Tần Vũ Tinh chớp chớp mắt ngồi dậy.

Trán của cô đầy mồ hôi, chân tóc đều ướt hết rồi. Tốt ở chỗ là nhiệt độ đã giảm xuống nhiều. Mặc dù cảm giác bủn rủn vẫn còn tồn tại, nhưng tinh thần lại không đến nổi nào. Tần Vũ Tinh khát nước, trong lòng biết đổ mồ hôi cần phải uống thêm nước, cho nên cô bước xuống giường, đi đến chỗ bình nước trước, uống hết cả hai ly nước.

Cọt kẹt một tiếng, cô giật mình một chút, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tinh Tinh, đã tỉnh rồi hả?”

Tần Vũ Tinh hơi ngớ người ra, quay đầu lại, vội vàng nhoẻn miệng cười, nói: “Me ~."

“Leo lên giường mau, không sợ bị lạnh à!” Mẹ Tần trách cứ nhìn cô, tay bưng chén cháo, đặt ở trên tủ đầu giường, nói: “Ăn chút gì đi.”

Tần Vũ Tin khéo léo ‘ừ’ một tiếng, ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt của mẹ một hồi, nói: “Mẹ, mẹ thật tốt.”

Mẹ Tần có chút sửng sốt, lúng túng cười nói: “Mắc bệnh gì vậy? Cố ý lấy lòng mẹ à?”

Người già không có thói quen con gái đột nhiên thân thiết. Tuy rằng trong lòng vui vẻ, nhưng mặt ngoài thật nghiêm túc, nói: “Đừng tưởng rằng như thế thì mẹ sẽ bỏ qua cho con. Nếu con không nói thì mẹ sẽ kiếm nhà họ Từ đó.”

Tần Vũ Tinh bĩu môi,, nói: “Có gì đáng nói đâu. Người ta chướng mắt con thôi.”

“Nói cái gì!” Mẹ Tần cau mày.

Tần Vũ Tinh biết mình lỡ lời, đỏ mặt nói: “Tốt lắm mẹ. Chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên đi. Con cảm thấy rất mệt mỏi, mẹ đừng bắt con nói nữa. Nói tới nói lui đơn giản chỉ là chuyện ai thích ai nhiều hơn một chút, ai lại không thích người kia thích mình nhiều hơn thôi.”

Mẹ Tần thấy con gái không muốn nhiều lời, trong lòng có chút oán trách, nhưng cũng không dám biểu lộ ra, nói: “Được rồi. Dưỡng bệnh trước đã, không phải chủ nhiệm của các con nói không cần phái con đi công tác nghiên cứu sao?

“Dạ.” Tần Vũ Tinh từ từ lên tiếng trả lời.

Mẹ Tần xoa nhẹ phía dưới, tự lẩm bẩm: “Mẹ cảm thấy nhà họ Từ âm khí quá nặng. Kể từ ngày con và Trường Sinh kết hôn, chúng ta chưa hề gặp phải chuyện gì vừa ý. Chương Diệc Hoàn lại là một nữ cường nhân, nhà chồng có tiền, không thèm giải thích tiếng nào với mẹ về chuyện tối hôm nay. Nếu như sau này con thật sự gả cho Từ Trường Sinh, còn không phải bị bà ta đè đầu ăn hiếp sao?”

"Mẹ. . . . . ." Tần Vũ Tinh khổ sở nói: “Đây là cái gì và ở đâu chứ? Hôm nay kết hôn đều có thể ly dị, huống chi tụi con chỉ là đính hôn.” diễɳðàɳl€qu¥đϕn Cô vừa dứt lời thì bản thân cũng có chút ngạc nhiên, vì sao mình lại có loại suy nghĩ kiểu này, hoàn toàn phân rõ giới hạn với Từ Trường Sinh?

“À, mặc dù mẹ không thích Chương Diệc Hoàn, nhưng Trường Sinh là một người đàn ông tốt. Nói chuyện này sau vậy.” Mẹ Tần càu nhàu lải nhải, chẳng hiểu vì sao trong đầu Tần Vũ Tinh lại hiện ra gương mặt tuấn tú hiền lành của Hạ Thiên, khiến cô hết hồn. Cô vội vàng lắc đầu, chui vào chăn, kéo chăn che mặt lại, nói: “Mẹ ~ con muốn ngủ một lát nữa…”

“Được rồi, dù sao trời vẫn còn tối. Đừng ngủ ngược giờ là được rồi, ngủ tiếp đi!” Mẹ Tần để lại cháo, đóng cửa lại bỏ đi, trong miệng lẩm bẩm muốn gọi điện thoại tới nhà họ Từ.

Tần Vũ Tinh há miệng, nhìn chằm chằm hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, cố gắng nhắm mắt lại, ra lệnh cho bản thân ngủ tiếp! Tuy rằng cô bị chủ nhiêm phái đi nghiên cứu, nhưng còn có rất nhiều công việc cần phải giao nhận.

Sáng hôm sau, mới năm giờ sáng là Tần Vũ Tinh đã rời khỏi giường, rửa mặt chải đầu xong hết. Cô ngủ không được, quyết định làm đồ ăn sáng cho cha mẹ.

Hơn sáu giờ sáng, mẹ Tần xuống lầu liền phát hoảng, nói: “Tiểu Tinh, đã lâu lắm rồi con không làm đồ ăn sáng cho mẹ đó.”

Mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, nói: “Lúc trước công việc bận rộn quá.”

“Chỉ là ba con phải đi công tác, tối hôm qua không về nhà, trong nhà chỉ có hai mẹ con mình. Con không muốn cùng mẹ tâm sự chứ hả?” Mẹ Từ mập mờ nhìn cô, Tần Vũ Tinh có chút chột dạ, nói: “Mẹ gọi điện thoại cho bác gái Chương chưa?”

Mẹ Tần khinh thường lắc đầu, nói: “Mẹ chờ bà ấy liên lạc với mẹ. Là Trường Sinh, nói gọi điện thoại đến, nói nó gọi cho con nhưng không liên lạc được. Con bị bệnh nên hôm nay nó sẽ qua thăm con.”

Tần Vũ Tinh khựng người lại, lúng túng nói: “Không cần mẹ! Con tính lát nữa sẽ đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện gì chứ! Không phải đang giận nhau, tạm thời không cần thiết phải đi sao?” Mẹ Tần ủng hộ, nhìn cô chằm chằm: “Con là người sắt hả? Mới phát sốt hôm qua, không nghỉ ngơi thì thôi chứ đi làm cái gì! Hiện giờ tình hình y tế quốc nội đang hồi căng thẳng, không bằng con xin vào đại học, ra ngoài tiếp tục học thêm chuyên môn đi. Dù sao nghiên cứu y học chuyên ngành vẫn không phải là chuyện lãng phí thời gian.

Tần Vũ Tinh cúi đầu, múc cháo. Lúc trước, vốn là cô tính xin học bổng của các trường đại học rồi xuất ngoại, nhưng bởi vì hôn ước với nhà họ Từ, cô lại là con một nên mới ở lại.

Tần Vũ Tinh im lặng một hồi lâu, nói : "Có một ít hồ sơ cần sự có mặt của con để xử lý."

Mẹ Tần không nhiều lời, nói : "Vậy cũng được, có thể gặp Trường Sinh ở bệnh viện luôn."

Tần Vũ Tinh không lên tiếng, ăn điểm tâm xong, thu dọn một chút liền lái xe tới bệnh viện. Điện thoại di động của cô vẫn còn tắt, không dám nhìn, sợ phải đi đối mặt. Thứ Hai ở Bắc Kinh rất kẹt xe, cô tới trễ.

Vừa vào cổng bệnh viện, cô cảm thấy không khí không được bình thường. Trong hành lang, nhóm y tá xì xào líu ríu, ánh mắt nhìn Tần Vũ Tinh mang theo vài phần tò mò. Tần Vũ Tinh là sinh viên thực tập, quan hệ nhân tế đơn giản, đi thẳng đến gặp đồng sự Lưu Duyệt.

Tần Vũ Tinh kéo Lưu Duyện đang ăn cơm, nhỏ giọng thì thầm : "Trong bệnh viện lại có tin tức mới gì rồi?"

Lưu Duyệt liếc cô một cái, nói : "Cậu thật sự không biết? Hay là thăm dò mình?"

"Cái gì hả? Mình đã nằm nhà nghỉ hai ngày rồi, xem cậu là bạn mới trực tiếp đi hỏi câu. Thường ngày y tá ở quầy y tá phục vụ hay đến chào hỏi tán dốc với mình vài câu. Hôm nay ngược lại, vừa thấy mình đi vào thì lập tức im miệng hết."

"Ha, mình nói nè Tần Vũ Tinh! Cậu có biết vị hôn vu của cậu lên trang đầu microblog rồi không hả?" Lưu Duyệt buồn cười nhìn cô.

". . . . . ." Tần Vũ Tinh sững sờ.

"Bây giờ cậu mở ra đi, tìm tòi, nhìn xem thử là tên của ai sẽ hiện lên. Tất cả mọi người tìm ai ở trên đó?"

Tần Vũ Tinh tức giận liếc nhìn cô một cái, nói : "Mình còn phải mở máy, cậu trực tiếp nói cho mình nghe có được không! "

Lưu Duyệt im lặng, khoa trương nói: "Chị hai à, các người làm gì hôm thứ Sáu cũng không nhớ sao? Dạ vũ của tập đoàn Chương thị, có người chụp được hình của bác sĩ Từ và minh tinh điện ảnh Bạch Nhược Đồng ôm ôm ấp ấp!"

"Chuyện này mình biết mà, bọn họ khiêu vũ với nhau." Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói.

"Chỉ là khiêu vũ sao? Không chỉ có như thế! Có người còn chụp được bóng lưng của bác sĩ Từ và Bạch Nhược Đồng đi dạo phố một tháng trước. Hiện tại ai cũng rõ ràng là tiện nhân Bạch Nhược Đồng này bắt cá hai tay với cháu ngoại của Chương thị, Từ Trường Sinh! Thật ra thì cũng kỳ lạ, bác sĩ Từ rõ ràng là thầy thuốc, bọn họ lại cố tình nắm lấy thân phận Phú Nhị Đại của nhà họ Chương, gây phiền phức lớn. Đáng tiếc nam thần Hạ Thiên của chúng ta…"

"Hạ Thiên thì sao? Ngày đó anh ấy cũng khiêu vũ với mình mà!"

"Cậu và Hạ Thiên khiêu vũ! ! !" Đột nhiên Lưu Duyệt cao giọng, nói.

Tần Vũ Tinh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không tin tức này?"

Lưu Duyệt kinh ngạc lắc đầu một cái, gương mặt háo sắc nói: "Thiệt hay giả hả? Mùi vị trên người anh ta như thế nào? Thật sự dưới cằm có nốt ruồi mỹ nhân không?!"

. . . . . . Nhất thời Tần Vũ Tinh không biết nói gì. Không ngờ chuyện cô khiêu vũ với Hạ Thiên lạ bị đè xuống?

"Khụ khụ, Vũ Tinh, chuyện này… mình còn có chuyện gì đi trước nhé." Lưu Duyệt lướt qua cô, nhìn về phía xa xa, đột nhiên lắc lắc cánh tay Tần Vũ Tinh rồi xoay người bỏ chạy.

"Cậu đi đâu vậy, không phải nói cơm ăn ngon à?" Tần Vũ Tinh buồn bực.

"Tần Vũ Tinh!" Một giọng nói dịu dàng từ phía sau lưng truyền tới. Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, đút tay vào túi áo, đưa lưng về phía sau một hồi lâu, không xoay người lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play