Thảm nhất chính là An Nghiêm, tới giết Lam Ảnh Nguyệt, chẳng những người không chết, còn bồi thêm năm trăm vạn kim tệ cùng một tòa nhà, quả thực là tiền mất tật mang, phải gọi là một chữ thảm.
An Nghiêm lúc đến hùng hổ, lúc đi mang theo khuôn mặt đen xì, Tần Ngọc hoài nghi, An Nghiêm có phải bị tức nội thương hay không.
An Nhã nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt trong tay cái kia bồ câu đản lớn nhỏ thủy tinh cầu nhìn lại xem, tò mò nói: "Thần tượng, thủy tinh cầu này là Diệc Vương điện hạ đưa cho ngươi sao?"
Lam Ảnh Nguyệt cầm thủy tình cầu trong tay, cười nói: "Ngươi thích, vậy ngươi cầm đi."
An Nhã kinh ngạc tiếp nhận thủy tinh cầu, thần tượng thật sự cho nàng thủy tinh cầu, nàng chưa nhìn thủy tinh cầu bảo giờ.
"Thế nào? Các ngươi cũng muốn có sao? Ta vẫn còn rất nhiều." Lam Ảnh Nguyệt nói xong lại lấy ra một thủy tinh cầu khác giống y đúc cái trước, ở dưới ánh mặt trời thủy tinh cầu cực kỳ đẹp mắt.
"Ta không cần." Lâm Khiêm híp mắt, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, nhìn thủy tinh cầu trong tay Lam Ảnh Nguyệt, đuôi lông mày đều hiện ý cười.
Tần Ngọc nhìn thủy tinh cầu trong tay nửa ngày, buồn bực cực kỳ, hắn nhìn thế nào cũng chỉ là một quả cầu thủy tinh bình thường không hơn không kém, đâu phải là thủy tinh cầu trí nhớ kia.
"Tiểu Dật, thật sự là thủy tinh cầu trí nhớ sao?" Tần Ngọc buồn bực nhìn quả cầu trong tay, có loại dự cảm không rõ.
"Ta có nói vậy sao?" Lam Ảnh Nguyệt vui vẻ, An Nhã mắc mưu không tính, không nghĩ tới Tần Ngọc cũng bị lừa, đó chẳng qua chỉ là mấy viên thủy tinh trong bụi hoa Anh Túc mà thôi, không có nửa điểm ma pháp.
"Hả?" Tần Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, nhìn chằm chằm thủy tinh cầu trong tay vài giây, cười ha ha đứng lên, đây là giả? Nếu An Nghiêm biết hắn bị lừa, chắc tức đến hộc máu.
Ngẫm lại cảm thấy phấn khích cực kỳ.
Đông Phương Hàn đứng một bên nhìn Tần Ngọc cười đến nỗi phải chống tay vào hông, khinh bỉ mở miệng nói: "Ngu ngốc."
"Hiệu trưởng, còn có việc gì không?" Lam Ảnh Nguyệt hiện tại thầm nghĩ muốn tắm rửa thật tốt, không muốn ngốc ở đây thêm một giây nào nữa.
Hiệu trưởng sững sờ đứng một bên cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức nói: "Không có việc gì, các ngươi trở về đi."
Dưới con mắt nghi hoặc của các thiếu niên bên trong quảng trường năm người cứ như vậy nghênh ngang rời đi, từ đầu đến cuối bọn họ không minh bạch được chuyện vừa xảy ra, còn thiếu nữ xa lạ kia nữa, chỉ cần một tay có thể ngăn lại nhị cung chủ Vô Tâm Cung, không biết có lai lịch gì.
Trong góc, một thiếu niên có gương mặt trắng bệch đứng đấy, mở miệng nói: "Đó là thiếu nữ ta thấy hôm nhập học, nàng có linh lựcmàu lam, trong tay còn có tử tạp."
Đang nói chuyện chính là thiếu niên muốn thu Lam Ảnh Nguyệt làm tiểu thiếp, hắn thật không ngờ, thiếu nữ ấy lại có quan hệ với ba đại gia tộc lại tốt như vậy, hơn nữa năng lực lại còn biến thái như thế.
Nếu hắn biết trước được điều này, hắn nhất định sẽ không đi trêu chọc nàng.(Linh Nhi: biết trước thì ta đã giàu òi)
Lam Ảnh Nguyệt trở lại ký túc xá tắm rửa xong, vừa nằm xuống giường đã ngủ, căn bản không biết lời đồn thổi về nàng đã bay đầy trời.
Có người nói, nàng là con gái riêng của Hoàng thượng, Hoàng thượng an bài mấy thiếu gia trong đại thế gia bảo hộ nàng.
Có người nói, nàng từ một thế lực khác đến đây để nằm vùng, bí mật của nàng không ai biết.
Còn có người nói, nàng nhất định là vị hôn thê của Tần Ngọc hoặc Lâm Khiêm, bằng không hai người không thể che chở nàng như vậy.
Không thể không nói, trí tưởng tưởng của mấy người này thật sự rất phong phú.
Đêm ngày thứ hai, ngủ một ngày Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên mở mắt, ngồi dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài phòng có người, lai giả bất thiện.
Thao Thiết đang định tự mình đi giải quyết mấy con kiến này, lại không nghĩ tới Lam Ảnh Nguyệt nhận ra dị thường nhanh như vậy, nữ nhân này thật đúng là nhiều lần khiến nó ngoài ý muốn.
Lam Ảnh Nguyệt đứng dậy mặc y phục xong, chậm rì rì đi tới cửa, mở cửa phòng ra lập tức nhìn thấy năm hắc y nhân, toàn thân bọn họ vận hắc y chỉ lộ ra đôi mắt, lộ ra cảm giác nguy hiểm.
"Các ngươi là ai?" Lam Ảnh Nguyệt ở trong đầu tìm tòi thật lâu, thật sự không tìm được một tí tin tức nào về đám người này.
"Chúng ta tới mời cô nương tham gia Thị Huyết điện." Thanh âm chói tai của một nam nhân trong số đó vang lên thập phần quái dị, làm cho người ta có chút mao cốt tủng nhiên.
"Thao Thiết, thị huyết điện là cái gì vậy?" Lam Ảnh Nguyệt thật sự là không có nghe nói qua chỗ này.
"Chỉ là một bang nho nhỏ được thành lập lên mà thôi, không nghĩ tới đến bây giờ vẫn còn tồn tại." Thao Thiết đi ra không gian, đi đến trước đám người hắc y nhân kia.
Thân mình nho nhỏ đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt nói: "Ngươi không thể đi."
Mấy con kiến này chẳng nhẽ có liên quan đến Ám Vực? Nếu mà như vậy, bọn họ tìm được Lam Ảnh Nguyệt, cũng không phải là một chuyện tốt, vì kế lâu dài chỉ có toàn diệt.
"Thị Huyết điện? Không có hứng thú." Lam Ảnh Nguyệt tự nhiên cảm ứng được Thao Thiết đang khẩn trương, chỗ này hiện tại nàng khẳng định không thể đi.
Thanh âm nam tử lạnh lùng nói: "Đi hay không không phải do ngươi quyết định."
Dứt lời, mấy người vây quanh Lam Ảnh Nguyệt, điện chủ mời nàng còn dám cự tuyệt, quả thực không biết phân biệt tốt xấu.
"Ân? Các ngươi muốn ta đi, ta đi, chẳng phải quá mất mặt." Lam Ảnh Nguyệt vừa nói xong, lui về sau một bước, một hắc y ôm trọng kiếm đứng trước mặt nàng.
"Hắc Phong, có thể giải quyết được không?" Lam Ảnh Nguyệt không biết thực lực chân chính của Hắc Phong, nhưng có thể đứng ở bên người Phượng Diệc, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ tầm thường.
"Tiểu thư yên tâm." Hắc Phong nói xong, rút trọng kiếm xông ra ngoài, màu bạc kiếm khí quét ngang mà đi, đối diện năm người hốt hoảng lui về phía sau.
Mấy người kinh ngạc né tránh kiếm khí cường hãn kia, trong lòng cả kinh, đại lục này lại có kiếm sĩ trẻ tuổi như vậy, vì sao bọn họ không biết một tí gì về tin tức này.
Mấy người bọn họ lần này chỉ linh lực màu lam mà đến, căn bản không nghĩ tới lại gặp cường giả, thực lực của bọn họ, không thể bắt kịp người trước mắt.
Hắc Phong không cho bọn họ thời gian suy xét, âm thanh lạnh lùng nói: "Kiếm túng tứ hải."
Trong đêm tối kiếm khí lóe ra tia sáng bạc lạnh lẽo phân thành nhiều ảnh, thứ hướng vài cái hắc y nhân, khiến hắc y nhân buồn bực chính là bọn họ dù có trốn thế nào, kiếm như dài thêm ra mắt thường có thể nhìn thấy, thế nào cũng không trốn được.
Hắc Phong đứng trên mái nhà, mắt lạnh nhìn mấy người chạy trốn phía dưới, trình độ này cũng muốn đánh chủ ý lên ngũ tiểu thư, quả thực là tìm chết.
Lam Ảnh Nguyệt tựa vào cửa, nhàn nhã xem cuộc đánh nhau trước mắt, không nghĩ tới, Hắc Phong mới hơn hai mươi, đã là một đại kiếm sĩ, trên đại lục này quả thực là đứng đầu.
Khiến Lam Ảnh Nguyệt ngoài ý muốn là, đánh nhau tạo thanh âm lớn như vậy, trong kí túc xá lại không ai biết, yên tĩnh đến quỷ dị.
"Thao Thiết, ngươi có phải phát hiện cái gì không?" Lam Ảnh Nguyệt biết, Thị Huyết điện, khẳng định không đơn giản như trong lời Thao Thiết nói.
Thao Thiết do dự, không biết có nên nói cho Lam Ảnh Nguyệt về sự tình của Ám Vực hay không, chẳng qua nàng sớm hay muộn cũng phải biết, sớm nói cho nàng, cũng cho nàng có chút thời gian chuẩn bị.
"Tiểu gia hỏa, ta mới rời đi một thời gian ngươi lại được mấy thứ này nhớ thương rồi sao." Thanh âm lười nhác lại mị hoặc ở trong không khí phiêu đãng, một đám sương mù lục sắc đáp xuống trên người mấy hắc y nhân kia, mấy người vừa rồi còn chạy trốn trong nháy mắt bạo phát hài cốt không còn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn hắn, một đầu tóc bạc bay trong gió, ánh mắt xanh biếc cười thành hình lưỡi liềm, khóe mắt lại mang theo cỗ sát ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT