(Thật ra ‘thiểu năng’ là ta suy ra từ hai từ ‘trí chướng’. Vì trí là trí tuệ, chướng là chướng ngại nên dùng từ thiểu năng ta thấy thích hợp nhất. Có nàng nào biết từ thích hợp hơn thì nói ta nha)
Editor: Băng Phong Tuyết
“Ngươi làm gì hắn?” Bé trai không xác định mở miệng, hắn không thấy được cô gái này động thủ, nhưng là Lam Hạo Phong là loại người nào? Muốn hắn quỳ xuống trước Lam Ảnh Nguyệt, chỉ sợ so với việc giết chết hắn còn khó hơn đi!
“...” Mỗ hài tử yên lặng xoay người, đã nói cái cô gái này làm sao có thể hảo tâm dễ dàng nói với mình như vậy.
“Rống.” Một tiếng rồng ngâm từ phía trước truyền đến, Lam Ảnh Nguyệt đi về phía trước hơn mười thước, liền nhìn thấy một con Thanh Long vĩ đại ghé mặt trên một đống cỏ khô, sơn động đối nó mà nói tựa hồ có chút chật hẹp, nó cuộn mình ở nơi đó, phát ra một tiếng lại một tiếng rồng ngâm.
Lam Ảnh Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá Thanh Long trước mắt, không biết có phải là nàng đa tâm hay không, chỉ cảm thấy ánh mắt Thanh Long có chút kỳ dị.
Hơn nữa, nó nhìn đến nàng xuất hiện tại nơi này, cư nhiên bất vi sở động, cũng không xua đuổi nàng, mà hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của nó.
“Tiểu thí hài, nó sao vậy?”Lam Ảnh Nguyệt đối với ma thú hiểu biết không nhiều lắm, nhưng là tiểu thí hài trong thân thể của nàng khẳng định biết được không ít.
“Không cần kêu là ta tiểu thí hài.” Bé trai quả thực nổi nóng, ý định của nha đầu này muốn chọc giận hắn là gì? “Ta nhưng là Thượng cổ Thánh thú! Có tên, kêu Thao Thiết.”
Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy đầu nàng đều đau như muốn nứt ra, “Ngươi có còn muốn đi ra hay không?”
Thời điểm Thao Thiết cùng Lam Ảnh Nguyệt nói xong tình huống của Thanh Long, Lam Hạo Phong bọn họ đã đến phía sau.
Tuy rằng lúc này hắn rất muốn giải quyết Lam Ảnh Nguyệt, nhưng là việc cấp bách trước tiên vẫn là đem Thanh Long thu phục tới tay rồi hẵng nói nói, bằng không uy áp mãnh liệt như vậy, ngay cả bản thân hắn là tu vi ngũ giai cũng sắp chống đỡ không được.
“Ha ha, phế vật còn ảo tưởng nghĩ có thể lọt mắt xanh của Thanh Long đại nhân!” Lam Nguyệt Ngôn cố nén uy áp trên người, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng phía trước đi đến, cao ngạo đắc ý như một con chim công.
Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy buồn cười, nói cứ như Lam Nguyệt Ngôn nàng đã có được Thanh Long, chỉ thấy đáy mắt Lam Ảnh Nguyệt nở rộ một chút ý cười ác liệt, lập tức mở miệng nói: “Thanh Long chỉ có một, không biết nhị tỷ tỷ cùng đại ca ai có thể nhận được ưu ái của Thanh Long đâu? Thật đúng là làm cho người ta đau đầu đâu.”
Thứ ở trước mặt tuyệt đối mê hoặc, tỷ đệ tình thân thì tính là cái gì?
Quả nhiên, hai người sau nghe vậy, không dấu vết kéo ra khoảng cách cùng đối phương.
Mặc kệ bình thường quan hệ tốt như thế nào, hiện tại bọn họ nhưng là đối thủ cạnh tranh, trở thành người thừa kế của Thanh Long thế gia, đó là cơ hội ngàn năm một thuở, chỉ có ngốc tử mới có thể thoái nhượng!
“Ngôn nhi, ngươi là muội muội, tự nhiên là vi huynh đi trước cùng Thanh Long tiếp xúc.” Lam Hạo Phong khẩn cấp đi về phía trước một bước, tự tin tràn đầy nhìn Thanh Long.
“Lời này của đại ca có chút không đúng, thân là huynh trưởng, ngươi không phải là nên khiêm nhượng muội muội sao?” Lam Nguyệt Ngôn mặc dù có thời điểm đầu không quá linh hoạt, nhưng là nàng cũng không ngốc a, nếu nhường đại ca đến trước, nơi nào còn có cơ hội cho nàng ta!
Không nghĩ tới lúc này, luôn luôn yên lặng không tiếng động Lam Lâm Nhi lại đột nhiên có dũng khí mở miệng nói, “Nếu phải là muội muội đến trước, kia cũng phải là ta đi.”
Liền tính nàng ta bình thường nhát gan, đối mặt cơ hội như vậy, nàng ta cũng không nghĩ sẽ buông tha.
Lam Hạo Phong không nghĩ tới hai muội muội luôn nghe lời giờ phút này cũng đứng ra làm phản lại hắn, cười lạnh mở miệng, “Chớ không phải là hai vị muội muội cảm thấy, tu vi của các ngươi đã cao hơn ta?”
Uy hiếp, uy hiếp trần trụi!
Lam Nguyệt Ngôn lúc này sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới đại ca luôn luôn yêu thương nàng ta sẽ đối với nàng ta nói mấy lời này, nếu bản thân tiến lên hắn liền sẽ ra tay với nàng ta sao?
Nhìn hai người bọn hắn bất động, Lam Hạo Phong nhanh tiến lên, liền quỳ gối trước mặt Thanh Long.
“Thanh Long thế gia Nhị đại đệ tử đời thứ ba mươi Lam Hạo Phong bái kiến Thanh Long đại nhân, có thể được Thanh Long đại nhân ưu ái, vãn bối vạn phần vinh hạnh.” Lam Hạo Phong nhìn Thanh Long trước mắt, phảng phất như bản thân đã chiếm được Thanh Long, trong mắt một mảnh lửa nóng, bản thân lập tức chính là người thừa kế Thanh Long thế gia.
Cơ hội một bước lên trời này, dù là ai đều sẽ không muốn buông tay!
Lam Nguyệt Ngôn cùng Lam Lâm Nhi nghe Lam Hạo Phong nói, đều nghĩ, Thanh Tong rõ ràng còn chưa có lựa chọn, nhưng là làm sao đại ca lại nói mấy lời này? Chẳng lẽ Thanh Long đã gợi ý cho đại ca cái gì?
Hai người trên mặt tuy có không cam lòng, lại không dám hé răng.
Nhưng mà Lam Hạo Phong quỳ trên mặt đất hồi lâu, Thanh Long như cũ vẫn duy trì tư thế vừa nãy, vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không có thưởng cho Lam Hạo Phong lấy một cái, chẳng lẽ Thanh Long đại nhân chướng mắt thiên phú của hắn? Nhưng là thiên phú của hắn rõ ràng chính là cao nhất trong bốn người a?
Lam Hạo Phong cũng không biết, đứng bên cạnh bản thân là một cái nghịch thiên tồn tại, còn buồn rầu bên trong suy nghĩ.
Thời gian nhanh chóng đi qua, Thanh Long như cũ không có một chút động tĩnh.
Lam Nguyệt Ngôn vừa thấy Thanh Long không phản ứng, trong lòng vui vẻ, Thanh Long không có lựa chọn đại ca, thì tức là nàng ta vẫn có cơ hội, vì thế ý cười trên mặt muốn nhịn đều nhịn không được, “Đại ca, ngươi cũng đừng trách ta, đây là thanh long dích thân lựa chọn, ta về sau làm gia chủ, tự nhiên cũng sẽ hảo hảo đối với ngươi.”
Dứt lời đi đến trước mặt Thanh Long quỳ xuống, cùng đợi Thanh Long khế ước, một lòng ảo tưởng nàng ta lập tức liền có thần thú cường đại.
Nhưng mà sự tình làm cho nàng phát điên xuất hiện, Thanh Long đồng dạng không có liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, Lam Hạo Phong cùng Lam Nguyệt Ngôn sắc mặt đều biến đen, không phải là bọn hắn, kia cũng chỉ có Lâm Nhi.
Lúc này, bọn họ đã hoàn toàn đem Lam Ảnh Nguyệt một bên quên không còn một mảnh.
Lam Lâm Nhi cảm thấy bản thân giống như là tọa quá sơn xe* (Tiểu Tuyết: Ta không hiểu từ cụm từ này, nàng nào chỉ ta với), vốn cho là không còn hi vọng, nhưng là không nghĩ tới đại ca cùng nhị tỷ cũng chưa thể khế ước thành công, bản thân nếu có thể khế ước Thanh Long, sẽ trở thành người thừa kế, liền không còn có người có thể khi dễ nàng ta.
Lam Nguyệt Ngôn hung hăng nhìn Lam Lâm Nhi, thứ nữ này đời trước là tích bao nhiêu đức mới có phúc phận khế ước Thanh Long a, nàng không cam lòng a!
Nếu không phải là phụ thân nói Long tộc bình thường đều cực kỳ cao quý, chỉ nguyện ý lựa chọn chủ nhân cho bản thân, nàng thật muốn để đại ca đem thứ nữ đê tiện này đánh chết, nghĩ đến Lam Lâm Nhi sắp trở thành người thừa kế, Lam Nguyệt Ngôn trong lòng cực độ bất bình, “Đại ca, Thanh Long vì sao không chọn chúng ta. Muốn đi lựa chọn một cái thứ nữ a!”
Lam Hạo Phong lúc này nắm chặt hai đấm, đôi mắt hung hăng nhìn Lam Lâm Nhi. Nếu Lam Lâm Nhi không thể ký kết khế ước, Thanh Long kia, còn là của chính mình đi? Cao ngạo như hắn, làm sao có thể để một cái thứ nữ cưỡi ở trên đầu hắn.
“Đại ca, không thể trách ta a, là Thanh Long lựa chọn ta, mặc kệ chuyện của ta.”Lam Lâm Nhi bị ánh mắt ngoan độc của Lam Hạo Phong dọa đến, nếu không phải là thiên phú của mình coi như không sai, bản thân cũng là không có cơ hội vào, nhưng là nàng cũng không nghĩ chết ở chỗ này a!
Lời này của nàng ta chẳng qua là thuận miệng nói, nhưng là để cho hai huynh muội kia nghe qua thì lại không còn là chuyện đơn giản như vậy, Lam Nguyệt Ngôn đứng lên, chỉ vào Lam Lâm Nhi nói: “ Lam Lâm Nhi, ngươi lại khoe ra cái gì? Liền tính thanh long lựa chọn ngươi, ngươi cũng chỉ là một thứ nữ, nương ngươi chỉ là tàn hoa bại liễu được phụ thân từ kỹ viện mang về!”
Lam Nguyệt Ngôn từ nhỏ bị cưng chìu đến hỏng rồi, nghĩ tới cái tiểu thứ nữ này muốn đi trên đầu nàng ta, lý trí sớm đã mất hết, nhẹ nhàng niệm vài câu chú ngữ, một cái pháp trượng màu tím đã xuất hiện trong tay, nâng tay lên, một cái băng trùy rét lạnh liền hướng mặt Lam Lâm Nhi bay đi, Lam Hạo Phong nhìnLam Nguyệt Ngôn ra tay, liền đứng ở một bên xem.
Lam Lâm Nhi không nghĩ tới Lam Nguyệt Ngôn sẽ đột nhiên hướng bản thân ra tay, trong lúc cuống quýt mở hộ thuẫn*, mới gian nan ngăn lại công kích của Lam Nguyệt Ngôn, cuộc đời nàng hận nhất chính là người khác nói thân thế của nương nàng, hiện giờ Lam Nguyệt Ngôn cũng không chú ý đến tình cảm tỷ muội, nàng ta cũng chẳng còn cái gì để cố kỵ, dù sao nàng lập tức muốn khế ước cùng Thanh Long.
(*Hộ thuẫn: tấm chắn bảo vệ)
Nàng ta trở thành người thừa kế, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Trường hợp trở nên có chút hỗn loạn, Lam Ảnh Nguyệt nhìn băng trùy kia bay tới bay lui, khóe miệng không nói gì nhếch, ba người này thật đúng là không có làm cho nàng thất vọng a!
Thanh Long từ đầu tới đuôi ánh mắt đều không có cho bọn họ, bọn họ liền đánh nhau, cuộc hỗn chiến này mở rộng quá lớn đi, sợ chiến đấu lan đến gần bản thân, Lam Ảnh Nguyệt lại lui về sau mấy bước.
Thật sự là náo nhiệt phi phàm a!
“Ba cái nhân loại ngu xuẩn này, là thiểu năng sao?”Khó được Thao Thiết cùng nàng đứng ở mặt trận thống nhất, Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy từ ngữ này thật thích hợp cho ba người bọn họ, quả thực thiểu năng.
Có lẽ là thanh âm chiến đấu ầm ĩ đến Thanh Long, từ bọn họ vào động đến bây giờ Thanh Long rốt cục làm ra một động tác, chỉ nghe thấy một thanh âm oanh ầm ầm vang lên, ba người trước mắt đều cương cứng tại chỗ.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn ba đạo thiểm điện hoa lệ rơi xuống, công bằng nện ở trên đầu ba người bọn họ, trên đầu ba người đều bay lên một làn khói trắng, nhìn thôi mà Lam Ảnh Nguyệt cũng tim gan run sợ, cũng may Thanh Long chỉ là muốn cảnh cáo bọn họ, cho nên kia lôi điện đối bọn họ cũng không có tạo thành thương hại gì, chớ không phải là Thanh Long thạch là thần thú thủ hộ của Thanh Long thế gia, ba người này đã chết sớm.
Thanh long nhìn ba nhân loại trước mắt, thanh âm trầm trọng lại xa xưa vang lên: “ Nhân loại ngu xuẩn, còn nghĩ muốn có được lực lượng của bổn gia.”
Lam Nguyệt Ngôn lúc này sợ cực kỳ, nguyên bản vết thương trên mặt cũng chưa tốt, vừa rồi lại bị tia chớp của Thanh Long bổ, hiện tại sắc mặt trắng bệch, tóc hỗn độn, bộ dáng chật vật không chịu nổi, lam lâm nhi trên người cũng che kín lớn lớn nhỏ nhỏ vết thương.
Hiện tại bọn họ nơi nào còn có tâm tư nội đấu, chỉ sợ không cẩn thận một cái, Thanh Long này liền đem bọn họ giết.
Nhưng là nghe lời này Thanh Long, vừa rồi rõ ràng liền còn chư có làm ra lựa chọn, bọn họ hiểu lầm! Trên mặt liền vui vẻ, vậy bọn họ còn có cơ hội!
“Thanh Long đại nhân, vãn bối vô tình mạo phạm, chính là từ xưa đến nay, mỗi khi Thanh Long thức tỉnh, đều phải ở trong đám con cháu của Thanh Long thế gia ta tuyển chọn một người cùng ký kết khế ước, không biết Thanh Long đại nhân đã có lựa chọn hay chưa?”Lam Hạo Phong trong lòng tuy rằng sợ hãi Thanh Long cường đại, nhưng là bản thân một khi lùi bước, liền có khả năng vĩnh viễn mất đi Thanh Long.
“Phế vật, bổn gia rất chướng mắt ngươi.” Thanh long hèn mọn nhìn Lam Hạo Phong, phảng phất chính là đang rác nhìn trên đất.
Phế vật? Thanh Long lại còn nói bản thân là phế vật? Tâm Lam Hạo Phong nháy mắt bể nát!
Ngay cả hắn Thanh Long còn chướng mắt, Thanh Long thế gia này chỉ sợ sẽ không có người có thể và o mắt Thanh Long thôi!
Nghe nói như thế, Lam Nguyệt Ngôn giật mình há miệng thở dốc, chẳng lẽ người Thanh Long nhìn trúng là nàng ta?
Vì thế nàng ta bước từng bước chậm rãi đi về phía Thanh Long, nhưng mà còn chưa đến gần đã bị một luồng lực lượng đánh bay, “Lại có một miểu nhân loại nhỏ bé ngu xuẩn, không cần dùng ánh mắt ghê tởm ngươi nhìn bổn gia.”
Lam Nguyệt Ngôn té trên mặt đất nghe lời này, kém chút không chết ngất đi, nàng ta luôn luôn sống cuộc sống được cưng chìu quá mức, khi nào bị người khi nhục qua.
Lam Lâm nhi ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, chẳng lẽ Thanh Long cuối cùng lựa chọn nàng?
Nàng chần chờ hướng phương hướng Thanh Long chuyển động bước chân, bỗng nhiên, một cỗ nước từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đem Lam Lâm Nhi biến thành ướt sũng.
Cùng với Lam Lâm Nhi thét chói tai, Lam Nguyệt Ngôn lại trong lúc vô tình nhìn đến Lam Ảnh Nguyệt một bên, chỉ thấy nàng một bộ bạch y đứng ở nơi đó, bộ dạng so với ba người bọn hắn, quả thực là lông tóc không tổn hao gì, liền ngay cả thanh long đại nhân vừa rồi mới phóng lôi điện, cư nhiên Lam Ảnh Nguyệt cũng không có bị lan đến.
“Thanh Long đại nhân, chúng ta đối với ngươi đều chướng mắt, chẳng lẽ ngươi xem trọng cái phế vật kia?!” Ngón tay Lam Nguyệt Ngôn chỉ vào Lam Ảnh Nguyệt, trên mặt tràn đầy không cam lòng, vì sao bản thân xui xẻo như vậy, mà cái tiểu tiện nhân kia lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Lam Ảnh Nguyệt một bên xem náo nhiệt nhíu nhíu mày, Lam Nguyệt Ngôn này thật đúng là hận nàng thấu xương, không kéo được nàng xuống nước thì nàng ta mất hứng a.
Thanh long theo phương hướng ngón tay Lam Nguyệt Ngôn nhìn lại, liền thấy được Lam Ảnh Nguyệt trong xó góc, có lẽ linh lực trên người Lam Ảnh Nguyệt quá yếu, cảm giác tồn tại rất thấp, vừa rồi đã bị thanh long không nhìn.
Thanh Long nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt vài giây, đột nhiên sắc mặt đại biến, liên tục phát ra vài tiếng rồng ngâm.
Trên mặt Lam Nguyệt Ngôn vui vẻ, Lam Ảnh Nguyệt lần này chết chắc rồi, nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, nàng ta mãi mãi sẽ không quên, thương tích trên mặt nàng ta nhưng là do nàng ban tặng.
Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo, khiến Lam Hạo Phong, Lam Nguyệt Ngôn cùng Lam Lâm Nhi triệt để thạch hóa*. (Tiểu Tuyết: nghĩa là hóa đá đó! Nhưng ta nghĩ thạch hóa nghe hay hơn nên giữ nguyên)
Chỉ thấy thân thể cao lớn của Thanh Long chậm rãi chuyển đến trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, phủ phục xuống, Long trảo* mập mạp đem một vật nhỏ trong lòng bàn tay đưa tới, Lam Ảnh Nguyệt sửng sốt một chút, cúi đầu thì thấy một Long hài tử mập mạp, nhắm mắt lại nằm ở trong lòng bàn tay Thanh Long, phảng phất đã ly khai nhân thế. (*Long trảo: tay của rồng. Chắc nàng nào cũng hiểu đi)
“Nó đã chết?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT