Trong cung gần đây trở nên yên ắng. Nghe đâu hoàng thượng đã không còn qua đêm ở hậu cung mà một mình ngủ lại dưỡng tâm điện.
Nhưng bên ngoài cung thì không khí lại khác hẳn. Nội thành Thăng Long đang ồn ào bàn tán về cái kẻ bị hoàng đế truy lung gắt rao mấy hôm nay.
Triệu Xuân Lầu. Cách thành môn ba dặm về phía tây bắc.
Một trong những tửu lầu danh tiếng bậc nhất của Thăng Long chính là nơi này. Một đám nam nhân y phục trang nhã, tay cầm chiết phiến(1) miệng thì không ngớt bàn tán chuyện thế nhân.
Nam nhân mặc bạch y miệng còn vương chút thức ăn huyên thuyên kể cho mấy kẻ kế bên.
“Ta nghe nói kẻ đó hình như lẻn vào tẩm cung của một nương nương thực hiện hành vi đồi bại. Sau khi bị phát hiện thì nhanh chóng tẩu thoát. Hoàng đế nộ khí xung thiên nên mới ban lệnh truy tìm. Lại vì danh dự hoàng thất nên không thể tiết lộ nội tình bên trong.” Y nói bằng giọng quả quyết không sai liền bị hắc y nhân bên cạnh phản đối kịch liệt.
“Trang huynh nói vậy có phần không đúng. Nếu hắn gây ra truyện tài đình ắt bị gán tội chết. Còn đằng này triều đình chỉ cho ban lệnh truy tìm. Ta thiết nghĩ hắn là nhân tình của….hoàng thượng”. Hai chữ cuối bị nam nhân này giảm âm đến cực độ chỉ có bạch y nhân nghe là thấy.
Người bên cạnh trong đáy mặt hiện lên nỗi nghi ngờ đến cực độ.
“Huynh nói vậy trang mỗ thấy càng vô lý hơn. Nếu được hoàng đế sủng ái tại sao y phải trốn tránh.”
Hắc y nhân suy nghĩ rồi phán một câu.
“Thôi chúng ta bàn qua truyện khác vậy. Chuyện của hoàng đế để tự ông ta giải quyết. Ha ha ha…”
“Huynh nói cũng đúng. Nào cạn ly…”
Tửu lầu vốn là nơi chuyện của giới quý tộc trên khắp đất nước bị bình phẩm hằng ngày. Hoàng đế cũng không phải là ngoại lệ.
Trong lúc đó bên ngoài Vũ Liên cung.
Cung nữ trên mặt không còn lưu lại một chút huyết sắc. Kêu gào trước sự ngăn cản của hai cấm vệ binh bên ngoài.
“Qúy phi nương nương….quý phi nương nương xin người cứu mạng chủ tử nô tỳ….”. Cung nữ giằng co qua lại với hai nam nhân thân hình vạm vỡ miệng thì không ngừng kêu lên một cách thảm thiết.
Cuối cùng âm thanh đó cũng lọt vào bên trong. Thuần Vũ Phi đang dùng thuốc mà nhũ mẫu vừa mới lấy từ thái y viện về. Mấy ngày nay hắn thấy thân thể có phần mệt mõi, lúc ăn cơm lại hay bị nôn mửa vô cớ. Nô tỳ xuân mai định gọi thái y xem mạch thì lại bị hắn ngăn cản.
Nói đến chuyện cung nữ kêu gào trước cửa cung. Thuần Vũ Phi vội đặt chén thuốc xuống cùng nhũ mẫu đích thân ra cung môn.
Vừa thấy nam tử tuấn dật trong người toát ra khí chất cao quý mà lại thuần khiết. Cung nữ liên chạy đến quỳ xuống trước sự ngăn cản của hai cấm vệ binh.
“Lui ra.” Thuần Vũ Phi cất lên giọng uy nghiêm của chủ tủ ra lệnh. Lập tức hai nam nhân kia liền nhanh chóng lùi về phía sau.
“Ngươi có việc gì mà đến tìm ta.” Thuần Vũ Phi từ lúc vào cung cư xử rất hòa nhã với mọi người mà không xét đến thân phận nên được hạ nhân rất kính trọng.
“Xin Người cứu Dương tài nhân ….người…người hứ …..hức…”. Nói chưa hết câu Cung Nữ kia đã nghẹn trong tiếng khóc.
Thuần Vũ Phi vừa nghe ba chữ “Dương tài nhân” trên khóe mắt liền xuất hiện một tia lo lắng.
“Mau nói, có chuyện gì đã xảy ra với nàng ta.” Thuần Vũ Phi liền ngồi xuống nơi cung nữ quỳ, giọng thúc giục lẫn với sự lo lắng. Mới đây hắn vừa tìm được một người bạn tâm giao trong thâm cung buồn tẻ. Hắn từ lúc nào đã xem nàng ta như huynh muội ruột. Nào ngờ chỉ mới đây thôi mà nàng ta đã gặp phải chuyện chẳng lành.
Cung nữ nức nở.
“Nương nương xin người hãy cứu Dương tài nhân. Chiều nay Dương tài nhân khi đi qua vườn hồ điệp(2) mà huệ quý phi ưa thích. Thì con ái khuyển(3) của Vĩnh phi nương nương chẳng biết từ đâu chạy đến dậm nát cả luống hoa. Ngay sau đó hai nương nương kia xuất hiện liền gán tội cho Dương tài nhân trêu trọc ái khuyển của Vĩnh phi gây hư hại bồn hoa của Huệ quý phi. …hức …hức…”
“Bây giờ nàng ta ở đâu ?”
“Đang ở cung Vĩnh phi. Người mau đến đó không thôi chủ tử của nô tỳ không xong mất… Quý phi xin người cứu mạng…Hu hu hu….”. Cung nữ kia bây giờ khóc lóc như trẻ con. Liền ngay sau đó bị Thuần Vũ Phi bắt lấy cổ tay.
“Ngay lập tức dẫn ta đến đó.” Cặp mắt bỗng chốc trở nên sắc nhọn như dao găm.
“Nương nương người phải cận thận Huệ phi không phải dễ đối phó.” Nghi ma ma hướng Thuần Vũ Phi khuyên nhũ.
“Tự ta có ứng sách, lập tức đến cung Vĩnh phi.” Thuần Vũ Phi rất ghét kẻ ỷ thế hiếp người. Đặt biệt là người thân của hắn. Hắn quyết tâm phải dạy cho các nữ nhân kia một bài học thích đáng.
Trước Cung Vĩnh phi. Nữ nhân mặc bộ y phục màu tím trên người có đầy đủ các loại phục sức, tâm trạng hiện đang rất vui vẻ cùng nữ nhân hồng y bên cạnh cười cợt kẻ đang bị quyền trượng tra tấn trước mặt.
Dương tài nhân bị đánh đến miệng đã ra máu không kêu được nữa nên ngất đi. Sau đó lại bị tên thái giám tát một ráo nước lạnh mơ hồ bừng tỉnh.
Mây đen bất chấp giăng kín bầu trời che khuất cả đại nguyệt. Nhưng ngay sau đó phía tây một cơn gió mạnh tràn đến khiến bắc đẩu(4) thất tinh hiện ra chiếu sáng một cách rạng rỡ trên nền trời đen kịt.
Thuần Vũ Phi từ phía sau đại môn của Vĩnh Tuyên cung nhanh chóng bước đến. Uy vũ hừng hực khiến thiên binh vạn mã cũng phải khiếp sợ.
“Thuần quý phi giá lâm.” Nghi ma ma trong khi chạy theo sau Thuần Vũ Phi vẫn gọi lớn về phía trước thông báo.
Đám người nghe tiếng thông tri ngoại trừ Huệ quý phi tất cả liền nhanh chóng quỳ xuống.
“Các ngươi đứng lên cả đi.” Nói xong Thuần Vũ Phi hướng cung nữ khi nãy ra lệnh: “Mai Liên còn không mau dìu Dương tài nhân về Phương Loan viện”
“Dừng lại.” Huệ phi kia thét lớn vào mặt của Mai Liên lúc định tiến đến đỡ Dương tài nhân ngồi dậy khiến nàng ta sợ đến mức té xuống nền đá.
“Chẳng hay quý phi có biết tiện nhân kia phạm tội gì không mà ngang nhiên cho thả người.” Huệ phi trên mặt nở nụ cười thách thức hỏi Thuần Vũ Phi. Nếu ả nghĩ nam nhân này dễ ăn hiếp thì đã quá sai lầm.
“Vậy để xem nàng ta đã sai phạm gì mà huệ quý phi lại đánh đập đến như thế.” Con ngươi đen láy mang theo màu sắc yêu mị chết người. Nhưng bên trong đó là dòng âm khí như muốn dìm chết kẻ khác.
“Tiện nhân này biết thần thiếp yêu thương ái khuyển như nhi tử liền tìm kế chọc phá, đánh đập khiến cho nó kinh sợ vô tình làm hư hại bồn hoa của quý phi. Xin Thuần quí phi minh xét.” Thì ra kẻ đang nói là Vĩnh phi.
“Ngươi nói ngươi xem ái khuyển như nhi tử.” Thuần Vũ Phi trên môi để lộ tiếu ý hướng Vĩnh Phi hỏi.
“Vâng, Thưa nương nương”
“Ngươi thân là phi tử của thánh thượng mà lại xem chó, mèo như nhi tử. Vậy ngươi xem Thánh thượng là gì hả?” Thuần Vũ Phi giọng lập tức thay đổi nhanh chóng chấp vấn Vĩnh Phi.
Vĩnh phi mặt không còn chút máu quỳ xuống tựa như sắp khóc.
“Thần thiếp thực không có ý đó. Xin nương nương minh xét.” Vĩnh phi kêu lên tha thiết.
“Thuần quý phi thật biết cách nói chuyện. Dù gì tiện nhân đó đã mạo phạm đến bổn cung. Ta quyết sẽ không tha. Quí phi cứ biết thế và lui về đi.” Huệ phi dùng nụ cười xấu xa nhìn dương tài nhân đang ở bên dưới.
“Phàm là hậu cung phải biết một lòng vị tha. Dù dương tài nhân có làm gì sai người là đấng bề trên cũng nên hảo hảo chỉ dạy. Sau lại có thể dùng hình ngay tại hậu cung. Làm vậy chẳng khác tiện dân đầu đường xó chợ. Mong Huệ quý phi xem xét”.
“Ngươi …Ngươi. Sao dám mắng bổn cung. Ngươi tưởng ta không dám dùng hình trừng trị ngươi”. Huệ phi tức tối vì bị chửi là tiện dân liền ra lời hăm dọa.
Đứng trước lời dọa nạt đó. Thuần Vũ Phi thấy rất tức cười.
“Để bổn cung xem quý phi nàng có gan đó không. Nghi ma ma mau đưa Dương tài nhân về Phương Loan viện ngay lập tức.” Thuần Vũ Phi ra lệnh cho nhũ mẫu nãy giờ đang đứng phía sau.
“Sau các ngươi dám manh động trong nội điện của ta thế.” Vĩnh Phi được sự hậu thuẫn của Huệ quý phi liền tiến đến định tát Nghi ma ma một các ngay lập tức bị Thuần Vũ Phi ngăn lại đẩy ngã ra đất.
“Ngươi mà dám mạo phạm nhũ mẫu bổn cung. Bổn cung lập tức trấn nước ngươi cho đến chết.” Thuần Vũ Phi gương mặt giận dữ đã đỏ ửng lên. Bên trong cổ họng một cảm giác ớn ớn tràn lên. Nhưng cơn buồn nôn bị nén xuống ngay sau đó.
“Thuần quý phi sao ngươi dám xúc phạm bổn cung như thế. Ngươi không sợ ta bẩm báo việc này cho bệ hạ biết.” Huệ quý phi kia một dần nữa ra lời đe dọa.
Thuần Vũ Phi nghe nhắc đến hoàng đế tâm tình có chút náo động. Liền trấn tỉnh lại hướng thẳng mặt nữ nhân mặc tím phục trả lời. Giọng nam nhân từ từ cao lên làm kẻ khác cảm thấy bị trấn áp tại chổ.
“Được ta cùng ngươi ngay lập tức đến tẩm cung của bệ hạ. Ngươi vì chuyện nhỏ nhặt mà tạo nên sóng gió. Hãm hại đánh đập hậu cung. Để xem ngươi còn toàn mạng trở về?” Nói xong Thuần Vũ Phi hướng nghi tổng quản nói: “Mau thỉnh thái hậu đến Dưỡng Tâm điện cùng hoàng thượng xét xử việc này.”
Huệ phi nghe lời đe dọa này thập phần chấn động. Nếu đến tay thái hậu ả không có đường sống. Hoàng thái hậu vốn chẳng ưa gì ả. Liền bắt đầu xuống nước nhỏ với Thuần Vũ Phi.
“Chuyện hậu cung sao để kinh động thái hậu. Thuần quý phi xem như bổn cung lần này nhượng ngươi đem Dương tiện nhân về. Nếu lần sau còn tái phạm ta quyết không bỏ qua.”
“Được. Cứ như nương nương sắp đặt. Nhưng chúng ta đều là hậu cung Dương tài nhân mà là tiện nhân thì ta và quý phi chẳng lẽ không phải tiện nhân. Cẩn ngôn thận hành(5) đó là lời khuyên của ta với ngươi. Ta xin phép.” Nói xong Thuần Vũ Phi cùng Dương tài nhân lập tức ly khai bỏ lại đằng sau hai nữ nhân căm tức vô ngần.
Chú thích
(1): quạt
(2): hồ điệp trong tiếng Hán nghĩa là con bướm, ở đây có thể hiểu đơn giản là vườn hoa :p
(3): chó cưng.
(4): Sao Bắc Đẩu còn gọi là Bắc Đẩu tinh (北斗星) hay tên tiếng Trung Quốc đầy đủ Bắc Đẩu thất tinh (北斗七星) là một mảng sao gồm bảy ngôi sao.
Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy một số nước gọi nó là sao Bắc Đẩu, bao gồm:
Thiên Xu (Tham Lang)
Thiên Tuyền (Cự Môn)
Thiên Cơ/Ky (Lộc Tồn)
Thiên Quyền (Văn Khúc)
Ngọc Hoành/ Thiên Hành (Liêm Trinh)
Khai Dương/ (Vũ Khúc)
Dao Quang (Phá Quân)
(5): lời nói và hành động phải luôn cẩn trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT