Mùa hạ năm Tuệ Vũ thứ tám.

Vũ liên cung.

Hoa sen thơm ngát cả một vùng. Nếu là ngày thường chắc chắc sẽ có rất nhiều cung nữ, thái giám đến xem, đặc biệt là hoàng hậu nương nương.

Nhưng hôm nay không có ai cả.

Một lý do đơn giản là chẳng ai trong lúc sinh nở lại ra hồ ngắm sen.

“Á……..Á…………Á………….Đau quá……á………Ta đau quá…………”. Thuần Vũ Phi một tay nắm chặt thái hậu còn tay kia thì vịn lấy thành giường mà vận sức đẩy “cục cưng” của Mặc Long Thanh ra.

Thân dưới của y quằng quại trên giường khiến thái hậu thập phần kinh hoảng.

“Ngươi cố lên nào, sắp được rồi cố lên…làm tốt lắm… cố lên nữa mới được .”. Thái hậu ra sức nắm tay Thuần Vũ Phi liền quay sang nạt tên thái giám thật lớn đến nỗi cả điện hết thảy đều nghe thấy.

“Hoàng Thượng đâu còn chưa đến hay định để ai gia đích thân đi kiếm.”

“Thái hậu thứ tội, hoàng thượng đang cấp tốc trở về…Chắc đã gần đến rồi ạ.” Tiểu Xuân Tử hoảng hốt quỳ xuống mà thưa.

Trong hoàn cảnh như thế này quả thực khiến cho người ta bốc hỏa xung thiên.

“Á……Á………….Thái hậu ta đau quá…..ta đau quá….Long Thanh đâu…hắn đâu rồi..”. Chưa ai dám kêu thẳng tên chồng trước mặt mẹ chồng như thế. Đây có lẽ là người tiên phong của thời đại này.

Thái hậu vẻ mặt vừa giận vừa lo một lần nữa xung thiên.

“Trịnh ma ma, gọi Hồng Y Binh(1) đem ngay hoàng thượng về cho ta.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Nói xong không dám nấn ná,Nghi ma ma vài bước đã ra khỏi cửa.

Lại một trận co rút kịch liệt. Thuần Vũ Phi cắn chặt miếng đệm ra sức mà rặng. Trên mặt lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

“Cố lên, cố lên sắp ra rồi…nương nương…ra rồi chút nữa thôi…”. Nghạch nhũ quan ở phía dưới reo lên. Thực sự, đây là lần đầu tiên đỡ sinh cho nam nhân của bà ta, khó trách “có chút” căng thẳng.

Nghạch gia vốn là phường thuốc nổi tiếng bật nhất của kinh thành. Gia đình truyền thống y học cao sâu. Khoảng mười năm tiến cung một người.

“Á….đau quá…Mặc Long Thanh đâu…Hắn chết rồi sao…á,……..Đau quá…..Thái hậu …..đau quá….a….”. Thuần Vũ Phi lại tiếp tục rên rĩ.

Một cơn gió nhẹ băng băng thổi dập vào chiếc màng treo trên nóc điện.

“Hoàng thượng giá lâm…”. Mạch công công vừa chạy thục mạnh theo sau Mặc Long Thanh vừa hô lên.

Hoàng đế trẻ mặt xanh như tàu lá vội vàng chạy đến bên chiếc giường.

“Bảo bối ngươi sao rồi…ta đến đây …ta xin lỗi…ta xin lỗi …”. Mặc Long Thanh hoảng hốt cầm lấy tay Thuần Vũ Phi đang mơ màng mà áp vào má.

“Đồ chó chết…sao ngươi bây giờ mới đến…ta sắp chết rồi…”. Giọng Thuần Vũ Phi rên rĩ mới thê lương làm sao. Làm cho Mặc Long Thanh cảm thấy có lỗi.

“Ta sai rồi…ngươi cố lên….ta yêu ngươi…rất yêu ngươi, ngươi phải cố lên…”.

Lúc vừa nghe thấy mấy câu trên mấy nữ y phía dưới mặt đỏ lên, ngưng trong một giây liền gặp ánh mắt sắc như dao của thái hậu, thế là công việc lại tiếp tục.

“Đau quá…..á……………..á……………………..á………………..”. La lên ba hồi liên tục. Thuần Vũ Phi giật ngược bàn tay đang nắm tay mình cắn phập vào.

“Á……Á……………………Á…………………………………”. Ba tiếng la trên chắc ai cũng biết là ai rồi.

“Được rồi…ra rồi……..là……là…………………là công chúa……..là công chúa…”.

Nghạch nhũ quan la lên trên gương mặt thì hớn hở ẳm đứa bé vừa mới cắt dây rốn về phía Mặc Long Thanh.

“Là công chúa, hay quá là công chúa…mẫu hậu là công chúa…..”. Mặc Long Thanh ẵm đứa nhỏ mà nhảy dựng lên. Bao nhiêu tôn nghiêm của bậc đế vương bây giờ đã chôn ở đâu mất. Bao nhiêu đau đớn khi nãy bây giờ đã hóa vào hư không.

“Nào để ai gia xem …………Để ta xem nào…”. Thái hậu cũng đứng lên nhanh chóng bước đến đứa nhỏ…

Thái Hậu định bế lấy đứa trẻ nhưng bị Nghạch nhũ quan kêu lên.

“Thái hậu, công chúa còn phải lau bằng nước ấm, không được sạch đâu…”. Thực sự vừa mới “ra lò”, vị công nương này trên người lưu không ít “dị chất”.

“Mặc kệ. Hoàng thượng đưa cho Ai da nào…” Thái hậu chạy đến định giành lấy nhưng bị Mặc Long Thanh khước từ ra mặt.

“Đây là hài tử của nhi thần để nhi thần ôm thêm một chút nữa…Mẫu hậu chờ một chút nữa đi….ha ha ha…..”.

“Người thật là…Mau xem hoàng hậu của ngươi đi…Để ta ẵm bảo bối của ai gia cái đã…”. Thái hậu cốc đầu Mặc Long Thanh một cái rồi chỉ về nam nhân đang nằm trên chiếc giường.

Hắn quá sơ ý chơi với tiểu bảo bối còn đại bảo bối thì vẫn đang quằn quại trên giường. Ngay lập tức đưa tiểu công chúa vào tay thái hậu, Mặc Long Thanh chạy đến bên Thuần Vũ Phi.

“Ngươi là tốt lắm…là tiểu công chúa ….là tiểu công chúa của chúng ta….”. Mặc Long Thanh cười toe toét như hài tử mà ra sức khoe khoang.

“Ta muốn ẵm nó…mau đưa nó lại đây cho ta….”. Thuần Vũ Phi mệt mỏi nói trong khi mồ hôi vẫn không ngừng tuôn hai bên má.

“Thái hậu, bảo bối muốn ẵm nó…”. Thái hậu đang mân mê đứa nhỏ nghe thấy thế liền tiến đến bên phụng sàn.

Đứa bé dần dần lộ diện trước mặt Thuần Vũ Phi. Y định đưa tay đến chạm vào nó. Bỗng nhiên…

“Á……đau quá….á…………”.

“Chuyện gì…bảo bối ngươi đau chổ nào….Nghạch nhũ quan sao hắn lại đau…nhanh lên xem hắn có sao không….” Nhìn Thuần Vũ Phi nhăn mặt, Mặc Long Thanh cuống cuồng hỏi.

“Vậy là…….còn nữa……”. Nghạch Nhũ quan lo lắng nhìn cái bụng chỉ xẹp được một chút của hoàng hậu nương nương.

“Còn nữa….là sao.?”

Thái hậu cùng hoàng đế liền ngay lập tức hỏi.

“Người đâu mau đem nước lại đây” Nghạch nhũ quan ra lệnh cho hai cung nữ cạnh giường.

“Còn các ngươi mau lên lại đây tiếp ta một tay, còn một hài tử nữa, mau lên kẻo không kịp…”. Lại ra lệnh cho năm y nữ định ra khỏi điện, không “thèm” quan tâm đến hai mẫu tử kia đang lo lắng.

Hai kẻ kia cũng hiểu ra liền nhìn nhau sau đó nắm chặt tay Thuần Vũ Phi.

Thái hậu một bên, hoàng đế một bên ra sức trấn an.

“Bảo bối ngươi cố lên….”. Mặc Long Thanh nhanh chóng trao cho Thuần Vũ Phi một nụ hôn mãnh liệt. Tràn đầy mật ngọt của ái tình khiến thái hậu đỏ mặt xoay qua một bên.

Đứa trẻ thứ hai thì nhanh hơn.

“Á…………….”

Thuần Vũ Phi vận sức cắn vào môi của Mặc Long Thanh một cái thật mạnh.

Thuần Vũ Phi ngất đi.

Năm Tuệ Vũ thứ tám.

Thái tử ra đời.

“Hoàng nam, là hoàng nam…..Xin chúc mừng thái hậu, xin chúc mừng bệ hạ là hoàng nam….hoàng nam……”. Nghạch ma ma mừng rỡ như muốn khóc cùng đám cung tỳ đồng loạt quỳ xuống.

“Hoàng nam…..Có thật là….”.

Lại một lần nữa cái cắn khi nãy bay vụt mất. Mặc Long Long Thanh nhào đến chụp lấy hài tử trên tay y nữ phía dưới giường.

“Ha….ha…… a………aaaa….Là hoàng nam…..Ta có hậu rồi….Là hoàng nam……”. Mặc Long Thanh ẵm đứa trẻ như bảo bối dễ vỡ mà nâng niu rồi chạy đến Thuần Vũ Phi.

Bất quá Thuần Vũ Phi đang thiếp đi trong giấc mộng.

Thái hậu cười ra nước mắt ẵm công chúa đi đến bên tiểu hoàng tử trên tay Mặc Long Thanh.

Tiếng chuông vang lên hai lần trên thành bắc.

Một lần chín cái. Tượng trưng cho công chúa.

Một lần bảy cái tượng trưng cho hoàng tử.

Ba ngày sau.

Mặc Dung được sắc phong làm Chiêu Hòa công chúa.

Mặc Long Phi được tấn phong Thái tử, kế thừa chính thống của Việt Quốc đế vị.

Năm tuệ vũ thứ tám.

Việt Quốc mưa thuận gió hòa. Nhân dân ấm no, an vui.

Bất quá trong cung thì không được như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play