu.

Trên đường đi, Bùi Bạch Mặc miêu tả qua mấy nhân vật quan trọng có thể cô sẽ gặp ở buổi lễ.

Dạ Sắc quen biết Linser đã khá lâu, nhưng lại không biết gì về bối cảnh của anh.

Theo lời Bùi Bạch Mặc, gia đình người bạn tốt nhất của anh vô cùng đơn giản: “Một người cha thân thiện, làm ngành y, mỗi khi ông cười lên là không còn thấy mắt đâu. Một bà mẹ phản ứng chậm chạp, yêu thích đồ ăn ngon lại cực kì bạo lực. Còn có một em trai mọt sách nữa.”

Mà đối với tân nương của Linser, Phương Tân, Bùi Bạch Mặc lại miêu tả đơn giản hơn nữa.

” Phương Tân là người Đức gốc Hoa, bình thường thật ra là một người không thể nói lý, cũng không ai có thể thuyết phục được. Chỉ có lúc mới nhìn qua, mới thấy cô ấy giống phụ nữ.”

Dạ Sắc: “…”

Qua lời miêu tả tràn đầy tính từ của Bùi Bạch Mặc, Dạ Sắc cảm thấy mình không còn từ gì để nói nữa rồi, cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng gặp được mấy người đã dành sự yêu mến cho Bùi Bạch Mặc này.

***

Tới đón hai người, theo lời Bùi Bạch Mặc là người em mọt sách của Linser.

Dù là mọt sách, trong mắt Dạ Sắc đó cũng là một con mọt sách rất đẹp trai, khuyết điểm duy nhất đó chính là mỗi khi tiếp xúc với người khác giới mặt cậu ta sẽ tự đỏ lên, cực kì mẫn cảm.

Khi nói chuyện với Bùi Bạch Mặc, em trai Linser chọn giọng Đức địa phương để nói chuyện, hai người đến từ Nam Đức, giọng địa phương rất nặng, Dạ Sắc dự thính có chút cố sức.

“Vợ sắp cưới của anh?”

Dạ Sắc nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.

Nhất là khi Bùi Bạch Mặc gật đầu trả lời.

“Khi anh trai nói, em còn chưa tin hoàn toàn. Thật tiếc, phù rể của anh ấy còn phải nhờ em chọn người ra trận, thật đáng thương, anh ấy sống còn được hơn hai mấy năm…”

Đây chính là người mà Bùi Bạch Mặc gọi là “mọt sách”? Cậu ta ngốc chỗ nào…

Dạ Sắc nhíu mày, dứt khoát giả bộ mình nghe không hiểu cuộc trò chuyện giữa hai người.

***

Đến tận bây giờ, hai nhà Linser và Phương Tân vẫn là hàng xóm.

Thanh mai trúc mã, hàng xóm hợp nhất hộ tịch. Dạ Sắc chỉ nghĩ ra được những từ liên quan đến từ hoàn mỹ để diễn tả chuyện này.

Em trai Linser vứt Bùi Bạch Mặc trước cửa nhà Phương Tân, sau đó dẫn Dạ Sắc tiến lên phía trước vài bước, mời vào nhà mình.

Tân nương đúng là không có chút tự giác của người sắp xuất giá.

Khi Bùi Bạch Mặc nhìn thấy Phương Tân, cô đang ngồi trước một bức tranh, cầm bút vẽ lẩm bẩm.

“Phương tiểu thư, cô muốn xuất giá như nữ thần hay như nữ thần kinh?” Anh dựa vào khung cửa, nhíu mày nhìn tay Phương Tân đang dính đầy thuốc màu trong phòng.

“Cậu đúng là vẫn như trước, không câu nệ tiểu tiết gì cả.”

Phương Tân ném bút vẽ sang một bên, chống nạnh lườm anh một cái: “Cô bé của cậu đâu?”

Bùi Bạch Mặc cười, bất giác nói: “Ở chỗ chú rể của cậu”

Phương Tân ừ một tiếng: “Này, cậu mang cô ấy đến cướp dâu đấy à?”

Bùi Bạch Mặc căn bản không để ý đến lời trêu ghẹo của cô: “Nói chuyện nghiêm túc đi.”

Phương Tân lập tức gật đầu: “Mình vẫn như trước, cực kì nghiêm túc.”

Bùi Bạch Mặc cũng không nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề chính: “Mai cậu ném hoa cưới của cậu cho cô ấy.”

Phương Tân đứng yên tại chỗ, nhìn Bùi Bạch Mặc một vòng. “Nửa đêm cậu phát bệnh thần kinh gì thế? Mới về Trung Quốc mấy tháng, đã bị tẩy não rồi? Chưa gì đã thay tính đổi nết rồi.”

Vẻ mặt Bùi Bạch Mặc không đổi, vẫn trầm tĩnh như nước.

Phương Tân không chịu bỏ qua: “Sao cậu lại coi trọng người ta thế? Nói chị đây nghe một chút xem nào. Chị có cảm giác khó hiểu vì sao nhà mình đột nhiên có thêm nhân khẩu thế.

Yêu nhau từ cái nhìn thứ hai?

Em vừa đưa tay liền gạt mây thấy ánh trăng.

Hay cậu nhất thời thấy hứng thú?”

Thật ồn ào…. Bùi Bạch Mặc nhíu mày, mở miệng lần nữa: “Ném, hay không ném?”

Phương Tân cười vui vẻ: “Sao mình có cảm giác nếu không ném hoa cho cô bạn gái nhỏ của cậu thì cậu sẽ đánh mình?”

Bùi Bạch Mặc ngầm đồng ý với lời nói của cô: “Cứ như vậy đi, không cảm ơn.”

Anh quay người rời đi, Phương Tân liền ném ống vẽ bên tay về hướng anh: “Này liêm sỉ chút đi! Mình còn chẳng biết người yêu cậu mập gầy cao thấp thế nào, ném sai thì đừng có trách mình chỉ loạn uyên ương.”

***

Chú rể Linser lúc này lại khẩn trương đến mức đứng ngồi không yên.

Cha anh quả đúng như lời Bùi Bạch Mặc nói, nhiệt tình đến mức khiến người ta không từ chối nổi, thay đổi hẳn quan niệm của Dạ Sắc đối với người Nhật Bản.

Bùi Bạch Mặc nói tìm Phương Tân có việc, Dạ Sắc vừa ngồi ở phòng khách nhà Linser vài phút, anh đã đẩy cửa vào.

Anh và người nhà Linser quá quen thuộc, xa nhau mấy tháng, lại không hề có chút cảm giác xa cách nào.

Có điều, Bùi Bạch Mặc vừa ngồi chưa được bao lâu, liền bị cuộc gọi của Charlotte làm đảo lộn kế hoạch.

Tin tức của bà cực kì nhanh, đồng thời cũng không ngại phiền phức, kiên trì muốn gặp mặt Bùi Bạch Mặc và Dạ Sắc trong đêm nay.

Bùi Bạch Mặc đồng ý thay Dạ Sắc, rồi kéo cô ra ngoài thật, Dạ Sắc cảm thấy hơi khẩn trương.

Năm đó mình trốn vội khỏi thành phố này, không biết liệu Charlotte có gặng hỏi nguyên nhân hay không.

Chuyện cũ kia, Dạ Sắc không muốn nhắc lại chút nào.

***

Mấy năm qua, Charlotte đã dần về nghỉ hưu, thời gian ra ngoài dạy cũng ít đi. Từ nhà Linser đến nhà bà ở khu Pankow cũng không quá xa.

Trước khi nhấn chuông cửa, đột nhiên Bùi Bạch Mặc đưa tay trái ra nắm chặt lấy tay phải của Dạ Sắc, “Em đang khẩn trương, anh nhớ là em không sợ sư tỷ mà. Đừng lo lắng, lúc anh gặp mẹ em, cũng không cảm thấy khẩn trương đâu.”

Hai chuyện này không giống nhau… Dạ Sắc nghe lời an ủi của anh xong, lại càng thấp thỏm không yên.

Đêm đã khuya, nhưng tinh thần Charlotte vẫn tốt như trước.

Dạ Sắc thấy bà đẩy đẩy gọng kính ở mũi, nghiêm túc đến mức gần như sắp lấy cả kính lúp ra điều tra mọi thứ trên người cô và Bùi Bạch Mặc.

“Được rồi, hai đứa ở với nhau, rất tốt”

Bà cười ôn hòa, nhìn hai người với vẻ rất thỏa mãn. Sau đó…. không có sau đó.

Dạ Sắc thở phào, nhớ đến lời khuyến cáo liên quan đến Bùi Bạch Mặc bà từng nói với cô trước đây.

‘Nếu không có kiên nhẫn để dạy cậu ấy cách yêu, thì cũng đừng hy vọng được cậu ấy đáp lại.’

Bây giờ cô vẫn không dạy được anh thế nào là yêu, nhưng anh lại đang tự học rất nghiêm túc, như vậy… có vẻ tốt hơn thì phải?

Anh và cô, sẽ cùng nhau trưởng thành trong tình yêu.

***

Tại một nơi chênh lệch với cô 7 tiếng đồng hồ.

Khi Dạ Sắc còn đang ngồi ở nhà Charlotte, cô đã vặn đồng hồ lên nhanh 7 tiếng, khi bên này mới là sáng sớm, Lâm Khẩn đã gọi điện thoại sang.

“Có tin mới. Tổ trưởng nói không muốn ép chị nghe, chị có muốn biết hay không?”

Dạ Sắc bất đắc dĩ: “Cậu không nói là đang tự đốt tiền đấy.”

“Một chiếc xe bus chở 15 người đã biến mất trên quốc lộ số 4.”

Nghe được tin này, Dạ Sắc không nhịn được hỏi: “Không gian song song? Không có khả năng. Cả xe và tất cả các hành khách trên xe đều biến mất tăm sao?”

Lâm Khẩn hạ giọng: “Đúng vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play