Tần Vũ Tinh nghi ngờ xé phong thơ ra, bên trong là một phần văn kiện báo cáo
Cô nhíu mày liếc mắt nhìn mẹ, hỏi: “Thời buổi này mọi người nên kiểm tra báo cáo chính thức không đấy?”
“Bây giờ con còn lắm mồm trêu chọc mẹ? Mẹ để cho con nhận rõ Hạ Thiên. Chẳng lẽ con không cảm thấy kỳ lạ sao? Các con chưa từng quen biết, nó vì sao dây dưa không dứt với con? Còn có Bạch Nhược Đồng nữa, trùng hợp à? Từ
Trường Sinh nhắm lên người của cô ta. Cho dù hoàn cảnh gia đình của Từ
Trường Sinh tốt biết mấy đi nữa, một bác sĩ thôi thì có giá trị lợi dụng gì cho Bạch Nhược Đồng chứ? Nó có thể đầu tư điện ảnh à? Bạch Nhược
Đồng thà kề cận người giàu có còn hơn qua lại với Từ Trường Sinh.”
……
Cái gọi là báo cáo chỉ có ba tờ giấy, sau đó là hình chụp. Khi ánh mắt của
cô rơi vào phía sau tấm ảnh trắng đen thì chợt giật mình. Đó là hình của một thiếu niên thoạt nhìn có chút buồn bả, đầu dưa hấu, mặt trắng nõn,
mắt đen như mực. Anh ngồi ven đường, ngầm điếu thuốc lá, ánh mắt nhìn
chằm chằm về phía cửa hàng bán thức ăn lẻ bên cạnh. Sau lưng của anh là
một cái lều sửa xe.
Ừ, đây là một tấm ảnh rất bình thường, nhưng đối với Tần Vũ Tinh mà nói lại không hề tầm thường tí nào.
Bên cạnh tiệm bán thức ăn lẻ trong ảnh chụp không có gì đáng nói. Chỉ là cô rất quen thuộc với trường trung học của mình, cổng chính Nhất Trung.
Cô đặt tấm hình xuống, ngã ngồi trên ghế sa lon. Sau đó lại cầm tấm hình
lên, cẩn thận nhìn lại một lần nữa. Không sai, người thiếu niên này
chính là Hạ Thiên. Nếu như là nửa năm trước, có lẽ cô sẽ không cho rằng
bọn họ là một người. Nhưng bây giờ, cô nhớ rõ ánh mắt này, trong lòng
không thể nào quên.
“Nhìn rõ ràng nhé! Hạ Thiên này nhất định là
có mưu đồ gây rối. Con có biết anh ta là ai không? Nếu không phải là tấm thẻ năm đó, mẹ thật không nghĩ tới người này.”
Đầu óc Tần Vũ Tinh có chút lờ mờ. Cô hả miệng ra, rồi lại đóng lại.
“Tên lưu manh, côn đồ cắc ké. Mẹ xem ra hồi nhỏ nó còn chưa can tâm, lại
muốn ăn thịt thiên nga. Nếu không phải là nó giúp con, chuyện của Tô
Tiểu Mộc sẽ không xảy ra sao? Con cũng không trở thành như tình trạng
bây giờ!”
Tần Vũ Tinh nhíu mày, cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Cô lắc đầu, phản đối nói: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Chuyện năm đó chính
là do con mà ra, là vì con nhỏ mọn ghen tị, mới có thể đi hại người
khác. Đâu có liên quan gì tới người kia!”
Mắt Tần Vũ Tinh đỏ ngầu: “Mẹ! Con là con gái của mẹ. Mẹ đả kích con như vậy mẹ dễ chịu lắm à?”
Mẹ Tần hít sâu vào một hơi: “Thật sự là nghiệt duyên. Mẹ nói cho con biết, hợp đồng của Bạch Nhược Đồng đã sắp hết hạn, con có biết nó muốn ký
tiếp hợp đồng với ai không? Chính là Hạ Thiên và lão tổng giám đốc gì
mới thành lập công ty đó”
……
“Đây tất cả đều là âm mưu.
Tên côn đồ này thật đáng sợ, con không thể ở chung với nó. Mẹ mặc kệ đã
xảy ra chuyện gì, từ nay về sau mẹ không cho phép con ở chung với nó
nữa. Tâm cơ của nó quá sâu, làm việc không từ thủ đoạn, bao gồm chuyện
Bạch Nhược Đồng mang thai, con cho đây là chuyện có thật à? Từ Trường
Sinh và Bạch Nhược Đồng đã chia tay ba bốn tháng, Bạch Nhược Đồng mà có
thai thì bụng đã lớn rồi! Mẹ cũng trúng kế, lúc đó đã lập tức trở mặt
với nhà họ Từ. Đều là kế quỷ của Hạ Thiên. Loại đàn ông này, con phải
chạy trốn thật xa ra cho mẹ.”
“Con…” Trong lòng Tần Vũ Tinh không biết làm sao. Nếu không phải vì tấm hình này, cô sẽ không nghĩ tới bộ
dạng của người thiếu niên năm đó. Lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ là khi nào?
Sửa xe.
Đúng rồi! Có một lần lốp xe đạp GIANT của cô bị nổ, cô đã mang đi vá.
Sau đó còn gặp nữa không?
Dường như cũng không lâu lắm sau đó, van xe của cô bị người ta rút đi, lại đi sửa xe. Thường ngày cô không chú ý đến mọi việc xung quanh, ngoài trừ
Mục Vũ Sâm trong mắt ra, không còn người nào khác. Sau đó nữa thì hay
dòm ngó Tô Tiểu Mộc. Về phần cậu thiếu niên sửa xe này, cô hoàn toàn
không nhớ đã từng xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi cô muốn tìm người giáo huấn Tô Tiểu Mộc, lại không tìm ra được người có gan ra mặt, có
phải là anh chủ động giúp đỡ cô không?
Có một ngày, cô và Tô Tiểu Mộc cãi nhau trên đường phố. Sau đó… xảy ra chuyện gì? Đầu óc Tần Vũ
Tinh trống rỗng, cô nghĩ không ra một chút ký ức nào về Hạ Thiên cả, một chút cũng không nhớ rõ.
Bởi vì không quan tâm, quá khứ của cô và anh không hề liên quan.
Tim Tần Vũ Tinh không hiểu sao nhói đau.
Cô nhớ ra gì đó, trong đầu cô hiện ra đáy mắt cô đơn và vẻ mặt uất ức của Hạ Thiên.
Rồi đêm đó, bọn họ ngồi trên bờ sông Vĩnh Định, cô đã chia sẻ bí mật năm đó cho Hạ Thiên nghe. Hạ Thiên nói cho cô biết, trước kia anh cũng rất ngu ngốc, rất kích động, vì một người con gái mà anh không hề biết tên, mém chút mất mạng.
Anh nói, người con gái này đã có người trong
lòng. Trong thế giới của cô ấy, ngoài người kia ra thì tất cả đều không
tồn tại. Rõ ràng bọn họ chưa hề qua lại với nhau, nhưng cô ấy lại giống
như một cây đinh, cắm sâu vào lòng của anh, nhổ thế nào cũng nhổ không
ra…
Nước mắt của cô giống như mưa hạ tuông trào, cô khịt khịt mũi không nói lời nào.
Anh còn nói qua, anh còn một thẻ trương mục, chưa bao giờ động tới. Anh
luôn luôn nhấn mạnh, anh chưa từng dùng tới một phân tiền trong đó. Sau
này lại kéo Thẩm Huy đi bán máu mới bị nhà họ Thẩm phát hiện, tiếp đó
lại ký một hợp đồng bá vương bán thân cho công ty giải trí, cuộc sống
mới bắt đầu tốt lên. Từ đầu đến cuối, anh đều rất lạc quan, ánh mắt tràn đầy hi vọng. Anh không oán trời hận đất, anh còn an ủi cô phải cô gắng
thoát khỏi cuộc sống mù hơi kia, thản thiên đối mặt.
Vâng, anh còn nhắc tới, cho dù chuyện gì đã xảy ra, cũng không nên hận anh.
Cô cũng đã từng bởi vì yêu mà tự cho là đúng, làm ra chuyện ngu ngốc không thể nào ngu ngốc hơn.
Hôm nay, cô lại là người cầu mong được tha thứ, nên làm thế nào đây?
Mẹ Tần vẫn là theo chiều hướng ác ngôn. Theo ý của bà, tên Hạ Thiên xuất
thân côn đồ này không có gì đúng. Là người làm mẹ, bà chưa bao giờ nghĩ
rằng con mình gặp chuyện không may bởi bản thân đứa nhỏ có vấn đề, mà
theo bản năng cho rằng người khác dạy hư. Theo ý bà, nếu không phải tên
lưu manh Hạ Thiên muốn ra mặt vì con mình đi giáo huấn Tô Tiểu Mộc, Tần
Vũ Tinh sẽ không dùng võ lực để giải quyết vấn đề.
Mỗi lần nhìn thấy Hạ Thiên là quả thật tim bà như bị đâm thủng.
“Vũ Tinh, mẹ là người từng trải. Hạ Thiên không cha không mẹ, nó là cô nhi. Quan hệ xã hội của quá ít, đó là lý do mà tính tình quá suồng sã, không đủ đè nén. Trong cuộc sống hôn nhân khó tránh sẽ tranh cãi, đợi đến khi thời kỳ ban đầu mới mẻ nhiệt tình qua đi, chỉ còn lại tình thân mới có
thể duy trì được các con, là hai gia đình!”
…….
“Con không muốn gả cho Từ Trường Sinh cũng không thành vấn đề. Dù sao nhà chúng ta cũng đã trở mặt với nhà họ Từ vì kế quỷ của Hạ Thiên. Nó che giấu tài
giỏi như thế, con thật không sợ hay sao?”
“Ruồi bọ không bâu,
trứng không nứt. Coi như là Bạch Nhược Đồng tính toán dụ dỗ Từ Trường
Sinh đi, cô ta cũng muốn Từ Trường Sinh tự mình cởi quần chứ!”
“Ơ hay! Con nói gì vậy? Đến bây giờ mà con vẫn còn vì con minh tinh kia mà nói chuyện.”
“Mẹ!” Tần Vũ Tinh cắt ngang bà. Cô xoa nhẹ hai mắt, nói: “Con chỉ muốn yên tĩnh một chút.”
“Được rồi. Một thằng nhóc không có bối cạnh, phạm nhân gặp chuyện không sợ
hãi đưa ra điều kiện bảo mẹ đưa tiền cho bọn họ rời khỏi Bắc Kinh, còn
có thể trở thành ngôi sao lớn của ngày hôm nay, mở công ty, đùa giỡn
người khác trong lòng bàn tay. Vũ Tinh, loại đàn ông này con chơi không
nổi đâu. Lúc nó yêu con thì nâng niu con trong lòng bàn tay, cho con
toàn thế giới. Mai kia không thương con nữa, nhớ tới vì con mà bị tội,
nhớ tới mẹ ở chỗ này vũ nhục nó, nó chắc chắn đánh gục con rất thê thảm. Mẹ thà rằng con bình yên tìm được người thành thật, không có tiền không sao, mẹ có thể mua nhà làm quà cưới…”
“Con đã biết, mẹ đừng nói
nữa…” Tần Vũ Tinh xoa xoa huyệt Thái Dương, bước kế tiếp là leo lên cầu
thang một cách khó khăn. Cả người cô giống như người mất hồn, dùng sức
ngẩng đầu, muốn đừng khóc nữa.
Nên buông tay, hay vẫn tiếp tục…
Tần Vũ Tinh nằm một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng. Cô đột nhiên phát hiện, điện thoại không có trong túi áo…
Khó trách cô càm thấy toàn bộ thế giới thật yên tĩnh. Chết rồi, cô để quên điện thoại trên xe của Hạ Thiên.
Mười phút sau, điện thoại nhà vang lên.
Reng được sáu bảy tiếng mà mẹ cũng không bắt điện thoại. Cô do dự một lát rồi nhận máy, giọng nói khàn khàn: “Alô?”
Đối phương im lặng một hồi: “Giọng nói của em nghe không tốt lắm. Mẹ em nói chuyện với em rồi hả? Trong nhà xảy ra chuyện gì? Hiện giờ anh vẫn còn
cách nhà em không xa, anh trở lại đón em.”
“Không cần trở lại.” Tần Vũ Tinh vội vàng nói. Có lẽ tốc độ nói quá nhanh, khiến Hạ Thiên có chút không thoải mái.
“Này, bạn học Tần Vũ Tinh, em có cần vừa mới cho người khác hi vọng rồi lại trở mặt liền không hả?”
… Tần Vũ Tinh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt lại vào trong.
“Ngoan ~~~ nói với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh ngừng xe ở ven đường, giúp em tâm sự. Còn nữa, điện thoại của em ở bên anh.”
… Tần Vũ Tinh hít hít mũi, đáy mắt ươn ướt.
“Khóc?”
Hạ Thiên ngớ ra, đột nhiên cao giọng nói: “Tần Vũ Tinh, em đang khóc à?
Con bà nó, em mau nói chuyện với anh, rốt cuộc là chuyện gì?” Hạ Thiên
sốt ruột rống cô, nghe được tiếng điện thoại trong túi vang lên, tùy ý
nói: “Điện thoại em reng rồi.” Anh mới vừa mở miệng, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, sắc mặt trầm xuống, đen lại.
Tần Vũ tinh khống chế không được cảm xúc, nghẹn ngào thốt ra. Cô che miệng, ôm điện thoại khóc.
Hạ Thiên vẫn không nói chuyện, thật lâu sau mới nói: “Có người vừa gởi tin nhắn cho em…”
“Mục Vũ Sâm.” Hạ Thiên giống như rất khó khăn mới thốt ra được ba chữ này.
Tần Vũ Tinh hoàn toàn không nghe anh đang nói cái gì, thản nhiên hỏi: “Hả?”
“Anh ta nói, cảm ơn em và dì chiêu đãi nồng nhiệt ngày hôm qua. Tiền thanh toán chuyển khoản đã nhận được rồi.”
… Tần Vũ Tinh sửng sốt một hồi, còn chưa kịp nói cái gì.
“Ha ha… Hiện giờ em khổ sở như vậy là vì anh ta sao?”
“Tốt lắm, xem ra quan hệ của hai người đã tốt trở lại như lúc ban đầu rồi
phải không?” Lời nói của Hạ Thiên tràn đầy ý mỉa mai, tức giận quát lớn: “Ngược lại anh lại không biết, trưa hôm qua em đã ở chung với Mục Vũ
Sâm!!!”
Tần Vũ Tinh cắn môi, âm thanh nghẹn ngào đứt quãng, hỏi: “Anh biết anh ấy là ai à?”
. . . . . . Tíc tíc tíc. . . . . .
Hạ Thiên cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT