Tần Ngọc cùng Phượng Hiên không hiểu nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt, rất không đồng ý với quyết định của nàng, Vô Tâm Cung kia là chỗ nào, không ai rõ ràng hơn bọn họ.
Mấy năm gần đây bọn họ vẫn đang âm thầm điều tra Vô Tâm Cung, không ra tay là bởi vì, Vô Tâm Cung có một thế lực thần bí chống lưng, nếu không năm chắc hoàn toàn, bọn họ cũng không dám vội vàng ra tay.
An Nhã cực kì khẩn trương, thì ra lần này An Nghiêm đến là vì muốn mời thần tượng vào Vô Tâm Cung, nàng khẳng định không có ý tốt gì, thần tượng lại còn đáp ứng hắn, vì thế An Nhã đi đến bên người Lam Ảnh Nguyệt nói: "Thần tượng, ngươi không thể đi."
Sắc mặt Lâm Khiêm cũng không được tốt lắm, tuy rằng hắn đoán Tiểu Dậtcóc chủ ý của mình, nhưng hiện tại hắn thật sự không muốn nàng đi mạo hiểm, hắn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lam Ảnh Nguyệt, ôn nhu nói: "Không biết An cung chủ có thể để chúng t đi cùng Tiểu Dật được không?."
An Nghiêm tựa hồ không nghĩ tới Lâm Khiêm sẽ nói như vậy, tạm dừng một chút nói: "Này chỉ sợ không ổn lắm."
"Chuyện này có gì không ổn?." An Nhã tiến lên một bước nói: "Chẳng lẽ ngay cả ta cũng không có tư cách hồi Vô Tâm Cung hay sao?."
An Nghiêm nhìn An Nhã, trên mặt hết sức không vui: "Ngươi còn muốn hồ nháo cùng ngoại nhân!"
"Hồ nháo?" An Nhã ôm lấy cánh tay của Lam Ảnh Nguyệt, cười lạnh nói: "Ta mời bằng hữu đi thăm Vô Tâm Cung cũng không được sao?."
Lam Ảnh Nguyệt đã sớm đoán được mấy người bọn họ nhất định muốn đi cùng với mình, cho nên trên mặt cũng không có chút ngoài ý muốn nào, Vô Tâm Cung có lẽ là rất mạnh, nhưng thực lực mấy người bọn họ vốn không kém, hơn nữa còn có Du Hồn, Tiểu Long cùng Thao Thiết, cho dù một lần không thể hủy diệt được Vô Tâm Cung, nàng vẫn nắm chắc được khả năng đưa bọn họ an toàn rời đi.
Sắc mặt An Nghiêm cực kì khó coi, thế nhưng lại không tìm được lý do để cự tuyệt, mục đích chủ yếu lần này là Lam Dật, chỉ cần đến Vô Tâm Cung, chỉ bằng vào mấy người trẻ tuổi bọn họ cũng không thể gây nên sóng gió gì, vì thế trầm giọng nói: "Vậy nội trong ngày hôm nay chúng ta lập tức xuất phát."
Lam Ảnh Nguyệt nghe hắn nói, nở nụ cười lạnh lùng nói: "Làm gì mà An cung chủ phải gấp như vậy, dạy đệ tử cũng không phải nhất thời mà xong, ta còn chút việc chưa xử lý tốt, ba ngày sau gặp lại."
Vốn Hoàng thượng đã không muốn nhường Lam Dật, nhưng bản thân Lam Dật đã đáp ứng, hắn cũng không muốn nhiều lời, vì thế thuận thế nói: "Ba ngày sau thì ba ngày sau, An cung chủ có thể lưu lại hoàng thành mấy ngày, mấy ngày nữa Lam gia chủ còn có chuyện vui, thuận tiện có thể đến xem náo nhiệt."
Lam Chấn không nghĩ tới Hoàng thượng lại đột nhiên nhắc tới chuyện kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu nói: "Đa tạ Hoàng thượng, cũng không phải đại sự gì."
"Nga?" Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Nghe đồn Ngũ tiểu thư ở Thanh Long thế gia được đối xử cực kì thê thảm, không được coi trọng, hiện tại xem ra quả thực như thế, ngay cả chung thân đại sự cũng bị phụ thân mình coi là việc nhỏ, thật sự đáng thương."
Lam Chấn tái mặt, không nói gì.
"Thì ra là nữ nhi của Lam gia chủ xuất giá, vậy ba ngày sau ta lại đến, cáo từ." Nói xong, cũng không thèm nhìn Hoàng Thượng đang đen mặt lấy một cái, mang theo An Nhiên nhanh chóng ly khai khỏi đại điện.
An Nghiêm vừa đi, Lam Chấn muốn nói sự tình của Lam Nguyệt Ngôn, Hoàng thượng mất kiên nhẫn phất phất tay nói: "Để cho mấy người Lam Dật đi xem đi, trẫm mệt mỏi, tất cả lui xuống hết đi."
Tuy rằng trong lòng Lam Chấn không vui, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ phải tạ ơn xong mang theo mấy người Tần Ngọc ra trước cổng thành.
Ngồi trên xe ngựa, An Nhã rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Thần tượng, tại sao ngươi muốn đi Vô Tâm Cung."
Lam Ảnh Nguyệt thuận lông cho Tiểu Long, không chút để ý mở miệng nói: "Không muốn báo thù sao?"
An Nhã nghe vậy cứng đờ người, cắn răng nói: "Sao lại không nghĩ tới chứ, nhưng chỉ bằng mấy người chúng ta, có thể sao?"
"Tin ta không?" Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía An Nhã.
An Nhã nhìn con ngươi như viên đá quý của Lam Ảnh Nguyệt, gật đầu.
"Ai nha, không cần lo lắng như vậy, Vô Tâm cung lợi hại chả nhẽ Diệc vương điện hạ không lợi hại sao, chỉ cần gặp vấn đề gì, Diệc Vương điện hạ rất nhanh xuất hiện, chỉ là động ngón tay mà thôi." Tần Ngọc tựa người lên thành xe, cười cười không chút để tâm.
An Nhã nghe vậy, cảm thấy lời Tần Ngọc nói rất có đạo lý, lập tức phụ họa nói: "Cũng đúng, có Diệc Vương điện hạ, không việc gì phải lo lắng cả."
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn trời, những người này đối với Phượng Diệc quả thực chính là sùng bái một cách mù quáng.
Từ lần từ biệt Phượng Diệc ở Viêm quốc đến nay, cũng chưa từng xuất hiện, nàng bắt đầu hoài nghi, không phải là vì nàng muốn hỏi về thân phận thật của hắn, vì vậy hắn mới trốn đi đấy chứ.
Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại, Tần Ngọc xốc rèm xe lên, nhìn cổng thành đồ sộ trước mắt, không khỏi co rúm khóe miệng.
Trong lúc đó bên ngoài cổng thành tụ tập rất nhiều dân chúng, hơn nữa thỉnh thoảng lại có người ngã từ trên trời xuống, trên mặt đất nằm không ít người, cảnh tượng này quả thật không khác lời Lam Chấn miêu tả là bao.
Nhìn người bị đóng băng trên không trung kia, An Nhã chậc chậc lấy làm kỳ quái nói: "Thật sự là kỳ quan."
"Hay là, thật sự có dị tộc vào đây?" Tuy rằng Tần Ngọc nói như vậy, nhưng hắn không có chút nào không tin.
Phi thân lên đánh úp về phía băng khắc kia, Thao Thiết nhàm chán đang đánh ngáp một cái, vừa thấy Tần Ngọc đây, nháy mắt trở nên hưng trí bừng bừng, bàn tay nhỏ bé mập mạp chém một trảo vào trong không trung, một sợi dây thừng vô hình bay về phía Tần Ngọc.
Đáng thương Tần Ngọc vốn đang muốn đùa giỡn, không nghĩ tới lại bị Thao Thiết trói trên không không trung, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Những người xung quanh, có không ít người nhận ra Tần Ngọc, vốn nghĩ nếu hắn ra tay sẽ thành công, lại không nghĩ tới hắn trực tiếp bị treo trên không trung, nhất thời xung quanh trở nên ồn ào.
"Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, ngay cả Tần thiếu cũng bị hạ chỉ trong một chiêu." Một người nói.
Lão nhân tóc bạc đứng bên cạnh vuốt vuốt râu, thấm thía nói: "Chỉ sợ người dị tộc, chúng ta vẫn nhanh về nhà đi."
Lam Ảnh Nguyệt nghe mọi người nghị luận, chỉ cảm thấy không biết nói gì.
Nhìn bộ dáng tâm cao khí ngạo kia của Thao Thiết, Lam Ảnh Nguyệt không nói gì dùng tinh thần nói: "Còn chưa chơi đã?"
Thao Thiết cư nhiên vô cùng xấu xa mở miệng nói: "Cao thủ chính là tịch mịch."
Lam Ảnh Nguyệt nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Du Hồn.
Du Hồn lập tức hiểu ý rời khỏi không gian, chốc lát sau trong không khí xuất hiện thanh âm như heo bị chọc tiết: "Ngươi buông ta ra, ngươi lấy lớn bắt nạt bé, buông ta ra!"
Nghe thanh âm tức giận kia, tất cả mọi người lâm vào mê mang, kia rõ ràng là thanh âm của đứa trẻ!
Nghe thanh âm kia, An Nhã cùng mấy người yên lặng không một tiếng động nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt, khó trách thần tượng lại không có dáng vẻ kinh ngạc, thì ra là nàng làm.
Lúc này Tần Ngọc vô cùng muốn khóc, hắn ai oán nhìn Lam Ảnh Nguyệt, nếu biết tiểu gia hỏa này ở phía trên, đánh chết hắn hắn cũng không muốn làm anh hùng.
Thời điểm mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng, trong không khí lại truyền đến một tiếng quát lớn: "Xem như ngươi lợi hại, hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, ngày sau thấy ta tốt nhất nên đi đường vòng."
Nghe lời hắn nói, mọi người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn lên trời không một bóng người, rất nhiều người nghi hoặc.
Lam Ảnh Nguyệt mang theo nụ cười yếu ớt nhìn Thao Thiết bị Du Hồn kéo tai lôi vào trong không gian, cười nói: "Hiện tại ngươi còn tịch mịch không?"
Thao Thiết vô cùng buồn bực ngồi một góc góc vẽ vòng vòng, nữ nhân này thật sự rất đáng giận.
Đột nhiên, Lam Nguyệt Ngôn bị đóng băng đang trôi nổi trong không trung, giống như mất đi lực lượng chống đỡ, rơi từ trên không trung xuống.
Ngược lại Tần Ngọc từ từ hạ xuống, lại còn có vài phần phiêu phiêu như tiên nhân.
Lam Nguyệt Ngôn vốn đã suy yếu, hiện tại nhìn bản thân bị rơi xuống như vậy, sợ tới mức thất thanh hét ầm lên, nhưng không có một ai nghe thấy.
Phía dưới cũng không có người nào dám đi qua đỡ, bởi vì đó là một tượng băng, rơi trên người nhất định sẽ chết.
Cho nên, Lam Nguyệt Ngôn bi kịch đập xuống đất, triệt để hôn mê bất tỉnh.
Làm người ta kinh ngạc là, rơi từ độ cao như vậy, tượng băng kia lại hoàn hảo không một tổn hao gì.
"Chúng ta đi thôi." Lam Dật liếc mắt nhìn Lam Chấn một cái, xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Lam Chấn gọi lại.
"Ba ngày sau là đại hôn của tiểu nữ, mấy vị có thời gian, kính xin đến quý phủ làm khách."
Kỳ thực Lam Chấn cũng chỉ khách khí một chút, dù sao cũng là sau khi Tần Ngọc lên, Lam Nguyệt Ngôn mới được cứu.
Ngay tại thời điểm An Nhã muốn cự tuyệt, Lam Ảnh Nguyệt lại mở miệng nói: "Được Lam gia chủ ưu ái rồi, ba ngày sau nhất định Lam Dật sẽ đến."
Sắc mặt Lam Chấn cứng đờ, cười cười nói: "Lam cô nương có thể đến đúng là vinh hạnh, nhìn cô nương, chắc cũng cùng trang lứa với Nguyệt nhi."
Nguyệt nhi? Trong lòng Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh, nàng chẳng những cùng tuổi với Lam Ảnh Nguyệt, hơn nữa bộ dáng cũng giống nhau như đúc, nhìn gương mặt dối trá của Lam Chấn, Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng phản cảm, cười nói: "Ngũ tiểu thư còn nhỏ như vậy đã xuất giá, khiến ta cảm thấy có chút kỳ quái."
Lam Chấn không nghĩ tới Lam Ảnh Nguyệt lại hỏi đến vấn đề này, nhìn ánh mắt lạnh lùng kia, chỉ cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc, không muốn nói thêm nữa, trầm giọng nói: "Vậy ba ngày sau gặp lại."
Nhìn bóng lưng Lam Chấn chạy chối chết, khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt gợi lên nụ cười lạnh lùng, việc này đã chịu không nổi, vở kịch ba ngày sau không biết sẽ thế nào.
"Tiểu Dật, hình như ngươi rất có hứng thú với Lam Ảnh Nguyệt." Tần Ngọc thần bí tiến đến gần Lam Ảnh Nguyệt, nhưng mà còn chưa đến gần đã bị một cước đạp bay.
Cảm giác quen thuộc này, khiến Tần Ngọc phải kêu khổ với trời: "Hắc Phong đại ca, từ lúc đó đại ca đã không xuất hiện rồi sao, không cần phải vừa mới tới gần đã đá ta như vậy chứ."
Hắc Phong ôm kiếm đứng ở một bên, nhíu mày nói: "Ta luôn ở gần đây, chỉ là các ngươi không phát hiện ra ta thôi."
"Tiểu thư, phiền tiểu thư đi theo ta một chuyến." Hắc Phong đột nhiên nói.
Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, không phải Phượng Diệc xảy ra chuyện gì chứ?
Không đợi nàng trả lời, Hắc Phong lại nói: "Chuyện quá khẩn cấp, mong rằng tiểu thư nắm chặt thời gian."
Nhìn Hắc Phong nhăn mày, tuy trong lòng Lam Ảnh Nguyệt có nghi hoặc, nhưng vẫn quyết định đi theo hắn, nàng quay đầu hướng mấy người nói: "Các ngươi về trước đi."
Sau đó cùng Hắc Phong biến mất trong màn đêm, dọc theo đường đi, Hắc Phong không nói một lời, biểu cảm cũng có chút kỳ quái.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trực giác nói cho nàng biết, đêm nay Hắc Phong rất không bình thường.
"Ngươi không thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp sao? Giống ánh mắt của ngươi vậy, làm cho người ta trầm luân." Thanh âm Hắc Phong trở nên cực kì mị hoặc, mềm nhẹ, vào ban đêm cực kì quỷ dị.
Nghe thanh âm của hắn, lần đầu tiên Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy vô cùng sợ hãi, người này không phải Hắc Phong.
Lam Ảnh Nguyệt theo bản năng muốn chạy, lại mạnh mẽ rơi vào một vòng ôm xa lạ, mùi máu tươi khiến nàng hít thở không thông.
Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi tỉnh táo lại, hiện tại nàng sốt ruột cũng chỉ đi đi vào con đường chết, người này cường đại hơn nàng rất nhiều, nhìn gương mặt giống hệt Hắc Phong kia, Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Ngươi không nhớ rõ ta?" Ánh mắt Hắc Phong trở nên đỏ ngầu: "Không có quan hệ, ta không cần biết ngươi có nhớ ta hay không, ta chỉ cần tim của ngươi."
Nói xong, ánh mắt nam tử trở nên cực kì tàn nhẫn, tay phải của hắn mạnh mẽ đánh về phía ngực trái của Lam Ảnh Nguyệt.
Toàn thân Lam Ảnh Nguyệt bị giam cầm, không thể nhúc nhích, mắt thấy tay hắn chạm tới thân thể của Lam Ảnh Nguyệt, Du Hồn mạnh mẽ ra khỏi không gian, tụ tập toàn bộ thân linh lực ngăn cản cái tay kia.
Nhưng mà cánh tay kia chỉ tạm dừng một chút, chính là một giây tạm dừng này, trên người Lam Ảnh Nguyệt bộc phát ra xích quang (ánh sáng đỏ) chói rọi, cánh tay chạm vào ánh sáng kia lập tức bị đánh bay, Lam Ảnh Nguyệt cũng bị bật khỏi đấy mấy thước, mạnh mẽ phun ra một búng máu.
Thân thể Du Hồn lập tức biến thành sương mù, lại cấp tốc ngưng tụ bên người Lam Ảnh Nguyệt.
"Thật sự là một người quật cường." Thân mình nam tử nháy một cái, giây tiếp theo đã xuất hiện bên người Lam Ảnh Nguyệt, tay hắn trực tiếp xuyên qua thân thể Du Hồn, nắm lấy yết hầu của Lam Ảnh Nguyệt, lạnh như băng mở miệng nói: "Vốn muốn cho ngươi chết một cách thống khoái, hiện tại ta đổi chủ ý."
"Ngươi nói, chừng nào ngươi mới cầu xin ta tha thứ?" Nam tử ghé sát vào mặt Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt chống lại ánh mắt đỏ ngầu của hắn, mặt hắn không ngừng biến hóa, giống như người nào cũng là hắn, lại không phải hắn.
Đúng lúc này, một đạo kim quang thoáng hiện, đôi mắt nam tử lóe lên, buông Lam Ảnh Nguyệt ra vọt đến chỗ cách đấy vài thước.
"Nam Cung, ngươi còn dám tới nơi này." Theo một thanh âm phẫn nộ vang lên, Bi Phong vận hồng y xuất hiện trong bóng đêm, hắn nhanh chóng nâng Lam Ảnh Nguyệt dậy, lấy các loại đan dược trên người ra, đút vào miệng Lam Ảnh Nguyệt.
Lam Ảnh Nguyệt rất muốn ngăn cản hắn, nhưng mà nàng hiện tại ngay cả khí lực nâng tay cũng không có.
Nam tử bị gọi là Nam Cung kia, rốt cục cũng lộ ra mặt thật, nhìn ngân diện trên mặt hắn, Lam Ảnh Nguyệt không khỏi cả kinh, lại là người Ám Vực.
Nam Cung nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn quần áo, trào phúng mở miệng nói: "Thế nào, ngay cả nữ nhân của mình hắn cũng không bảo hộ được, còn muốn ngươi tới hỗ trợ sao?"
"Khi dễ một tiểu cô nương thì có nghĩa khí gì, có bản lĩnh đến đánh với ta này." Dứt lời, Bi Phong nhấc tay lên, chưởng ấn hóa thành một bàn tay màu vàng đánh về phía Nam Cung.
Nam Cung không nghĩ tới Bi Phong lại ra tay thật, thân ảnh biến mất ở tại tại chỗ, trong không khí truyền đến thanh âm kiêu ngạo của hắn: "Tâm của nàng, sớm hay muộn cũng thuộc về ta."
Bi Phong không nói gì hô lớn: "Có bản lĩnh ngươi đừng chạy, đồ nhát gan."
"ĐI với ta, Phượng Diệc tìm ngươi." Không biết có phải Lam Ảnh Nguyệt đa tâm hay không, thời điểm Bi Phong nói xong, ánh mắt có chút né tránh.
Còn không chờ Lam Ảnh Nguyệt mở miệng, Bi Phong lập tức ôm lấy nàng, vài cái lên xuống đã xuất hiện trong sân một tiểu viện.
Bi Phong tạm dừng mấy sau, buông nàng xuống nói: "Ngươi vào đi, hắn ở bên trong."
Lam Ảnh Nguyệt vừa mới đi tới cửa, cửa lập tức mở ra, Phượng Diệc đứng ở cửa, cúi đầu nhìn nàng, có chút sốt ruột, hắn mở miệng nói: "Nguyệt nhi, có thể cho ta một chút máu được không?"
Bi Phong nghe vậy, trợn tròn mắt, Tiểu Dật vừa mới mới bị trọng thương, nếu không phải đã uống dược kia, chỉ sợ ngay cả khí lực nàng cũng không có, làm sao có thể lấy máu, hơn nữa hắn cũng không biết tìm Tiểu Dật tới là muốn lấy máu của nàng, vì thế lớn tiếng nói: "Không được."
Lam Ảnh Nguyệt nhìn gương mặt của Phượng Diệc, trong lòng lại không biết rốt cuộc là tư vị gì, nàng lành lạnh mở miệng nói: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT